Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 125-126
Chuyện đã quyết định, Đại phu nhân bắt đầu chuẩn bị hôn sự của Trang Tín Ngạn và Tần Thiên. Việc hôn lễ Đại phu nhân vốn âm thầm chuẩn bị từ lâu nên cũng không vất vả, vội vã.
- Chỉ là, ta luôn luôn nhờ người tìm kiếm nhà đại bá của ngươi nhưng sau khi thôn các ngươi bị hủy, giờ đã tan hoang, những người ở đó đều là người vùng khác đến, không rõ chuyện lúc trước.
Đại phu nhân nói với Tần Thiên:
- Nữ tử xuất giá không có nhà mẹ đẻ sẽ bị người coi thường, chúng ta chẳng sao nhưng về sau ngươi ra ngoài sẽ khó tránh khỏi bị người dèm pha. Ta biết ngươi không cần như vẫn nên giữ thể diện một chút.
Nghe Đại phu nhân nhắc tới thân nhân của nàng, Tần Thiên không khỏi tóat mồ hôi lạnh. Lúc trước nàng nói ra chuyện đó nào biết sẽ có hôm nay? May mà thôn đó bị hủy, bằng không dựa vào hiểu biết của phu nhân thì sẽ phát hiện ra nàng nói dối rồi.
Thầm cảm ơn ông trời phù hộ.
Đại phu nhân kéo tay nàng, dịu dàng nói:
- Cho nên ta để ột tỷ muội tốt của ta nhận ngươi là nghĩa nữ, như vậy, ngươi xuất giá từ nhà nàng, về sau trên danh nghĩa, bọn họ cũng là nhà mẹ đẻ của ngươi, ngươi thấy thế nào?
Tần Thiên biết Đại phu nhân đều là lo lắng cho nàng, sao có thể phản đối, lập tức cười nói:
- Mọi chuyện đều nghe theo phu nhân.
Vị tỷ muội của Đại phu nhân này cũng là một thương gia Dương thành, bản thân họ Vương, nhà chồng họ Lưu, có một tửu lâu. Mọi chuyện xã giao của Trà Hành, Đại phu nhân chủ yếu đều đặt ở tửu lâu của bọn họ, vì thế cũng quen biết với Vương thị. Nay Đại phu nhân nhờ bà giúp, đương nhiên Vương thị sẽ không chối từ.
Sau lễ nhận người thân, Tần Thiên ở tạm trong nhà Vương thị. Vương thị trời sinh tính cách nhiệt tình, tiếp đón Tần Thiên cực kì chu đáo. Đồ cưới Đại phu nhân chuẩn bị cho Tần Thiên cũng đều đưa vào Lưu gia.
Mười ngày sau là một ngày hoàng đạo, Trang phủ đến đón dâu, đội đón dâu khiêng chiếc kiệu lớn tinh xảo chậm rãi đi qua phố phường về phía Lưu gia. Dọc đường kèn sáo, đốt pháo náo nhiệt khiến người xem vây quanh rất nhiều.
Trang Tín Ngạn mặc áo đỏ, tóc đen nhánh, cưỡi ngựa trắng, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt vui mừng càng khiến sự tuấn tú, phong lưu của hắn hiển lộ, khiến không biết bao nhiêu cô nương mặt đỏ, tim đập mà nhìn theo.
Sau khi tới Lưu gia, Tần Thiên đầu đội mũ phượng được bà mối cõng ra kiệu. Tần Thiên đầu trùm khăn voan, không nhìn rõ tình cảnh bên ngoài, chỉ nghe bốn phía tranh cãi ầm ỹ, tiếng cười vui ồn ào… Tuy biết chỉ là diễn trò nhưng Tần Thiên vẫn có cảm giác hốt hoảng.
Đó là thành thân?
Chờ Tần Thiên lên kiệu thì nghe thấy trên đỉnh kiệu có tiếng lách cách. Tần Thiên đã nghe bà mối nói qua, đây là người Lưu gia rắc lá trà, gạo lên đỉnh kiệu. Chốc lát sau, kiệu được nâng lên, kèn trống rộn ràng, mọi người náo nhiệt đổ về Trang phủ.
Lưu gia cách Trang phủ một đoạn đường ngắn bằng thời gian một chung trà nhỏ. Chỉ chốc lát sau, Tần Thiên đã nghe được tiếng dàn nhạc ở cổng Trang phủ diễn tấu cùng tiếng pháo rộn rã. Chỉ chốc lát sau, có bà mối vào kéo áo nàng ba lần.
Những lễ tiết đó bà mối đều dạy Tần Thiên, nàng theo người kia đi ra khỏi kiệu, đầu tiên là bước qua “yên ngựa” làm bằng gỗ sơn son, lại theo bà mối đi vào hỉ đường ở bên phải. Chỉ chốc lát, nàng cảm nhận có người đứng ở bên trái nàng. Nàng nhìn theo khe hở khăn voan thì thấy người đó mặc áo bào đỏ thẫm. Tần Thiên biết đó nhất định là Trang Tín Ngạn.
Nàng cười cười, không khỏi tò mò sắc mặt khi này của Trang Tín Ngạn, da mặt hắn mỏng như vậy, có thể giống con tôm luộc chín không? Nhưng thực ra xiêm y này khiến hắn càng thêm…
Tần Thiên càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Sau đó là lễ nghi rườm rà, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Tần Thiên cảm giác mình như con quay, để mặc bà mối xoay vần. Bên tai đều là tiếng cười vui, chúc mừng, xem ra cũng không ít khách khứa.
Sau khi hành lễ xong xuôi, bà mối nhét một mảnh lụa, ở giữa là quả bóng lụa nhiều màu vào tay Tần Thiên. Nàng cầm chắc rồi thì cảm nhận được đầu bên kia cũng có một lực kéo. Bên tai nghe người chủ trì hô lớn:
- Hành lễ xong, vào động phòng!
Tim Tần Thiên không khống chế được mà nhảy dựng, không tự chủ được nắm chặt khăn lụa.
Đối phương như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, bước chân thoáng chậm lại như mang theo sự trấn an vô cùng, cũng khiến nàng dần thả lỏng, ổn định bước theo hắn.
Lúc này tâm tình Tần Thiên rất kì lạ, biết rõ là giả nhưng lại rất nhập tâm. Tần Thiên tự thấy mình có khả năng diễn xuất trời phú, nhập vai quá nhanh.
Tân phòng vẫn ở Thanh Tùng viện, vào sân, đi qua đại sảnh, vào hậu viện là đến tân phòng.
Vào tân phòng, hai người được bà mối an bài, nam trái nữ phải mà ngồi bên mép giường. Một người đàn bà mặc áo phúc thọ dùng chiếc gậy hơi nâng khăn voan của tân nương lên ba lần ý chỉ sự viên mãn. Sau lễ này, Trang Tín Ngạn ra khỏi phòng đi tiếp khách, Tần Thiên ở lại.
Nha hoàn Thanh Liễu, Thu Lan đều là người quen. Thanh Liễu lấy nhiều điểm tâm cho Tần Thiên ăn. Thu Lan ở bên nói:
- Không ngờ ngươi lại thành Đại thiếu phu nhân của chúng ta…
Giọng nói có chút ghen tỵ.
- Sao nào, ngươi ghen á?
Thanh Liễu vừa bưng trà vừa nói với Thu Lan:
- Có phải là nghĩ, nếu ngươi ở bên Đại thiếu gia thì giờ ngươi đã thành Đại thiếu phu nhân không?
- Thanh Liễu, ngươi nói gì thế?
Thu Lan vội gạt đi:
- Ta có mấy phân lượng ta còn không tự biết? Ta hầu hạ bên Đại thiếu gia cũng hơn 2 năm, Đại thiếu gia chẳng nhìn ta được mấy lần, ta không có phúc như Tần Thiên, nhưng mà…
Nói tới đây, Thu Lan cười cười:
- Tần Thiên, chúc mừng ngươi, chúng ta đều rất thích ngươi thành Đại thiếu phu nhân của chúng ta!
- Ôi chao, Thu Lan, phải gọi là Đại thiếu phu nhân chứ, cẩn thận Đại phu nhân nghe thấy lại phạt ngươi đó.
- A đúng rồi, Đại thiếu phu nhân. Thu Lan cười lớn gọi.
Tần Thiên cười cười, đưa chung trà cho Thu Lan, lấy ra hai hồng bao đưa cho hai nàng cười nói:
- Bị các ngươi gọi như vậy ta biết ta gặp hạn rồi.
Hai người đón lấy hồng bao, cười lớn.
Đại thiếu phu nhân? Tần Thiên cười cười, từ nay về sau, nàng sẽ chẳng còn là nô tỳ bị người đánh chửi nữa.
Sau đó, đám nữ quyến không quen vào xem tân nương, cười hi hi ha ha một thời gian. Đến lúc tối, Trang Tín Ngạn mới đẩy cửa mà vào, nha hoàn trong phòng đều lui ra, chỉ còn lại Tần Thiên và Trang Tín Ngạn.
Trên bàn có hai cây nến đỏ thẫm, xuyên qua khăn voan, Tần Thiên có thể thấy ánh sáng mông lung, mờ mờ ảo ảo mà cực diễm lệ.
Trong phòng yên ắng, bên ngoài như an tĩnh lại chỉ trong nháy mắt, trời đất như chỉ còn lại hai người họ.
Không biết như thế nào, lòng Tần Thiên đột nhiên bối rối.
Bên tai nghe được tiếng bước chân cực khẽ, chỉ chốc lát, đôi giày màu đen tiến vào tầm nhìn qua khe hở của chiếc khăn. Đồng thời, hương rượu tràn đến lại trộn lẫn với mùi hương sảng khoái của trà.
Lòng Tần Thiên càng loạn, tay không khỏi nắm chặt vạt áo.
Hắn uống bao nhiêu a? Chút… Chút nữa hắn sẽ không vì rượu say làm loạn chứ…. Nhưng lập tức lại ngừng lại, nàng biết Trang Tín Ngạn tuyệt không phải là người như thế.
Đang nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng bừng, khăn voan trùm đầu được hắn tháo ra.
Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là hoa văn thêu kim tuyến trước ngực hắn, Tần Thiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt hắn.
Tướng mạo Trang Tín Ngạn vốn không thể chê, chỉ là bình thường quá lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Nhưng lúc này không hiểu là vì uống rượu hay vì mặc áo đỏ mà ánh mắt hay sắc mặt đều có vẻ sống động như người trong tranh bước ra. Chỉ chốc lát, ánh hào quang muôn trượng…
Tần Thiên thoáng sửng sốt, tuy đã nhìn quen hắn nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà thoáng kinh ngạc. Tần Thiên rất xấu hổ.
Thấy Trang Tín Ngạn nhìn thẳng mình như bình thường, Tần Thiên có chút ngượng ngùng. Nàng biết hôm nay nàng ăn mặc cũng rất được, người trang điểm Đại phu nhân an bài là người tốt nhất Dương thành.
Thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nóng, Tần Thiên vội vàng đứng dậy nói:
- Đại thiếu gia, hôm nay mệt mỏi rồi chứ, có cần ta gọi người mang trà giải rượu vào?
Trang Tín Ngạn như giật mình tỉnh giấc mà quay đầu, sau đó lại lấy trong lòng một quyển sổ nhỏ. Tần Thiên nhìn thoáng qua, phát hiện không phải là thứ nàng làm, nhìn tinh xảo hơn bình thường nhiều.
- Là ai làm vậy?
Tần Thiên nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn ửng hồng dưới ánh nến thì giật mình:
- Đại thiếu gia, tự ngươi làm?
Trang Tín Ngạn lại nhìn nàng một cái, mỉm cười, sóng mắt chuyển động, vô cùng tuấn nhã phong lưu.
“Ta không sao, không cần gọi người vào”. Hắn viết rồi lại giở qua trang giấy khác viết tiếp: “Nàng tính sau này tiếp tục gọi ta là Đại thiếu gia?”.
Tần Thiên giật mình.
Cũng đúng, như thế chẳng phải sẽ để lộ chuyện sao? Nhưng không gọi là Đại thiếu gia thì gọi là gì? Phu quân?
Tần Thiên run lên, nổi da gà.
- Về sau ta gọi ngươi là Tín Ngạn nhé. Tần Thiên nhìn hắn nói.
“Gọi ta thế nào”. Trang Tín Ngạn viết xong, ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy rõ ràng môi nàng nói ra hai chữ “Tín Ngạn.”
Đó là khẩu hình hắn quen thuộc nhất, mẫu thân luôn gọi hắn như vậy nhưng khi hắn thấy nàng nói hai chữ này thì lòng bỗng nhiên nóng lên.
Hắn thực sự muốn ôm nàng vào lòng mà cẩn thận nâng niu. Nhưng hắn biết, giờ còn chưa phải lúc. Hắn nắm chặt tay, cố ép xúc động này lại.
- Tín Ngạn, nếu giờ ngươi không mệt, có chút chuyện ta muốn nói với ngươi. Tần Thiên nói.
Trang Tín Ngạn đi đến bên bàn, lấy trên bàn hai chén rượu, đưa một ly tới tay Tần Thiên. Tần Thiên đón lấy, còn chưa lấy lại tinh thần thì tay hắn đã vòng qua tay nàng mà uống một hơi cạn sạch. Đợi Tần Thiên phản ứng lại thì mới nhớ đó gọi là rượu giao bôi.
Mặt nhất thời nóng lên, cái này cũng phải làm?
Nhưng thấy hắn đã uống xong, nàng không uống hình như không tốt, chỉ là một chén rượu mà thôi…
Tần Thiên cũng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Cảm giác cay nồng lan khắp người nhưng qua một hồi vị cũng dần tan ra, rượu này cũng không tệ.
Nàng nhìn hắn thì thấy khóe miệng hắn hơi nhếch, hai mắt sáng bừng.
Tần Thiên cầm chén rượu trong tay hắn đặt lên bàn, tiện ngồi xuống ghế. Trang Tín Ngạn đi theo tới, Tần Thiên đang chuẩn bị nói chuyện thì Trang Tín Ngạn lại chỉ cửa sổ bên bàn. Tần Thiên quay đầu nhìn đã thấy bóng hai người in lên cửa sổ.
“Đêm động phòng hoa chúc, chúng ta lại ngồi trên ghế nói chuyện không phải rất lạ? Có gì cần thì lên giường nói. Vị trí đó, người ngoài sẽ không nhìn ra cái gì?
Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, vẻ mặt rất trang trọng, nhưng mặt lại đỏ bừng.
Chương 126: Động phòng hoa chúc
Nến đỏ lách tách một tiếng, hơi tối lại nhưng đột nhiên lại bốc cháy sáng ngời, ánh vào đôi mắt hắn, sáng như sao trời.
Tần Thiên nhìn giường một cái, không nói gì, chỉ đi qua đó.
Lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, nàng đúng là không chút do dự, có thể thấy được sự tin tưởng của nàng với hắn. Trong lòng càng thêm trịnh trọng.
Hắn đi theo qua, hai người ngồi xuống bên giường.
Nến đỏ lập lòe, phủ lên người bọn họ một lớp ánh sáng thản nhiên.
- Tín Ngạn…
Tần Thiên nhìn hắn nói:
- Chúng ta sau này phải ở bên nhau năm năm, tuy rằng không phải phu thê nhưng cũng là người chung mục đích, cho nên ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn.
Trang Tín Ngạn chỉ nhìn nàng, ánh mắt sâu hun hút như muốn hút mọi thứ vào.
Ánh mắt này khiến Tần Thiên ăn không tiêu, theo bản năng muốn tránh nhưng lại nghĩ, nếu không đối mặt hắn thì hắn không thể hiểu mình nói gì nên lại nhìn về sống mũi cao của hắn.
Áp lực biến mất.
- Về sau nếu ta làm sai cái gì, hoặc là làm không tốt, không hợp ý ngươi, ngươi cứ nói thẳng với ta, đừng nhịn trong lòng. Con người ta ngốc, sẽ không để ý lòng người khác nghĩ gì. Ngươi không nói thì ta cũng không hiểu. Như vậy chẳng những không giải quyết được gì mà ngươi cũng bực dọc, như thế không hay.
Mũi hắn rất cao, rất thon như mũi của người phương Tây vậy, dưới ánh sáng, rất có góc cạnh.
“Ta biết, về sau ta sẽ không tùy tiện nổi cáu, làm loạn”. Trang Tín Ngạn nhanh chóng hiểu ý của nàng.
Tần Thiên nghĩ hắn lại tỏ vẻ bực dọc này nọ nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy.
- Còn nữa, năm năm này ta sẽ ngủ dưới đất, vì không có nha hoàn hầu hạ cho nên buổi tối ngươi muốn đi tiểu đêm vẫn có thể gọi ta.
Thành thân rồi không thể lại sắp xếp nha hoàn hầu hạ. Giường khi trước của Tần Thiên đã bị mang đi để tránh người ta sinh nghi. Nhưng hai người không thể ngủ cùng giường nên Tần Thiên nghĩ việc ngủ dưới đất.
Trang Tín Ngạn rũ mắt, không tỏ vẻ gì, trong đầu lại nhớ lại lời mẫu thân nói trước khi thành thân.
“Tín Ngạn, con có năm năm, nếu con thật sự thích nàng thì hãy nghĩ cách giữ nàng lại. Tần Thiên là người tốt, nàng đi rồi lại quay lại là vì trong lòng có chúng ta. Chỉ cần con cố gắng đối tốt với nàng, để cho nàng biết điểm tốt của con thì nàng sẽ không đi”.
Thấy hắn không phản đối, Tần Thiên coi như hắn đồng ý, tiếp tục nói:
- Cuối cùng, năm năm này, ta không thể sinh con cho ngươi…
Nói đến vấn đề này, Tần Thiên cũng có chút ngượng ngùng nhưng lại không thể cúi đầu, chỉ đành đỏ mặt nói với hắn:
- Nếu ngươi thích nha hoàn nào thì cứ sĩ phòng đi, ta không có ý kiến.
Không thể bắt hắn làm hòa thượng suốt năm năm được. Hắn dù sao nếu có nhu cầu cũng phải giải quyết. Mình không thỏa mãn được chẳng lẽ còn không cho hắn ra ngoài sao? Đây là gián tiếp nhắc nhở hắn, năm năm này không nên có tâm tư đó với nàng.
Trang Tín Ngạn nghe câu này thì giận tái mặt nhưng thấy khuôn mặt nàng dần đỏ ửng cùng với hỉ phục của nàng càng khiến nàng xinh đẹp vô cùng, sắc mặt hắn dần dịu lại.
“Ta không cần nha hoàn khác hầu hạ, nàng cũng biết, ta không thích nữ nhân khác chạm vào ta.” Viết xong, mặt hơi hơi nóng lên, những lời này, trước kia hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.
Tần Thiên cười cười, không nói tiếp, lúc trước hắn có thể nhận Thu Lan và mình thì sau này cũng sẽ đón nhận được người khác. Nhưng mà, ý của nàng đã đạt được, còn hắn muốn gì nàng cũng không quản.
“Ta cũng có yêu cầu”. Trang Tín Ngạn viết lên giấy: “Ta không thích người khác chạm vào ta, về sau, vẫn là tự nàng mặc quần áo cho ta”.
Tần Thiên cười cười:
- Tín Ngạn, ta đã không còn là nha hoàn của ngươi, nếu ngươi không quen người khác thì tự học cách mặc đồ đi, ta dạy ngươi.
Chẳng lẽ năm năm này chẳng những làm đương gia, làm thê tử rồi còn phải làm cả nha hoàn? Ai mà chịu được áp lực như vậy.
Đối với yêu cầu không thích, nhất định phải kiên quyết nói không.
Không đợi Trang Tín Ngạn phản ứng lại, Tần Thiên đã đứng dậy, lấy chăn gối trong ngăn kéo. Đây là Đại phu nhân dặn dò Nguyệt Nương chuẩn bị.
Đầu tiên là trải chiếu rồi trải nệm dày rồi đến chiếc chăn gấm thêu hoa đỏ thẫm. làm xong những cái đó lại kéo bình phòng thêu hoa ra chắn trước cửa, nếu có gì khẩn cấp cũng kịp thời chắn lại được.
Ai ngờ, nhìn bình phong tuy nhẹ nhưng lại rất nặng, Tần Thiên dùng hết sức mới chuyển được một chút. Đang toát mồ hôi thì chợt thấy tay nhẹ bẫng, chính là Trang Tín Ngạn đỡ lấy. Hắn dù không cường tráng như Tạ Đình Quân nhưng chuyển một tấm bình phong cũng là việc đơn giản.
Thấy hắn dễ dàng bê bình phong như vậy, Tần Thiên đột nhiên có cảm giác thoải mái. Từ khi còn nhỏ, nàng đã học được cách phải dựa vào chính mình. Chỉ hơn mười tuổi đã học nấu cơm, giặt quần áo, cắt cỏ cho lợn ăn, nàng cũng có những lúc gian nan nhưng bên cạnh ai cũng bận rộn, không ai có thể giúp nàng, cuối cùng đều là nàng cắn răng mà chống đỡ, cũng thành tính cách không thích nhờ vả người khác.
Thì ra ở lúc khó khăn, có người giúp đỡ quả thực rất tốt.
Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn bê bình phong dễ dàng như vậy thì thoải mái cười. Làm xong mọi thứ, Trang Tín Ngạn trở lại bên giường, lấy gối của hắn xuống đất, chuyển gối của Tần Thiên lên. Tần Thiên đi qua nói:
- Tín Ngạn, ngươi làm gì vậy?
“Về sau ngươi ngủ giường, ta ngủ đất”. Hắn viết một câu đơn giản lên quyển vở.
Hắn được nuông chiều từ bé, làm sao ngủ quen ở đất được? Tần Thiên còn định nói thêm nhưng Trang Tín Ngạn cúi đầu cởi quần áo, không nhìn nàng như đã quyết định. Thấy hắn như thế, Tần Thiên cũng không nói thêm gì.
Nàng cởi áo ngoài, mặc trung y chuẩn bị lên giường thì lại thấy Trang Tín Ngạn vẫn loay hoay với mấy bộ quần áo. Tần Thiên nhìn hắn một hồi, thấy hắn cởi quần áo cũng không làm được không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Nàng xuống giường, đi đến bên hắn giúp hắn tháo thắt lưng, hỉ bào lập tức tản ra.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn cười:
- Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ. Sao giờ ngay cả quần áo cũng không biết cởi?
Vẻ mặt oán trách lại động lòng như vậy, hơi rượu trong lòng Trang Tín Ngạn dâng lên, chỉ cảm thấy choáng váng, chân lảo đảo. Tần Thiên đang giúp hắn thay đồ bị hắn đổ lên người mà mất thăng bằng, ngã dúi vào người hắn.
Theo bản năng, hắn ôm chặt lấy nàng.
Thân thể mềm mại quen thuộc, hương thơm thản nhiên khiến hắn không nhịn được mà nhớ lại cảnh xuân trong sơn động. Làn da nàng nõn nà, lửa nóng triền miên.
Người nóng bừng như bị thiêu đốt, cảm giác dục vọng không thể khống chế. Hơi thở dồn dập, vòng ôm nàng càng lúc càng chặt.
Tần Thiên sao không cảm nhận được sự biến hóa của hắn, thầm sốt ruột, giãy vài lần nhưng không được, dưới tình thế cấp bách đành cắn vào ngực hắn.
Trang Tín Ngạn thét lớn một tiếng, buông nàng ra, thấy nàng lùi vội về phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng thì không khỏi hối hận sự xúc động của mình, vội viết lên vở: “Ta không cố ý, có lẽ tại rượu”.
Tần Thiên sớm đã thấy người hắn đầy mùi rượu, lại thấy mặt hắn đỏ bừng thì biết hắn nói thật.
- Ngủ đi.
Tần Thiên xoay người nhìn sang chỗ khác, nằm xuống giường mà tim vẫn đập loạn.
Chỉ chốc lát sau, phòng chìm trong bóng đêm, sau đó nghe tiếng hắn nằm xuống.
Cả đêm, hắn như ngủ không yên bởi vì Tần Thiên luôn thấy hắn xoay người. Là vì nằm đất ngủ không quen? Mà khi Tần Thiên đứng dậy, đốt đèn xem xét thì hắn lại như ngủ rất say. Tần Thiên đắp lại chăn cho hắn rồi quay về ngủ tiếp mà không thấy, sau lưng nàng, hắn mở bừng mắt.
Đêm động phòng cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau, lúc Tần Thiên tỉnh lại không thấy Trang Tín Ngạn đâu. Nàng nhìn sắc trời, giờ còn chưa đến giờ Thìn, trời còn chưa sáng, nàng luôn dậy sớm nên đến giờ là tỉnh nhưng hắn không có thói quen dậy sớm như vậy.
Đi đâu, đến nhà vệ sinh?
Tần Thiên mặc quần áo, đi tới cửa nhìn ra phòng vệ sinh nhưng lại thấy nơi đó tối như mực, hiển nhiên không ai ở đó.
- Đại thiếu phu nhân đã dậy rồi sao? Bích Liên ngoài cửa hỏi.
Theo quy củ Thanh Tùng viện, không có chủ nhân dặn dò, nha hoàn không được tùy tiện đi vào.
- Chờ chút đã.
Tần Thiên vội vàng cất chăn nệm, mà bình phong cũng đã chuyển về chỗ cũ, đoán là do Trang Tín Ngạn làm.
- Đại thiếu gia đi đâu rồi? Tần Thiên hỏi Bích Liên qua cánh cửa.
- Đại thiếu gia đang ở phòng luyện công.
Phòng luyện công? Tần Thiên kinh ngạc, nàng chỉ đến Lưu gia ở hơn 10 ngày mà trong viện đã thêm phòng luyện công?
Tần Thiên khoác áo khoác, mở cửa ra ngoài, Bích Liên hỏi:
- Đại thiếu phu nhân, giờ mang nước vào chứ?
Vẻ mặt rất cung kính, rốt cuộc là đại nha hoàn, luôn ý thức được vị trí của mình. Cũng không hề vì trước đó thân thiết mà có chút tùy tiện.
Tần Thiên lắc đầu tỏ vẻ không vội, lại hỏi:
- Sao lại thêm phòng luyện công là sao?
- Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết sau khi Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân trở về thì đã bảo Hải Phú chuẩn bị phòng này. Phòng này chuẩn bị xong, ngày nào giờ này Đại thiếu gia cũng dậy đến đó luyện tập với Hải Phú.
Tần Thiên rất tò mò:
- Dẫn ta đi nhìn xem.
Bích Liên chỉ vào căn phòng tối phía Tây nói:
- Là ở đó, Đại thiếu gia từng nói, lúc hắn luyện công không cho chúng ta quấy rầy, Đại thiếu phu nhân tự mình qua xem đi.
Thần bí vậy sao? Tần Thiên càng tò mò. Nàng đi qua sân, đến phòng luyện công, thấm nước bọt đục một lỗ trên cửa sổ rồi nhìn vào trong.
Thấy trong phòng có bao cát, cọc gỗ… một số thứ để luyện công. Mà Trang Tín Ngạn mặc quần đen cởi trần, nhìn tư thế đó thì như đang tập đứng tấn.
Hải phú đứng ở trước mặt hắn, hai tay chống nạnh, nhìn Trang Tín Ngạn, bộ dáng như nghiêm sư.
- Đại thiếu gia, không phải ép buộc ngươi nhưng sư phụ ta nói, chân chắc mới mà mấu chốt của việc học võ, nên mỗi ngày phải đứng tấn một canh giờ, không thể qua loa.
Chỗ Tần Thiên đứng có thể nhìn thấy hai người, Tần Thiên có thể thấy chân Trang Tín Ngạn run lên, thân trên trần toát mồ hôi, hiển nhiên là rất vất vả.
Hải Phú hơi đá chân hắn:
- Đừng run!
Trang Tín Ngạn tựa hồ tức giận, vươn tay gõ đầu Hải Phú. Hải Phú ôm đầu kêu to:
- Thiếu gia ngươi khi sư diệt tổ!
Nhìn đến đó, Tần Thiên không nhịn được phì cười.