Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Chương 65
Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội [1]
Tôi thầm nghĩ: Tên Đông Phương Thất này nhất định là vì nếm mùi thất bại nên mới đi uống rượu giải sầu đây.
Trong lòng càng cảm thấy khoái chí, cũng lười đi châm chọc một kẻ say rượu.
“Ngươi——ra ngoài!” Đông Phương Thất chỉ tay vào Vô Cầu, quát tháo.
Vô Cầu liếc nhìn tôi, tôi gật đầu, nó xoay người đi trong bất an.
Tiếp đến, Đông Phương Thất bước thẳng về phía ta, hung hăng túm lấy cổ tay tôi, lưỡi bị rượu làm tê cứng khiến lời nói của hắn cứ líu lại:“Vì sao thiên hạ này... là của hắn, ngay cả cô... cũng là của hắn, vì sao... cái gì cũng đều bị Đông Phương Cửu đoạt đi mất...”
Tôi nhíu mày không hài lòng, nhẫn nhịn, nói: “Thất vương gia, ngươi say rồi.”
“Ta không có say!” Đông Phương Thất hét lớn, “Hắn đã đoạt mất vương vị giờ lại tới đoạt cô, hắn cũng quá tham lam!” Đông Phương Thất nhìn người gần ngay trước mắt, ánh mắt mê mẩn, tiếng hét dần dần trở thành thì thầm, “Hắn sẽ không vừa lòng đẹp ý được tất cả mọi chuyện đâu, không bao giờ... Ta muốn khiến hắn hối hận cả đời... Ha ha... Hối hận cả đời...” Đông Phương Thất vung tay lên hất tôi ngã lên giường, rồi lập tức lao tới, bắt đầu xé rách y phục của tôi.
Vô Cầu hét toáng lên chạy vào: “Đông Phương Thất! Tên chết tiệt, tên khốn khiếp!” Vừa xông tới liền kéo Đông Phương Thất ra, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ, sức yếu không làm được gì còn bị Đông Phương Thất đánh một chưởng ngất xỉu trên mặt đất.
“Vô Cầu!~~”Tôi kinh hãi.
Tôi mở to hai mắt, xấu hổ và giận dữ, liều mạng vùng vẫy, nhưng dựa vào sức lực của tôi, làm sao có thể địch nổi Đông Phương Thất?!
“Lăng nhi, ta muốn có được nàng! Có nàng rồi, ta sẽ là kẻ chiến thắng thực sự! Đông Phương Cửu sẽ tức chết, ha ha tức chết!”
“Nằm mơ!” Tôi tức giận quát, vung tay, một tia sáng xanh vụt qua...
Mặt bên của Đông Phương lập tức hiện ra một vệt máu.
Tay tôi cầm ngọc trâm giằng co với hắn, vải nơi cổ áo đã bị xé rách, lộ ra làn da trắng mịn, xương quai xanh thấp thoáng.
“Cô không giết được ta đâu.” Vết thương đau đớn trái lại khiến ánh mắt Đông Phương Thất dần dần thanh tỉnh.
Tôi cười nhạt, chỉa ngọc trâm qua cổ họng mình: “Nhưng ta có thể giết chết bản thân.”
“Lại vì Đông Phương Cửu?”
“‘Lại’ vì Đông Phương Cửu? Ha ha, sao có thể?
Tôi lắc đầu, nói ra sáu chữ: “Sĩ khả sát, bất khả nhục (*)!”
(*) Kẻ sĩ thì thà chết chứ không chịu nhục.
Đông Phương Thất nhìn chằm chằm tôi một lát rồi cười lạnh, chậm rãi nói: “Nếu như cô chết đi, ta không chỉ sẽ bắt tiểu đồ đệ của Ma Y và tên tiểu thái giám kia chôn theo cô, mà còn đem thi thể cô treo trên tường thành, để cho người trong thiên hạ đều biết Đông Phương Cửu là vì một nữ nhân, còn là trưởng công chúa danh tiếng lừng lẫy của Ngọc quốc mà không thèm đếm xỉa tới bách tính vạn dân Lương quốc, dẫn binh nam hạ, để xem lúc đó Đông Phương Cửu ăn nói thế nào với ba quân tướng sĩ của hắn! Ăn nói thế nào với vạn dân thiên hạ!”
“Đồ đê tiện!” Tôi không thể kiềm chế cơn lửa giận trong lòng, thoáng một cái, Đông Phương Thất đã nhân lúc tôi phân tâm, cướp đi ngọc trâm trong tay tôi, điểm vào huyệt đạo tôi. MD! Sao lại đẻ ra cái công phu điểm huyệt này chứ?!
Đông Phương Thất ngẩng mặt lên, không ngạc nhiên gì khi thấy đôi mắt hắn hừng hực lửa giận, cơn kích động không còn kiềm chế lâu hơn nữa, một nụ hôn sâu áp xuống...
“Ưm...” Đông Phương Thất nghiến răng lui ra mấy phân, máu tươi chảy theo khóe môi, nếu không phải hắn rút lui nhanh, đầu lưỡi có thể đã bị cắn đứt lìa.
Đông Phương Thất đã hết nhẫn nại, nhìn tôi đầy oán hận, một lần nữa đẩy tôi ngã xuống, động tác thong thả cởi y phục tôi ra.
Tôi cắn chặt môi dưới, tôi nhìn Đông Phương Thất bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng căm hận nói: “Đông Phương Thất, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, bằng không, Ngọc quốc ta từ trên xuống dưới sẽ không tiếc tất cả báo mối nhục này cho Thượng Quan Lăng!”
Đông Phương Thất thoáng khựng lại, rồi lập tức nở một nụ cười gian ác, nói: “Ta sẽ đợi.”
Cảm giác trong lòng lúc này, e là ngay cả khi trúng ‘Đồng quy’ cũng chưa từng cảm thấy. Tôi rất hận, rất thống hận! Một người chưa bao giờ cho phép ai uy hiếp mình như tôi, hôm nay sao lại sợ hãi đủ thứ.
Trong lúc nói chuyện, áo ngoài của tôi đã bị Đông Phương Thất cởi ra hơn phân nửa, áo lót bên trong đã bị xé rách không còn nguyên vẹn, cảnh xuân trắng như ngọc xinh đẹp bày ra trước mắt, Đông Phương Thất xưa nay đã quen nhìn thấy đủ loại mập tròn gầy ốm cũng không khỏi bị mê hoặc mất hồn.
Đông Phương Thất lúc này đã mất hết nhẫn nại, ** cuồn cuộn trong mắt.
Tôi vốn đã hoàn toàn mất hết hy vọng, nào ngờ mắt còn chưa khép, kẻ đè trên người đột nhiên ‘hự’ một tiếng, nhíu mày động tác dừng lại, một cây ngân châm đã đâm sâu trên vai trái Đông Phương Thất.
Gió thổi cửa màn tung bay, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng lưng một người, tóc bạc, áo trắng, hai đóa mai đỏ thấp thoáng trên vạt áo.
Trong cơn hoảng hốt, giọng Lôi Minh mang theo một chút lạnh lẽo vang vào trong lều: “Thất vương gia, cung chủ chúng ta cho mời.”
Đông Phương Thất đè chặt bờ vai đang chảy, hung hăng phun một câu:“Mẹ nó Ám cung!”
Ám cung? Tóc bạc, bạch sam, trong thiên hạ e là cũng chỉ có một người sở hữu một mái tóc như thế.
Vân tiên nhân, là anh sao?
Trong chốc lát, bên trong lều yên tĩnh trở lại. Tôi vội vàng đỡ Vô Cầu lên giường, dùng
khăn ướt lau mặt cho nó, khẽ gọi: “Vô Cầu, tiểu
Vô Cầu...”
Tiểu Vô Cầu từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm tôi hai giây, rồi đột ngột trợn tròn hai mắt, hỏi: “Tên chết tiệt Đông Phương Thất kia đâu?”
Tôi cười cười: “Đi rồi.”
Vô Cầu lúc này mới nhíu mày, đưa tay xoa xoa sau đầu, hậm hực nói: “Cái tên khốn khiếp kia dám đánh lão tử!”
Tôi bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ, thằng nhóc này chửi người mà cũng chửi theo vần, còn rất có phong phạm của tôi, mở miệng là tự xưng ‘lão tử’.
“Trẻ con không được chửi tục.”
“Xí! Đây là một cách hữu hiệu để phát tiết bực bội trong lòng!”
Tôi khẽ búng lên trán tiểu Vô Cầu một cái, cảnh cáo nó: “Chỉ là ngụy biện! Sau này không được chửi tục.”
Vô Cầu dẩu môi, không thèm cãi.
Bỗng nhiên, thủ binh bên ngoài la hét rối loạn, nhốn nháo náo động.
“Không xong rồi, không xong rồi! Vương gia! Khang tướng quân!”
“Không xong rồi, kho lương bốc cháy rồi!” “Mau mau mau! Đi cứu hỏa! Kho lương!
” Kho lương bốc cháy?
“Đáng đời!” Vô Cầu tức giận nói.
Tôi cười cười với nó, đứng dậy định đi ra ngoài ngó một cái xem sao, nào ngờ, ngay trong khoảnh khắc đó, cửa màn bị người từ bên ngoài xốc lên...
Áo đen, tóc đen, đôi mắt đen.
Phút chốc, trái tim tôi như rớt ra. Không tin nổi liền nhắm mắt lại, rồi mở ra...
Từ đáy lòng kinh hãi thốt lên một tiếng, đúng là hắn!
Chỉ thấy người nọ cong cong đôi mắt phượng, dịu dàng cười với tôi, khẽ gọi: “Lăng nhi.”
Giọng nói quen thuộc hơi khàn khàn, âm thanh khổ sở lơ đãng xuyên qua đại não tôi.
Tôi sững sờ ngẩn ngơ tại chỗ, dưới chân tựa như đeo một tảng đá nghìn cân, không cất nổi một bước.
Bốn mắt chạm nhau, không dám nói là ánh mắt nồng nàn. Hắn cứ bình tĩnh nhìn tôi như thế, đôi mắt sáng lấp lánh, tựa như hai ngôi sao sáng trong đêm, nhưng hai mắt tôi lại dần dần nhòe đi, hơi nước mờ sương dâng đầy trong mắt.
Khịt khịt mũi, tôi cuối cùng cũng đánh bại cái phần phụ nữ yếu ớt trong cơ thể, đem hết sự bình tĩnh trong người ra, nở một nụ cười thản nhiên, nói với hắn: “Cửu vương gia thật đúng là người mưu lược, có can đảm, dám đơn thân xông vào doanh trại địch.” Tôi muốn mắng hắn, thậm chí muốn xông lên hung hăng đấm đá hắn, trách hắn vì sao phải ngu ngốc như vậy, nói cho hắn biết hắn không cần phải tiếp tục ngu ngốc thế nữa, tôi thà rằng hắn là Đông Phương Cửu trong mắt chỉ có thiên hạ như trước đây.
Ánh mắt Đông Phương Cửu thoáng nhíu lại, như thể không ngờ câu đầu tiên tôi nói với hắn lại bạc bẽo như vậy. Nhưng hắn chung quy vẫn là Đông Phương Cửu, chỉ thoáng một cái, trong mắt hắn lại tràn đầy nét cười dịu dàng, từng bước hướng về phía tôi: “Lăng nhi, ta đã tới chậm.”
Vô Cầu che miệng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Đông Phương Cửu.
“Đi thôi, Lăng nhi.”
Hắn tiến lên, tôi lùi lại, mỗi một bước tôi lui ra, ánh mắt hắn lại ảm đạm thêm một chút. Tôi biết, hành động của mình không chừa lại cho người khác chút mặt mũi nào, là một đòn giáng thẳng vào mặt người khác.
Nhưng tôi càng biết, đây là giữa đại doanh của Đông Phương Thất, binh lực trong doanh chí ít cũng phải đến năm vạn, nếu để cho bọn
chúng phát hiện tôi đi mất, bị người ta cướp đi
mất, hậu quả sẽ thế nào? Đông Phương Cửu có dẫn theo binh mã tới không? Binh mã của hắn chẳng phải đang cắm trại bên ngoài Sương Hoa thành sao! Đây là đâu chứ? Là quân doanh của Đông Phương Thất đó. Sao hắn không thử nghĩ xem tùy tiện chạy tới cứu tôi, bọn tôi liệu có thể trốn thoát? Được rồi, cứ cho là có thể chạy ra khỏi đại doanh của Đông Phương Thất đi, nhưng có thể chạy được bao xa? Lửa đốt kho lương có thể cháy được bao lâu? Đến lúc bọn chúng phát hiện tôi mất tích phải chăng sẽ cười vỡ cả bụng?! Người ta sẽ chờ Đông Phương Cửu anh tự chui đầu vào lưới!
Tôi tức giận đến run cả người.
Tên ngốc kia chính là một tên đầu đất, từ đầu đến chân đều là đất!
Còn bày đặt bắt chước người ta mặc y phục dạ hành! Bắt chước người ta đi cướp người! Bắt chước người ta không tự chăm lo an toàn của bản thân!
“Cửu vương gia, thật ngại quá, ta ở đây rất tốt, có ăn có uống còn có người hầu hạ, ta không muốn đi, ngài nên nhanh chóng rời khỏi lều ta thì tốt hơn, bằng không, ta có thể gọi người tới đó.”
Tôi nói những câu này với vẻ mặt thờ ơ, không lạnh không nóng, nhưng lại đầy gai góc.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 144
Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội [2]
Lúc này, lại thêm một người áo đen lặng lẽ bước vào lều của ta.
Nhìn chăm chú một lúc, không phải Bạch U
sao? Sao hắn lại thiếu một cánh tay?!
“Bạch U?” Tôi kinh ngạc gọi hắn, Bạch U vẫn rất tuân thủ quy củ đầu tiên là cúi chào Đông Phương Cửu, tiếp theo mới gật đầu với tôi một cái:“Lăng chủ tử.”
Nhìn đôi mắt màu lam vẫn sắc sảo như trước của hắn, tôi nuốt lại những lời muốn hỏi. Hà tất phải hỏi nữa, mất một cánh tay thì thế nào, chẳng phải hắn vẫn là Bạch U, là chủ nhân của U Minh đao như trước hay sao.
“Thỉnh gia nhanh chóng rút lui!” Bạch U liếc mắt nhìn tôi, xoay người bẩm báo với Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu hơi gật đầu, mi mắt khẽ hạ thấp, nhẹ giọng dặn dò: “Đưa Lăng chủ tử đi.”
“Ta không đi!”
Bạch U nhận được mệnh lệnh, giây tiếp theo đã đứng ở trước mắt tôi, đưa tay ra giữ chặt lấy tôi.
Vô Cầu lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhảy vọt lên từ trên giường, giúp Bạch U đẩy ta, “Tỷ ngốc à, có người tới cứu còn không chịu đi?! Chờ tên khốn khiếp Đông Phương Thất kia lại đến nhục nhã tỷ hả?!”
Một câu nói vô tình nhưng khiến đôi mắt đã khép hờ của Đông Phương Cửu trong nháy mắt mở toang, trong đôi phượng mâu u tối lộ rõ sát khí, ánh mắt âm u băng giá bắn ra bốn phía.
Đông Phương Cửu chầm chậm xoay người, thực ra cũng chỉ trong vài giây thôi, nhưng không ngờ đối với tôi mà nói lại khó khăn đến thế. Tôi có nên giải thích một chút hay không? Không cần, không giải thích thì tốt hơn.
“Bạch U, còn không đưa Lăng chủ tử của ngươi đi!”
“Dạ!”
Thấy mình không thể thay đổi được gì, tôi đành nói với Đông Phương Cửu ở đằng sau: “Đưa ta đi cũng được, nhưng còn hai người nữa phải cùng đi với ta.” Bạch U nhìn tôi sâu xa, trong mắt toàn là trách cứ.
Tôi biết, hắn ghét tôi gây thêm phiền toái cho chủ tử của hắn, tôi hiểu rõ.
Đông Phương Cửu cũng không quay đầu lại: “Được.”
“Vậy tốt!”
“Bạch U, làm phiền ngươi.”
Nhưng Bạch U buông tôi ra, xoay người đi tới bên cạnh Đông Phương Cửu, chờ mệnh lệnh của hắn.
“Làm theo lời Lăng nhi.” “Dạ.”
Gió đêm nay rất lớn, thỉnh thoảng lại thổi tung cửa lều, ánh trăng lọt vào cũng rất u ám, kéo chiếc bóng của Đông Phương Cửu rạp dài trên đất.
Tôi nhìn vào cái bóng trải dài kia, nhẹ nhàng nói:“Cảm tạ.”
“Lăng nhi, đi thôi.”
Hắn đưa tay kéo tôi sang, bất thình lình, mắt phượng cong lên, giọng nói pha lẫn một chút ấm ức: “Tiểu Lăng nhi chỉ biết ăn hiếp người ta!
”
Ọe... thật mắc ói! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia lại bắt đầu làm người ta buồn nôn?! Có thể đừng làm vậy hay không...
Khóe miệng tôi co rút, bị hắn kéo ra khỏi lều, được hắn ôm lấy dịu dàng, trong mắt hắn ngập đầy nét cười, cúi đầu ám muội thì thầm bên tai tôi: “Ôm lấy cổ ta sẽ an toàn.”
Tôi ngẩn ra, Đông Phương Cửu đã nhún người nhảy lên, tiếp đó chỉ nghe tiếng phần phật của ống tay áo, tiếng gió rít gào bên tai.
NND võ công của tên này không tệ! Khinh công lại càng không tồi, ha ha!
Chờ một chút, ngài có thể đừng ôm tôi như thế không? Sao cứ thấy thế nào á?
“Này, ta nói con người ngươi có phải nghe không hiểu tiếng người hay không?”
Vầng trăng khuyết trong đêm đen lãnh lẽo và tĩnh mịch, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt Thượng Quan Lăng như ánh sáng của châu ngọc, mà trong cái vẻ lười biếng và lơ đãng lại bộc lộ nét trẻ con của gương mặt đó trong khoảnh khắc khiến lòng Đông Phương Cửu mềm đi.
Tiểu Lăng nhi của hắn cũng chỉ có những lúc
đối mặt với hắn mới để lộ ra diện mạo đáng yêu như vậy, mặc dù nói năng không được lọt tai cho lắm, nhưng thế cũng tốt rồi, không phải sao. Đông Phương Cửu trong lòng thầm nghĩ vậy, nhất thời tâm tình khoan khoái hẳn lên.
“Sao vậy?” Hỏi nhỏ.
Tôi chịu không nổi cái vẻ ôn nhu dịu dàng, cộng thêm ánh mắt buồn nôn muốn chết của tên ngốc kia, ho khan một tiếng, mới nói: “Ta đã nói đến như thế rồi, mà sao ngươi vẫn mặt dày mày dạn như vậy? Ta nói~~ Không phải ngươi thực sự...” Nuốt một ngụm nước bọt, “...Thực sự yêu ta rồi đó chứ?” Mặc dù hoàn cảnh hiện tại khá là nghiêm trọng, mặc dù hiện tại tôi đang bị ôm trong lòng người ta cũng không phải hay ho gì, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi thẳng.
Không sai, tôi đúng là muốn hỏi cho rõ ràng, Đông Phương Cửu rốt cuộc coi trọng tôi chỗ nào? Để tôi còn kịp mà sửa lại?!
Rõ ràng hắn hận tôi – à đương nhiên là Thượng Quan Lăng dưới ngòi bút của tôi – hận muốn chết, vì sao chớp mắt một cái, à, cũng không thể nói như vậy, vì sao không bao lâu sau, hắn lại phải lòng tôi được chứ? Vậy rốt cuộc, hắn phải lòng tôi, hay là căn bản ngay từ đầu hắn đã có ý đồ với Thượng Quan Lăng? Hay là...
Đông Phương Cửu mỉm cười, nói: “Được rồi.” Tiếp theo hắn tiêu sái đẩy tôi ra khỏi lồng ngực hắn, thả xuống đất, đương nhiên là để tôi tự đứng trên chân mình, chứ không phải nằm bò dưới đất đâu nha.
Chỉ mới một lát, mà bọn tôi đã ra khỏi quân doanh của Đông Phương Thất rồi.
“Ta hỏi ngươi, sao ngươi...”
Tôi còn chưa nói xong, tên ngốc kia đã dùng ánh mắt không biết đã pha thêm bao nhiêu lít nước nhìn tôi, cái đó gọi là ánh mắt thâm tình ư, tim tôi trật một nhịp, quyết định làm như không thấy, ánh mắt của tên ngốc này thật quá sức quyến rũ!
“Đắc ngọc giả, đắc thiên hạ (*).”
(*) Có người ‘Ngọc’[quốc], có thiên hạ.
Đông Phương Cửu nhẹ nhàng phun ra sáu chữ, nhưng lại giống như sáu cây kim châm xuyên qua tai đâm vào tim tôi.
“Lăng nhi, nàng tin không?” Hắn hỏi tôi.
Tôi cười gượng hỏi ngược lại: “Ngươi tin chứ?”
Đông Phương Cửu thở dài, đôi mắt long lanh như nước, giọng hắn nhẹ nhàng, giống như tiếng tinh thạch va chạm vào nhau, hắn nói khẽ:“Từ nhỏ ta lớn lên giữa đao quang kiếm ảnh của hoàng cung, đã nhìn quen cảnh thế thái nhân tình ấm lạnh thất thường, a dua nịnh nọt tiếu lí tàng đao. Lúc đầu, vì để sống sót mà sinh tồn, sau lại sống vì trả thù, quyền lợi, và dục vọng. Sống nhiều năm như vậy, ta đã tê liệt với vui sướng hạnh phúc rồi, nhưng rồi ta gặp được một người, một người lanh lợi hoạt bát như tiên giáng trần, một người lo cho nước lo cho dân lo cho thiên hạ. Ta chỉ gặp một người như vậy mà thấy hiếu kỳ, tiếp theo là rung động, cuối cùng là cảm phục nàng. Yêu thích, hai chữ này quá đơn giản, quá nông cạn, có lẽ, sống nhiều năm như vậy ta cũng chưa hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng trong cuộc đời này ta đã nhận định một điều, chính là chỉ một mình nàng ấy, chỉ cần một mình nàng ấy. Nàng hiểu ta nói gì không, Lăng nhi.”
“Ta...” Tôi hiểu chứ, nhưng tôi không muốn hiểu có được không? Đông Phương Cửu, hai chữ tình yêu đối tôi quá nặng nề, không phải tôi không dám yêu, không phải tôi không muốn yêu, mà là không thể, tôi không thể bị hủy hoại anh, cũng là hủy hoại tôi! “Đông Phương Cửu... Ta không phải Thượng Quan Lăng...” Thở dài nặng nề, tôi cười nói ra bí mật của mình, một nửa bí mật.
Tôi lo lắng hồi hộp nhìn hắn, chờ hắn mở miệng, nhưng không ngờ được, Đông Phương Cửu lại mỉm cười thản nhiên, tiếp đến xoa nhẹ đầu tôi, hắn nói: “Ta biết.”
Tôi sửng sốt.
“Nàng quên rồi ư, trước đây ta từng nói, nàng thú vị hơn so với ‘Thượng Quan Lăng’ nhiều.” Hình như hồ ly Đông Phương Cửu đang nở nụ cười, nhưng sao tôi lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trời, đó chẳng phải xảy ra trước đây khá lâu rồi sao? Không lẽ tôi vừa xuyên tới, tên này đã phát hiện ra?
“Ặc, ngươi...”
“Được rồi, tiểu Lăng nhi của ta vẫn luôn đáng yêu như vậy, đôi mắt tròn xoe thực là đáng yêu muốn chết!
”
“Đông Phương Cửu ngươi có thể đừng làm ta buồn nôn có được không?! Ta sẽ ói mất!”
Một chưởng hất bay móng vuốt của hắn ra, hung hăng trừng cho hắn một cái.
Đông Phương Cửu thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc lại, thình lình, điềm đạm xoay người, bỗng đâu một đoàn người chạy tới.
“Lăng tỷ tỷ!” Vô Cầu ngồi trên lưng ngựa vẫy vẫy tay.
“Lăng quốc sư...” Tiểu Ngư Nhi vẫn không biết xưng hô với tôi thế nào cho phải.
Bạch U xuống ngựa, khom người nói: “Gia, người mang đến rồi. Nhưng Đông Phương Thất phát hiện không thấy Lăng chủ tử, đã phái truy binh, có lẽ không lâu sau sẽ đuổi được tới đây.”
“Bao nhiêu người?” “Không biết.”
Ánh mắt Đông Phương Cửu nhìn qua sau vai Bạch U, tao nhã nhảy lên lưng ngựa, nhìn về phía tôi, vẫn mỉm cười ôn nhu như trước, đưa tay ra nói: “Lăng nhi, lên ngựa.”
Tôi nhìn chung quanh, ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt Đông Phương Cửu, cất giọng lưu manh: “Ngươi xuống đây trước đi.”
Đông Phương Cửu ngơ ngác, nhưng vẫn xuống ngựa.
Ngón tay trỏ như có ma lực của tôi lại chỉ sang hai người vẫn đang an tọa trên lưng ngựa.
“Vô Cầu, Tiểu Ngư Nhi, hai ngươi cũng xuống đây!”
Hai thằng nhóc mặc dù hoàn toàn không muốn nhưng cũng leo xuống.
Tôi nhìn sang Bạch U, hỏi: “Các ngươi tới tổng cộng bao nhiêu người?”
Bạch U sửng sốt một lúc, rồi khách khí trả lời:“Đều ở đây cả.”
Ặc... Các ngươi gan thiệt! Từ trên xuống dưới đếm tới đếm lui cũng không tới một trăm người!
Tôi lách qua người Đông Phương Cửu, đi tới chỗ đám kia hắc y nhân trước mặt, bọn họ thấy tôi bước tới, cũng biết tôi là ‘chủ tử’, liền đồng loạt xuống ngựa, bày tỏ sự tôn kính với tôi.
“Các vị...” Tôi cảm thấy gọi bọn họ là gì cũng không thích hợp, đơn giản kêu vậy đi, “Các vị, nếu chúng ta muốn toàn bộ tránh được sự truy đuổi của Đông Phương Thất là không có khả năng.”
Câu nói điềm đạm của tôi khiến đôi hàng lông mày của Đông Phương Cửu trong nháy mắt nhíu lại, ánh mắt hắn cũng tối sầm.
“Kẻ hèn bất tài, nhưng có một kế, có điều, cũng chỉ dám nói, có lẽ có thể giữ được bệ hạ của các vị vẹn toàn. Nhưng, trong các vị phải có một nửa chịu hi sinh.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪