In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65
au khi cho tay vào giật chùm chìa khóa khỏi ổ, Reilly đi quanh chiếc xe xem xét thiệt hại. Họ đã thoát khỏi đó khá là nhẹ nhàng. Ngoài vài vết bầm và cơn đau nhói ở chân trái Reilly, cả ba không hề hấn gì ngoài vài chỗ trầy xước, và mặc dù chiếc Toyota bị méo mó, sứt càng gãy gọng đủ chỗ, song Reilly vẫn bị ấn tượng bởi khả năng chống đỡ tuyệt vời của chiếc xe.
Cửa xe phía Vance cọt kẹt mở ra, gã giáo sư và Tess bước ra. Reilly có thể nhận ra cả nàng và Vance đều sốc nặng. Anh cứ nghĩ, Tess thì có thể nhưng Vance thì không thể như vậy được. Mình đã đánh giá hắn sai chăng? Anh nhìn sâu vào mắt hắn và nhận ra, phản chiếu trong đôi mắt đó chính là nỗi bất an đang giày vò anh. Hắn cũng bất ngờ như mình thôi. Hắn không ngờ tới chuyện này. Nó khẳng định có điều gì đó sai lầm kể từ giây phút đầu tiên Reilly để mắt đến gã giáo sư, ngay trên mặt hồ. Phát súng đầu tiên xóa sổ tên đầu sai người Thổ cũng rung lên hồi chuông bao động trong đầu Reilly.
Vance không giết những tay kỵ sĩ kia. Có một kẻ khác đằng sau việc này.
Ý nghĩ đó làm Reilly lo lắng. Đây quả là một sự phức tạp mà nếu không có nó hẳn anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Mặc dù khả năng có một “kẻ chỉ đạo” đứng ngoài đã được tính đến từ khi nảy sinh vấn đề mấy tên kỵ sĩ bị giết, nhưng từ lâu nó đã bị coi nhẹ. Mọi dấu vết dường như đều chỉ ra rằng Vance đã khử những tên đồng phạm; dường như hắn cũng đang điều khiển màn trình diễn của chính mình. Nhưng những phát súng ở bờ hồ đã phá bỏ giả thiết đó. Có một kẻ khác ở đây, nhưng là ai? Một kẻ nào khác biết cái mà Vance theo đuổi, tệ hại hơn, còn sẵn sàng tàn sát nhiều người để chiếm được cái đó?
Vance quay sang Tess. “Cái máy đo độ cao thiên thể...?”
Tess gật đầu như thể vừa ra khỏi cơn mộng du. “Nó an toàn,” nàng trấn an hắn rồi với tay vào buồng lái lôi cái dụng cụ đó ra. Vance đăm đăm nhìn cái máy, gật đầu ra vẻ hài lòng rồi lại nhìn trừng trừng về phía sườn núi mà họ vừa lao xuống. Reilly quan sát hắn trầm ngâm ngắm nhìn vùng rừng núi hoang vu xung quanh họ. Anh nghĩ mình đã nhận ra vẻ cam chịu, nhẫn nhục trong đôi mắt của gã giáo sư, nhưng chúng nhanh chóng trở nên ngang ngạnh và dữ dội cùng với quyết tâm đáng lo ngại.
“Chuyện gì xảy ra ở phía sau vậy?” Tess đến bên Reilly.
Reilly thôi không nhìn gã giáo sư. “Em ổn chứ?” anh hỏi khi phát hiện vết xước nhỏ trên trán Tess.
“Em ổn,” nàng cau mày trước khi ngước nhìn rặng cây vây kín họ như cái hàng rào khổng lồ. Những ngọn núi yên ắng một cách kỳ lạ, nhất là sau cơn cuồng nộ vừa mới nhấn chìm họ vài phút trước. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Anh nghĩ kẻ nào ở ngoài kia?”
Reilly chăm chú quan sát rặng cây. Không có dấu hiệu của sự sống. “Anh không biết.”
“Ồ, tôi có thể nghĩ ra rất nhiều kẻ không muốn những thứ như thế này lộ ra,” Vance chen vào. Hắn quay lại đối mặt với họ, nụ cười thỏa mãn hiện ra trên môi hắn. “Rõ ràng bọn họ đang lo sợ – điều đó có nghĩa là chúng ta hẳn đã đến gần lắm rồi.”
“Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu chúng ta bỏ cách họ vài mét nữa.” Reilly ra dấu chỉ về phía chiếc pickup. “Đi nào.” Anh giục Vance và Tess vào xe.
Tess ngồi giữa hai ngươi đàn ông, Reilly vào số và chiếc Toyota bầm dập bò dần xuống con dốc, các hành khách trên xe yên lặng chìm trong suy tư về những gì ở phía trước.
Khoảnh khắc nhìn chiếc pickup lao ra khỏi khu đất nhỏ và phóng xuống con đường, de Angelis hối tiếc là đã đậu chiếc Landcruiser bên vệ đường để ngăn chặn bất kỳ cuộc tẩu thoát cuối cùng nào. Âm thanh chói tai khi chiếc xe tải nhỏ lao vào xe họ chẳng báo hiệu điều gì tốt lành cả, và bây giờ, cảnh tượng cái cản sốc phải và lưới trước bẹp rúm của chiếc SUV đã khẳng định nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của ông ta.
Chẳng cần Plunkett xác nhận, ông ta cũng biết là chiếc xe chẳng thể chạy đi đâu được nữa. De Angelis bật mở cốp sau, lục tung đồ đạc bên trong, lôi ra chiếc màn hình GPS[50] và tức giận gõ lách cách lên bàn phím. Con trỏ nhấp nháy, hiển thị không có bất cứ di chuyển nào. Thiết bị theo dõi hoàn toàn không có dấu hiệu di chuyển. De Angelis quắc mắt giận dữ nhìn chiếc màn hình nhỏ xíu và nhận ra tọa độ trên màn hình cũng là tọa độ khu đất của Rústem và hiểu rằng thiết bị theo dõi hắn vẫn còn trong chiếc túi xách trên chiếc Pajero bị bỏ lại của Reilly và Tess. Ông ta phải tìm cách khác để xác định vị trí của họ, một công việc chẳng dễ dàng gì trong vùng đất trùng điệp rừng núi này.
Vị cha cố đành gập màn hình lại, quay mặt ra hồ, cảm thấy muốn nổi điên vì sự xoay chuyển của tình thế. Ông ta biết mình không thể trách cứ Plunkett vì tình trạng thê thảm của họ. Ông ta nhận ra còn có thứ khác góp phần vào chuyện này.
Sự ngạo mạn.
Ông ta đã quá chủ quan.
Tội lỗi của sự kiêu ngạo. Một thứ khác để xưng tội.
“Chiếc SUV của bọn chúng. Nó vẫn còn trong khu đất. Có lẽ ta có thể sử dụng nó.” Plunkett đang cầm cây súng trường to đùng, bước xa khỏi chiếc Landcruiser, háo hức muốn bắt đầu.
De Angelis đứng yên không nhúc nhích. Ông cha cố chỉ đứng đó, bình thản, nhìn trừng trừng vào mặt hồ phẳng lặng như gương.
“Việc đầu tiên đã. Đưa điện đài cho ta.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa