Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Ăn Trộm Đến Tặng Đồ
uổi tối, Quý Đào lại tới ký túc xá Hàn Đông.
“Tôi thấy ý của Vương tổng là muốn giao cậu cho công ty quản lý của Phùng Mục Chi.”
Hàn Đông khẽ cau mày: “Phùng Mục Chi?”
“Là chị họ của Phùng Tuấn, người đại diện nổi danh nhất trong giới, hiện tại rất nhiều người đại diện trong công ty chúng ta đều do cô ấy đào tạo, tôi cũng là một trong số đó. Cô ta có giao tình nhiều năm với Vương tổng, chỉ cần là điện ảnh Vương tổng đầu tư, đều sẽ có cơ hội cho nghệ sĩ của cô ta tham gia, cho nên ký tên với cô ta cũng là lựa chọn không tồi.”
Nghe ra quả thật không tệ, miễn cưỡng ở cùng Vương Trung Đỉnh sớm chiều chỉ tổ càng buồn rầu thêm, nếu có thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp này, như tên mù phân tích, loại kết quả thứ nhất mới là hoàn mỹ nhất… Hàn Đông làm thế nào không phấn khởi cho nổi.
“Sao vậy?” Quý Đào hỏi.
Hàn Đông ôm lấy bả vai Quý Đào một phen, nhếch cao khóe miệng: “Chẳng phải là do tôi không nỡ rời xa cậu sao!?”
“Bớt điên, chuyện chả liên quan gì đến tôi.”
Quả thật chả liên quan gì tới Quý Đào, nhưng cụ thể liên quan về cái gì, Hàn Đông cũng không nói được, nhìn khắp bốn phía, cũng chả thấy có gì đáng để hắn lưu luyến…
Trong lúc vô tình Quý Đào kể tới chuyện cá nhân của Phùng Mục Chi: “Kỳ thật ban đầu cô ta là minh tinh, sau đó mới đổi nghề làm người đại diện, cũng là một mỹ nhân bại hoại.”
Nghe thấy hai chữ mỹ nhân, hai mắt Hàn Đông lập lòe phát sáng: “Cậu có hình của cô ta không?”
“Không có, cơ mà tìm trên mạng là ra thôi.”
Hàn Đông khẩn cấp như nhà có cháy: “Mau mau mau.”
Quý Đào tìm một lát, mở một trang web thông báo hoạt động sắp tới cho Hàn Đông xem: “Cô ta nè.”
Hàn Đông lại càng phấn chấn, không tồi, thật không tồi.
“Vậy khi nào thì tôi đến công ty cô ta ký tên?” Cực kỳ hứng thú hỏi.
Sắc mặt Quý Đào lạnh lùng: “Đứng núi này trông núi nọ lẹ vậy hả?”
Hàn Đông cười cười, vẻ mặt hư tình giả ý: “Không phải là do tôi đây sợ làm liên luỵ đến cậu sao? Phùng Tuấn tốn nhiều nước miếng như vậy mới thuyết phục được tên họ Vương kia giữ cậu lại.”
Quý Đào nghĩ nghĩ, nói: “Trễ nhất là ngày mốt, Vương tổng sẽ tìm cậu bàn chuyện.”
Hàn Đông xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa ngủ dậy lại bắt đầu rối rắm.
Ngày mai đã đi rồi, vậy hôm nay có cần tiếp tục chọc cho Vương Trung Đỉnh ghê tởm nữa không?
Kỳ thật trong lòng Hàn Đông rất không đành, bởi vì từ lúc hắn vào công ty, Vương Trung Đỉnh đã không hài lòng. Trước khi đi còn ráng gây sự, có hơi quá đáng rồi. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng, lãng phí thì tiếc lắm! Lỡ đâu Vương Trung Đỉnh còn ôm một chút nhớ nhung với mình thì sao, đột nhiên thay đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Nhiều lần cân nhắc qua lại, Hàn Đông vẫn quyết định làm chuyện ác nhân, hoàn toàn chặt đứt tơ tình!
Giữa trưa, cả người Hàn Đông lại bọc mùi hôi chui vào thang máy. Lần này hắn chơi lớn, hương xuân trộn sầu riêng chấm chao (chao là đậu hủ lên men ấy ԅ(≖△≖ԅ)), hóa thân thành con bọ lăn phân, không khác gì một cái cầu tiêu đặt trong thang máy, khó khăn gian khổ phấn đấu…
Kết quả ăn hết mới phát hiện, Vương Trung Đỉnh không mang theo gì cả, hai tay trống trơn.
Thang máy không bị kẹt, chạy thẳng lên văn phòng ở tầng trên, Hàn Đông trơ mắt nhìn Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài.
Sau đó thang máy lại đi xuống, Hàn Đông chạy tới nhà ăn ở tầng một.
“Cậu hỏi Vương tổng hả? Anh ta tới đây dạo quanh một vòng, nhưng không muốn ăn thứ gì nên đi rồi.” Người phục vụ nói.
Trong lòng Hàn Đông dâng lên một loại cảm xúc không tên, nhưng lại tự mình mắng mình: Tên này quá âm hiểm! Không ăn gì sao không nói sớm, hại mình ăn cả đống thứ nặng mùi như vậy, mẹ!
Buổi chiều, Hàn Đông tiếp tục làm đại trinh thám, đi lông bông trong mỗi một cái góc bí mật của công ty, quan sát xem Vương Trung Đỉnh có ăn gì không. Không biết là muốn chứng minh tâm huyết giữa trưa của mình sẽ không uổng phí hay là vì chuyện khác…
Đến tối, Hàn Đông ăn cơm với Quý Đào, lúc trở về đã gần mười giờ, đi ngang qua tòa nhà văn phòng, văn phòng Vương Trung Đỉnh vẫn còn sáng đèn, xem ra lại thức đêm…
“Sao tự nhiên đứng lại?” Quý Đào hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông đột nhiên biến sắc, sau đó lại phấn khởi huýt sáo: “Ngày mai sẽ được thấy đại mỹ nữ nha~!”
“Được rồi, đi nhanh đi, về còn phải thu dọn đồ đạc đấy.”
Hơn một giờ sáng, Vương Trung Đỉnh chăm chú nhìn hợp đồng hợp tác được Phùng Mục Chi gửi fax qua, chậm rãi nâng bút.
Đột nhiên, trong hành lang vang lên tiếng sàn sạt quen thuộc.
Vương Trung Đỉnh phản xạ có điều kiện nhìn về phía tủ lạnh, sau mới ngẫm thấy không đúng, Hàn Đông đã không còn ở trong tòa nhà văn phòng, cho dù có mộng du đi ăn vụng, cũng sẽ không đi xa tới vậy!
Kết quả, cửa vẫn mở ra.
Tiếp theo là một cái cánh tay thò vào, lén lút đặt xuống cái gì đó, ngay cả mặt cũng không lộ, tránh người như trộm.
Vương Trung Đỉnh đi qua, liền thấy trên mặt đất có một hộp đồ ăn…
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang