This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - 4
hap 19.4:
Sáng đó vừa bước đến cửa lớp, Mon có hơi ngạc nhiên, vì sao Nan lại có mặt trước lớp cô bé nhỉ? Lớp cậu ta bên tận dãy hành lang bên kia cơ mà?
Nhưng dù là đi từ xa, cũng thấy xung quanh Nan ko đơn thuần chỉ là cảnh vật nữa, cái lớp này... Mon học đã gần hết 1 năm học... sao bây giờ mới nhận ra trước lớp lại có khung cảnh đẹp này nhỉ?
Cảnh đẹp nhờ người?
Nan quả thật ko phải tầm thường mà, chỉ là đứng tựa vào tường, đầu hơi ngả về phía sau, 2 tay đút túi vậy mà đám con gái trong lớp cứ trơ ra nhìn, những đứa con gái lớp bên cũng loáng thoáng vài đứa thập thò lén lút ngắm... thử hỏi con người đặc biệt như thế, Mon có chỗ nào sánh được chứ? So ra, thì chỉ tương đồng về hoàn cảnh... nhưng Mon vẫn đỡ hơn... vì có người thân... còn những mặt còn lại xem như trái ngược nhau hoàn toàn...
Nan đẹp! Chẳng phải cái vẻ lạnh lùng, nam tính của Jun! Cũng chẳng thể sánh được với cái vẻ phớt đời và phóng túng của Ken! Còn nếu so sánh với cái vẻ thư sinh của Kii thì điều đó càng ko thể!!! Chỉ biết là Nan mang rõ nét đẹp của 1 thằng con trai đang trong giai đoạn trưởng thành... trên gương mặt đó lúc nào cũng toát lên vẻ cương nghị, ko chịu thua số phận! Chưa kể đến đôi mắt, nó ko đẹp bằng đôi mắt màu xám tro của Jun... nhưng khi nhìn vào trong đó sẽ thấy cả 1 bầu trời phủ đầy sương... nó chứa đựng nhiều suy nghĩ, suy nghĩ của Nan chín chắn hơn rất nhiều so với cái tuổi mà cậu ta đang sở hữu ~
Cuộc sống đẩy đưa khiến con người như phải lớn trước cái tuổi mà họ có!
Còn Mon thì sao? Nothing... Cô bé chẳng nổi bật, chẳng có tài năng, chẳng có nhan sắt...thậm chí cô bé còn chẳng được lòng Nan... Nan là 1 hacker, là 1 sát thủ - theo đúng nghĩa của nó! Người bên cạnh Nan phải là 1 người khéo léo và nhanh nhẹn, có thể mới ko trở thành điểm yếu của cậu ta được! Mà những điểm đó, thì Mon ko có được cái may mắn để sở hữu nó, Mon yếu đuối, dễ khóc, lại hay tin người và khá hậu đậu... ko có cái gì giúp ích được cho Nan... loại con gái như thế, ai mà ưa nổi, phải ko? Cô bé chẳng như Lin... người con gái đó lúc nào cũng năng động, chưa kể còn biết kiếm thuật... chỉ xét về khoảng đánh đấm thì cô bé đã ko thể bằng rồi...
- Nan... – Mon ngập ngừng gọi, bao lâu rồi mới nói chuyện trực tiếp 2 người như thế nhỉ? Chỉ là 1 cái tên... mà sao việc gọi cái tên đó, cũng khiến tim cô bé đập dồn dập... tự nhủ với lòng đó chỉ là 1 cái tên... nhưng nhận ra... cái tên đó quan trong với bản thân lắm =’) – Cậu tìm ai trong lớp tôi sao?
Nan khẽ mở đôi mắt nhắm hờ của mình ra, cái đầu cũng dần chuyển hướng, thôi ko ngả về sau nữa, nhìn người con gái đang đứng bên cạnh, Nan khẽ nhíu mày... vẫn còn bình thường... chắc Kii chưa làm tổn hại gì đến cô bé cả!?!
- Không!- Nan khẽ im lặng, ánh nhìn lại hướng ra xa, những lúc thế này, trông Nan đơn độc đến lạ... – Tôi tìm cậu!- Nan xoáy mắt nhìn vào cô bé.
Ánh nhìn của Nan có gì đó hơi lạ... điều đó khiến Mon thấy bối rối và phải chuyển ánh nhìn đi nơi khác... gì chứ? Sao lại nhìn với ánh mắt đó?
“ Làm ơn đi... Đừng khiến tôi phải suy nghĩ thêm điều gì nữa! Đừng buộc ý định trong đầu tôi phải lung lay!... Xin cậu đấy! “ – thật tình là Mon chẳng biết nên vui hay huồn nữa vì ánh mắt của Nan có chứa 1 chút đau buồn và mệt mỏi...
“ Hay là... Lin làm cho cậu buồn?”
Nhận ra mình chẳng thể để cái không khí im lặng này bao trùm thêm phút giây nào, cuối cùng Mon cũng cất tiếng.
- Có chuyện gì hm?- Mon đưa mắt nhìn.
- Ukm! Đi chỗ khác rồi nói tiếp, được chứ?- Nan
Trước câu yêu cầu đó của Nan, Mon khẽ gật đầu rồi cả 2 rời đi trong ánh nhìn cuả mọi người!
.
Nan cứ đi phía trước, Mon nối gót theo sau, cả 2 rốt cuộc cũng dừng lại ở vườn hoa của trường.
Hiện tại là cả hai đang đứng đối diện nhau.
- Có chuyện gì sao?- Mon cười.
Lòng Nan có chút gì đó chùng xuống, từ bao giờ nét cười này đối với cậu nhóc lại mang nét xa lạ như thế? Vì Kii? Kii? Đúng rồi, xém chút nữa là Nan quên mất mục đích của cuộc nói chuyện này!
- Cậu có thể cho tôi biết về Kii chứ?- Nan.
- Cậu... tìm hiểu về cậu ta làm gì?- Mon nhíu mày.
- Đó là chuyện của tôi! – Nan cũng nhíu mày khó chịu, từ bao giờ Mon bắt đầu mang thái độ này với cậu nhóc vậy!
- Cậu ta tôi ko rõ! Chỉ mới học chung năm nay thôi mà! Nhưng theo tôi thì đó là 1 người có trách nhiệm, rất tốt, ko ăn chơi, chỉ chuyên tâm vào học hành, mọi mặt gần như đạt điểm tuyệt đối trong mắt đám con gái!- miệng Mon bất chợt nở nụ cười khi vừa ngẫm lại những chuyện Kii đã làm vừa nói lại cho Nan nghe, Kii là 1 người con trai tốt, nếu ko có sự tồn tại của Nan, chắc hẳn cô bé cũng phải lòng Kii rồi!
Thấy nụ cười đó Nan chợt cảm thấy ko muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa! Từ bao giờ mà cậu nhóc mất kiên nhẫn như thế nhỉ? Mà mọi chuyện đều bắt nguồn từ mình, thế thì trách ai? Tại bản thân ngu dốt, và nó cũng chẳng đủ khả năng, chẳng tốt đẹp để cho ai cái gì. Là sát thủ đấy! Được huấn luyện bài bản từ nhỏ cùng với Ken và Jun, 10 tuổi... tay đã nhuốm máu rồi... cái chất lỏng tanh bẩn đó... 6 năm tính cho đến tận bi giờ... thì số người bị giết có thể gọi là rất nhiều rồi ko? Mon ngây thơ... thế nên Nan chẳng thể nhuốm bẩn sự ngây thơ đó...
Nhưng hình như Nan quên mất 1 điều: tình yêu là ko có giới hạn... nếu chỉ vì sợ vấy bẩn nhau thì trên đời này,chẳng có tình yêu nào là hoàn hảo cả!
Có những thứ khi mất đi rồi... người ta mới thấy nó đáng trân trọng!
- Ko rõ? Làm người yêu của nhau mà ko rõ?- Nan
Chết rồi, Mon quên mất họ đang là người yêu... có ai lại bảo ko hiểu rõ người yêu mình bao giờ...
- À, chúng tôi vừa quen vừa tìm hiểu!- Mon cười gượng.
- Cậu điên rồi! Ko hiểu rõ người ta sao lại quen lung tung như thế hả?- Nan chợt lớn tiếng làm Mon hơi sững lại, chính cậu nhóc cũng ko ngờ là mình ko thể kìm nén cảm xúc bản thân.
- Ý cậu là sao chứ? Tôi như thế nào cũng đến phiên cậu lên tiếng sao? Quen lung tung? Làm ơn đi đừng nói với tôi kiểu như tôi chỉ là 1 đứa nhóc 5 tuổi!- Mon cãi lại.
- Tùy thôi! Cũng chẳng hơi đâu mà tôi phải quan tâm cho người vốn dĩ ko thân thiết gì!
Nan nói rồi quay người bỏ đi, khỉ thật, cố nói cho nhiều để rồi còn bị dội ngược lại vào mặt. Thằng đó có tốt lành đâu, ko ăn chơi? chỉ chuyên tâm vào học? Cho là Kii chuyên tâm vào học đi, học giỏi như thế mà lại ko biết đến Thỏ Bunny mang nghĩa gì sao? Những đứa học giỏi, thuộc dạng con nhà “ đàng hoàng” như Kii thường thì ko bao giờ để bản thân vướng vào mấy thứ ăn chơi đó! Nếu ko phải giấu diếm thì tại sao lại bấm trên vành tai- chỗ được tóc che lại, ít ai thấy nhất, nếu ko muốn nói thẳng ra là nếu ko - may - mắn thì sẽ ko thấy được? Cái nụ cười đó, Nan ko thể quên được! Nan đã để ý nhiều lần, chưa bao giờ Nan thấy Kii sử dụng nụ cười đó với ai khác, ngoài cậu! Vậy là sao chứ? Rõ ràng là 1 tay hacker chuyên nghiệp như Nan cũng chẳng thể phá bỏ lưới bảo mật về người con trai đó ngoài những thông tin: học giỏi, ko chơi bời, tốt bụng... bla... bla... bla... Sự thật là thế?
“ Sh*t!!! “
Những điều đang lởn vởn trong đầu Nan buộc Nan phải buông ra 1 câu tục tĩu, mọi thứ quá rối! Nan còn chẳng thể xác minh người con trai đó nhắm vào ai, và với mục đích gì!!!
.
Nan vừa rời đi thì cách đó ko xa, có một người con trai và 1 người con gái đứng trông theo và mỉm cười hài lòng. Rốt cuộc người như Nan cũng có biểu cảm như thế sao? Nhưng cứ thế này thì biết bao giờ mới tới hồi kết đây? Lại có gió thổi qua, vành tai người đó lại lấp lánh dưới nắng hình con thỏ đó...
- Chết tiệc, lại là gió sao? Tại mày mà tao bị lộ sớm hơn dự tính đấy!- người con trai đưa tay hứng lấy cánh hoa vừa rơi xuống vừa than trách.
- Vui đi chồng á! Ko chừng nhờ như thế mà chúng ta sẽ đẩy nhanh được tiến độ! Vợ chán trò này lắm rồi!- người con gái than phiền.
.
Mon lững thững bước vào lớp, Kii thấy thế liền chạy lại hỏi thăm:
- Sao cậu vắng tiết thế? Có sao ko hả?
- A, tôi ko sao! ^^ Làm cậu lo lắng rồi! Quên mất, cảm ơn những thứ cậu đã giúp tôi!- Mon cười.
- Chẳng có gì đâu! Bạn bè cả mà! ^^
Nói rồi Kii lại chạy đi lo cho công việc của lớp, lớp trưởng mà! ^^ Nhìn theo bóng dáng Kii, Mon chợt nhớ lại những điều Nan đã nói, xem ra thì ko giống chút nào! Kii như thế thì có gì để mà Nan phải nghi ngờ chứ! Từ đầu năm học tới bây giờ, chẳng có dấu hiệu gì bất thường từ Kii cả! Mà tại sao Nan lại quan tâm tới cậu ta nhỉ? Cậu ấy và Kii vốn dĩ đâu có gì với nhau? Con trai đúng thật là khó hiểu!
Nan đứng trên sân thượng để mặc gió cứ lùa vào! Cậu nhóc cần tỉnh táo!
Dạo gần đây có quá nhiều thứ khiến cậu nhóc phải nghĩ! Về chuyện của Jun-Zu, Ken-Pj, về Kii, về Mon và những thứ khác! Những đứa con gái liên quan tới chuyện của Pj thì giờ đây tàn tạ đến thảm, sống ko bằng chết, họ dẫu sao cũng chỉ là những đứa con gái bình thường... nhưng đã làm những việc ko bình thường, Ken là một kẻ máu lạnh khi lấy đi thứ quý giá nhất của người khác bằng cách tàn nhẫn như vậy! 2 thằng kia cũng bị làm cho lặn mất tăm, ko còn thấy đâu nữa... Jun và Zu đôi khi chính Nan cũng ko lý giải được họ ở mối quan hệ nào??? Ngoại trừ việc họ dính nhau 24/24 và 1 vài hành động ra thì mấy thứ khác đều ko nói lên được gì cả, họ cứ thích xoắn nhau thôi! Quen mà ngộ nhỉ? Nhưng thỉnh thoảng những cử chỉ của họ cũng ôn nhu, dịu dàng! Mỗi lần bàn chuyện nhóm, ngồi quá lâu rất đau lưng, mỏi vai, những khi đó lại thấy nó ngoan ngoãn tựa ngược vào người hắn phía sau, còn hắn dù mắt ko nhìn vào nó nhưng 1 tay thì cứ vuốt nhẹ tóc nó, 1 tay thì trói chặt vào eo...
- A, Nan, trùng hợp quá! Cậu cũng lên đây hóng gió à!
Cánh cửa sân thượng bật mở, Nan biết là ai nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Tôi ko nghĩ là trùng hợp! – Nan xoay người lại nhìn Kii rồi cười mỉa.
- Tôi ko hiểu cậu nói gì cả!- Kii cười đáp lại nhưng dường như nụ cười đó chẳng hề đơn thuần.
- Giả tạo thật đấy! – Nan nhếch môi, lại quay người về phía bầu trời
- Thì ra ko ưa tôi à! Vậy thôi, đi đây! – lời nói mang chút bỡn cợt, khác xa con người thư sinh khi đứng trước mọi người...
Khi đi đến cửa, Kii dừng bước nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Thích thì cứ nhào vào mà lấy lại, chỉ sợ cậu ko có khả năng thôi! Người con gái đó... rất thú vị!
Nan nghe được những lời đó liền quay lại, nhưng người đã đi rồi... cửa chỉ vừa khép lại...
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul