Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
rong phòng họp
-          Mấy người tưởng đây là trò đùa à….có biết những đứa không có tài năng bước vào cuộc thi sẽ bị chèn ép như thế nào không hả….mấy người thật sự có biết suy nghĩ không  _ ba nó tức giận
-          Hiệu trưởng…rõ ràng tên đọc lên lúc đó không phải là lựa chọn của chúng tôi…không phải Thiên Anh với Kỳ Duyên được chọn, mà là hai đứa khác
-          Vậy tại sao kết quả đọc lên lại là hai đứa nó
-          Chuyện này…thật sự chúng tôi không biết
-          Các người chỉ có thể trả lời một các vô trách nhiệm thế thôi sao….ai là người chịu trách nhiệm di chuyển phong bì đó _ ba nó gắt
-          Là tôi _ một người giơ tay lên
-          Anh có chắc không ai đụng vào cái phong bì đó chứ _ ba nó hỏi
-          Tôi chắc chắn…tôi giữ cái phòng bì trong người suốt cho đến khi giao cho thằng Khiêm ( Khiên là hội trưởng )
-          Hiệu trưởng gọi em _ Khiêm bước vào
-          Cậu có đưa ai xem hay đưa cho ai cầm cái phong bì đó không _ ba nó hỏi
-          Dạ không…em không hề đưa nó cho ai hết _ Khiên khẳng định
-          Vậy thì ai có thể thay đổi kết quả bên trong chứ _ ba nó thất vọng ngồi xuống
Mọi người đâu có biết lúc Khiêm đi vệ sinh, anh để cái phong bì bên trong cặp của mình, mặc dù anh không đưa cho ai nhưng khi anh đi vệ sinh cặp anh để trong phòng trang điểm đã có người lén vào bên trong thay đổi kết quả đâu. Không chỉ thay đổi một lần mà thay đổi những 2 lần 2 kết quả của 2 người mới nói chứ, cả cái nhạc viện to như thế này mà bỗng trở thành trò đùa của một lũ mánh khoé, thiệt tình.
Khi ra ngoài, nó vội rút điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng khi số hắn trong danh bạ hiện lên giữa màn hình điện thoại thì nó lại không có dũng khí để bấm nút gọi, gọi làm gì, chẳng lẽ gọi chỉ để hỏi thăm hắn có sao không sao, lấy lý do gì mà quan tâm hỏi thăm chứ. Nó tắt điện thoại rồi thở dài, nhét điện thoại vào trong túi nó bước ra về mà trong lòng bối rối đủ chuyện.
-          Băng…_ Vương gọi nó
-          Chuyện gì vậy anh _ nó hỏi
-          Linh San đang nằm ở bệnh viện nhà em…đi cùng chứ _ Vương nói
-          Lấy tư cách gì để mà đi chứ _ nó nói rồi bỏ đi
Sao nó có cảm giác như thế giới xung quanh nó đang sụp đổ dần vậy ta, nó chằng con ai bên cạnh để chia sẻ nữa, ba mẹ không thể lắng nghe nó nói, bạn bè thì chẳng còn ai ngay cả người nó yêu nhất hiện tại cũng không còn thuộc về nó nữa.
Sau hôm thi nó tự nhốt mình cả ngày trong phòng chẳng quan tâm đến ai nữa, nhà nó thì có ai mà quan tâm chứ, cái nhà vắng tanh như chùa bà đanh mà lấy ai để quan tâm nó. Nó cũng tắt điện thoại luôn, tránh bị làm phiền, chỉ biết nằm trên giường đắp chăn kín mít nằm đó nhìn ra ngoài ban công như đứa bị bệnh nặng sắp qua đời và đang tận hưởng cái gọi là cuối đời vậy.
Cốc cốc cốc
-          …. _ nghe tiếng gõ cửa là nó biết ai rồi, trong nhà này thì có ai ngoài mẹ nó nữa chứ
-          Con không khoá đâu _ nó quay ra nhìn cánh cửa
-          Bác giúp nói con nằm lỳ trên giường suốt ngày hôm nay…con ổn chứ
-          Con khoẻ…không sao đâu _ nó nói
-          Vậy mẹ sẽ nấu gì đó cho con ăn _ mẹ nó quay lưng đi
-          Mẹ…ở lại với con được chứ _ nó nắm tay mẹ nó giữ lại
-          Băng …con…
-          Một lát thôi rồi mẹ hẵng nấu gì cho con cũng được _ nó nói
-          Được chứ _ mẹ nó ngồi xuống giường nhìn nó
-          … _ nó chỉ nhìn mẹ nó chằm chằm mà không nói gì cả
-          Con muốn nói gì với mẹ không _ mẹ nó hỏi
-          Có bao giờ mẹ nghĩ mẹ sẽ ghét con chưa _ nó hỏi
-          Rồi chứ…những lúc con làm mẹ khóc…
-          Mẹ khóc vì con sao _ nó hỏi
-          Có chứ…con luôn cãi lời mẹ, giữa hai chúng ta không có tiếng nói chung…từ ngày chúng ta chuyển ra khỏi căn nhà đó giường như con với mẹ có khoảng cách lớn lắm _ mẹ nó vuốt tóc nó
-          Mẹ không còn chăm sóc con như xưa nữa…mẹ cũng chẳng quan tâm con như trước nữa…thật sự con rất buồn
-          Con phải thông cảm ẹ…công việc của mẹ…
-          Mẹ ra ngoài đi….con muốn ngủ một lát _ nghe thấy hai chữ công việc người nó như cứng lại, nó rất giận
-          Băng à…
-          Con ngủ một lát thôi…lát con dậy mẹ hẵng nấu đồ ăn _ nó xoay người quay lưng lại với mẹ nó
-          Được thôi…ngủ ngon nhé _ mẹ nó ra ngoài và đóng cửa lại
Khi nó xoay người lại là lúc nó khóc, những giọt nước mắt vô thức trào ra khỏi khoé mắt nó mà rơi xuống gối, cuối cùng mẹ nó cũng xem trọng công việc hơn nó. Mẹ nó có thể nói rằng do nó lớn rồi hoặc là nó cần tự lập hơn là có mẹ bên cạnh câu trả lời đó nó sẽ chấp nhận, tại sao mẹ cứ lôi công việc ra làm bia đỡ đạn ẹ vậy chứ. Nó nói rằng sẽ dậy nhưng nó ngủ luôn một mạch cho tới sáng hôm sau. Nó vừa dậy thì chụp ngay điện thoại mở ra xem, vì hôm nay nhà trường sẽ báo kết quả thi học kì về cho từng gia đình học sinh, còn bảng điểm họ sẽ phát sau, khi tụi nó đến trường đầy đủ.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Là lớp trưởng gọi cho nó, may là cậu ta gọi lúc nó mở điện thoại ra.
-          A…
-          “ Làm gì mà cúp điện thoại cả ngày vậy “ _ nó chưa kịp trả lời thì lớp trưởng đã mắng nó rồi
-          Xin lỗi…điện thoại hết pin quên sạc
-          “ Lý do cũng ổn đấy “
-          Tôi nói thật mà
-          “ Thôi được rồi…có kết quả từ hôm qua rồi, muốn báo cho cậu mà không được “
-          Có rồi sao
-          “ Ờ…”
-          Cậu bao nhiêu….tôi bao nhiêu
-          “ Tôi thứ 3 lớp, 20 toàn trường…con cậu nhất trường nhất lớp luôn “
-          Hì…chúc mừng nha _ kết quả kiểm tra cuối kì giúp nó phấn chấn lên chút ít
-          “ Chúc mừng cậu nha…lần này thì vui vẻ rồi “
-          Cảm ơn
-          “ Không có gì…lo dậy đi, ngủ nướng thấy ghê “
-          Gì…tôi…mới có…
-          “ 10 giờ sáng rồi đó biết không hả “
-          … _ nó như không tin nổi nên quay lại nhìn cái đồng hồ gần nó mà cười
-          “ Thôi…bye nha “
-          Bye
Nó không thể tin rằng mình lại ngủ li bì từ hôm qua tới giờ như vậy nữa, leo xuống giường vào phòng tắm thay đồ rồi xuống nhà xem có gì ăn không chứ cả ngày hôm qua nó chẳng ăn gì bây giờ mới thấy đói.
-          Mẹ tự hào về con lắm _ mẹ nó nói khi thấy nó
-          Cảm ơn mẹ _ nó nhìn mẹ nó thắc mắc
-          Kết quả tốt lắm _ ba nó nói
-          Cảm ơn ba _ nó quay qua nhìn ba rồi tự tìm ình câu trả lời
-          Muốn ăn gì không…để mẹ làm cho
-          Hai người hôm nay không đi làm sao _ nó thắc mắc
-          À…chuyện đó…_ mẹ nó ấp úng
-          Thật ra mẹ con nói, muốn giành một ngày cho con…đã lâu chúng ta chưa có thời gian ở bên nhau rồi còn gì, cũng nên nghĩ cho nhau chứ _ ba nó nói
-          Vậy…
-          Ngày hôm nay ba mẹ muốn giành cho con, con muốn đi đâu không _ mẹ nó cười
-          Có thật là hôm nay cả nhà mình cùng đi không
-          Muốn đi đâu _ ba nó nhìn nó
-          Hãy như những gia đình khác…cùng đi siêu thị, cùng đi ăn, và cùng đi chơi nữa, được không _ nó hào hứng
Đang nói thì điện thoại của ba nó reo, rồi sau đó là điện thoại của mẹ nó reo, thiệt chứ cái giây phút đó nó chỉ muốn nói hai người đừng bắt máy nhưng họ chỉ nhìn nó rồi vẫn nghe máy, cái thái độ của họ lúc đó là nó biết chuyện gì rồi.
-          Ba mẹ cứ làm việc của mình đi _ nó quay lưng bỏ đi
-          Alo…có chuyện gì _ ba nó nói
-          Tôi nghe đây bác sĩ Toàn _ mẹ nó nói
Đi đến cầu thang nó dừng bước quay lại nhìn cả ba và mẹ nó, đúng là họ không thể từ bỏ công việc của mình được, vậy mà nó cứ tưởng bở, nghĩ rằng hôm nay chắc sẽ hạnh phúc lắm, nhưng rồi sao nào, tất cả chỉ là ước ao thôi. Thở dài nó nuối tiếc nhìn ba mẹ lần cuối rồi bước tiếp lên phòng.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 63
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...