Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 63: Vua Phạt Đứng
“C
ậu ấy không có mê tín.” “Cậu ấy quả thực là Tiên.”
Không để cho bất luận kẻ nào kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã kéo Hàn Đông vào thang máy.
Trong buồng thang máy trước kia đầy mùi cây hương xuân, Vương Trung Đỉnh rốt cục có thể đáp lễ Hàn Đông bằng màn ‘đế giày đôn mông thịt’.
Vương Trung Đỉnh nghĩ không ra, vì sao một người trước sau như một vẫn luôn bình tĩnh như mình mỗi khi gặp phải tên khốn này lại giống như nuốt trúng mấy cân thuốc nổ? Bởi vì nhân phẩm tên này quá mức hỏng bét, còn liên tục chọc vào bãi mìn cấm kị trong nguyên tắc của mình sao? Hay vì cái mông tròn lẳn kia quá phù hợp với tâm ý của mình, chỉ có ‘tiếp xúc thân mật’ mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng?
Hàn Đông cũng nghĩ không ra, vì sao một phần tử trí thức du học từ nước ngoài về lại có thể tiếp thu tinh túy trong truyền thừa võ thuật Trung Quốc tốt như vậy?
Có thể trong mắt người khác sẽ là ‘họa vô đơn chí’, nhưng trong mắt Hàn Đông lại là ‘vô tâm cắm liễu liễu lại xanh*’. Không mất công bày kế mà có thể đắc tội với Vương Trung Đỉnh, chính là lượm được của hời lớn! Có thể sau đó sẽ bị chà đạp tàn nhẫn, nhưng loại ‘đau cũng hạnh phúc’ này liền bị ‘đau còn nhiều hơn hạnh phúc’ lật đổ địa vị, Hàn Đông rốt cục xù lông.
(*有意栽花花不开,无心插柳柳成荫 (hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm)
Nghĩa đen là: có ý trồng hoa thì hoa chẳng nở, mà vô tâm cắm liễu thì liễu mọc rợp bóng.
Nghĩa bóng là: có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác. )
“Đừng có đạp chym tôi! Trêu anh hai câu mà làm gì dữ vậy? Ặc! Anh vẫn chưa xong đúng không? Anh còn dám đạp tôi thêm một cái! Còn đạp? Còn đạp? Anh chờ đó, tôi thuê người tới…”
Hàn Đông gào thét cực kỳ hung dữ, ánh mắt như bão táp mang theo tàn nhẫn, đáng tiếc không ai thèm quan tâm, một cái rắm cũng không có!
Trang anh hùng không nhịn được thiệt thòi trước mắt, huống chi Hàn Đông cũng không phải trang anh hùng gì cho cam, chỉ là một thằng nhát gan, ăn đau vài cái liền chịu không nổi, thấy cứng đối cứng không có tác dụng lại bắt đầu xuống nước.
Vương Trung Đỉnh vừa nghe thấy tiếng Hàn Đông nghẹn ngào, liền ngừng động tác lại, ngay cả chính anh cũng không biết tại sao mình lại thu tay nhanh đến thế.
Mục đích của Hàn Đông đã thực hiện được, lại bắt đầu xấu bụng hả hê trong lòng: Bắt anh dừng anh liền dừng, lập trường không kiên định gì hết, xem ra vẫn không nỡ nặng tay với tôi…
Ra khỏi thang máy, Vương Trung Đỉnh kéo Hàn Đông vào một gian phòng nhỏ, bắt hắn phạt đứng tự kiểm điểm.
Trò phạt đứng này không như phạt đứng bình thường, mà là đứng trên một cái máy, chưa hết thời gian không được bước xuống. Tư thế không đúng, chỉ cần nhúc nhích một centimet là cái máy sẽ phát ra tiếng cảnh báo, bộ đếm thời gian sẽ nhảy lại từ số 0.
Rất nhanh, Quý Đào đã bị Vương Trung Đỉnh gọi vào văn phòng.
“Giới giải trí lớn như vậy, nghệ sĩ mới phải có cá tính mới có thể thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khán giả. Nếu chúng ta cứ đúc toàn bộ nghệ sĩ ra từ một khuôn mẫu, vậy không phải công ty quản lý nghệ sĩ nữa rồi, mà là xưởng sản xuất giấy.” Quý Đào nói.
“Tôi không bảo cậu làm mất đi cá tính của cậu ta, tôi bảo cậu chắt lọc lấy tinh hoa. Cậu nhìn coi? Không chỉ không lấy được tinh hoa mà còn hấp thu cả bã!”
“Trong mắt tôi đây không phải bã.”
“Mê tín không phải bã, chẳng lẽ là protein?”
“Cậu ấy không có mê tín.” Quý Đào bình tĩnh trần thuật: “Cậu ấy quả thực là Tiên.”
“…”
Vương Trung Đỉnh không biết trầm mặc bao lâu, lúc mở miệng lần nữa thần sắc đã nghiêm trọng dị thường.
“Vậy tôi đây chỉ có thể nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích.”
Quý Đào vẻ mặt cố chấp: “Nếu anh muốn đuổi Hàn Đông, tôi sẽ đi cùng cậu ấy.”
Vương Trung Đỉnh gầm lên một tiếng: “Tôi đuổi cậu đi!”
Quý Đào lắp bắp kinh hãi, lại thả về một câu cũng khiến Vương Trung Đỉnh giật mình.
“Tôi đi cũng được, nhưng tôi nhất định sẽ mang Hàn Đông theo.”
‘Thời tiết’ trong văn phòng sắp trở trời rồi, may là Phùng Tuấn đúng lúc chạy tới mới cứu lại trận bão táp này.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Phùng Tuấn nói với Quý Đào.
Quý Đào sau khi ra ngoài, Phùng Tuấn một mình đối mặt với Vương Trung Đỉnh, dũng khí cũng có vẻ không đủ: “Xem ra… chúng ta thực sự nên đưa Hàn Đông tới chỗ chị tôi.”
Vương Trung Đỉnh chỉ ngón tay ra cửa: “Cậu cũng ra ngoài với hắn luôn đi!”
…
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Vương Trung Đỉnh, trong gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc.
Mới đầu còi báo động trong phòng phạt Hàn Đông cứ vang lên miết, không biết qua bao lâu, cũng không thấy vang nữa, yên lặng hơn hai tiếng, rốt cục cũng khiến Vương Trung Đỉnh hoài nghi.
Đã từng có rất nhiều người đứng trên cái máy này, trong đó có Nhị Lôi, nhưng Nhị Lôi chỉ muốn rèn luyện. Hắn tự kiểm tra bản thân, duy trì một tư thế đứng, cực hạn là 1 giờ 30 phút, được định làm tiêu chuẩn mới ghi trong bộ đếm giờ của máy. Một khi có người vượt qua tiêu chuẩn này, bộ đếm liền tự động cập nhật số liệu mới nhất. Nhưng từ xưa tới nay, tiêu chuẩn này vẫn luôn không thay đổi.
Có điều, ngày hôm nay, vị vua phạt đứng mới lại được sinh ra.
Lúc Vương Trung Đỉnh đi vào, Hàn Đông còn đứng trên máy, thân hình thẳng tắp như cây giáo, như thể bản thân là một pho tượng điêu khắc.
Hàn Đông không biết Vương Trung Đỉnh đi vào, giống như đã tu luyện tới cảnh giới thoát xác, mọi sự xung quanh liền trở nên trống rỗng.
Vương Trung Đỉnh bước đến trước mặt Hàn Đông, nhìn gương mặt hắn.
Ánh mắt hắn đã khép lại tự lúc nào…
Sài Kê Đản: Để tôi nói hai câu về một vài bản lĩnh của Hàn Đông, tôi vẫn luôn tin tưởng kỳ nhân dị sĩ là có tồn tại, ha ha… Đương nhiên, nếu những ai không tin, cũng có thể xem bộ này gắn mác đô thị dị năng.
Zombie: Về cái con người Hàn Đông này có vài thứ lúc nó thức thì không làm được nhưng lúc mộng du thì dễ như ăn bánh… chẳng hạn như phạt đứng… nó ngủ mất mẹ ròi.