Số lần đọc/download: 1067 / 2
Cập nhật: 2017-11-18 21:14:47 +0700
Chương 64: Nàng Là Người Vô Tội
Hạ Hầu Lưu ngây người trong chốc lát, sau đó ra lệnh với tiểu thái giám bên cạnh, "Đi nhặt khăn lên cho Thái Tử Phi".
"Dạ, điện hạ."
Tiêu Khuynh Thành nhìn thoáng qua Hạ Hầu Lưu, tiếp theo rút trâm trân châu của mình xuống cắm vào trong búi tóc của Ngữ Luân, chậm rãi nói: "Thái Tử Phi chỗ này thiếu mất một hạt châu, Khuynh Thành đổi cho người một cây trâm ngọc khác, người không ngại chứ."
Ngữ Luân khó hiểu nhìn nàng, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, thì giọng nói Dạ Vô Minh lại sâu kín vang lên: "Ngữ Luân, cây trâm này chính là vật do Hoàng đế Đại Dực ban tặng khi Khuynh Thành được sắc phong Quận chúa."
Nàng không rõ nguyên do trong đó, nhưng mà ca ca đã giúp nàng ấy nói chuyện, hơn nữa nàng tin tưởng nàng ấy sẽ không hại mình, cho nên không lên tiếng nữa, im lặng tiếp nhận hết thảy. Sau đó nhìn Tiêu Khuynh Thành, thờ ơ nói hai chữ "Cảm ơn."
Đại hôn của Công chúa Ngữ Luân và Hạ Hầu Lưu rốt cục cũng kết thúc yên ổn. Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng đứng trong Thượng Lâm uyển, nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm, thở dài một hơi, tính tình của hắn chung quy vẫn cố chấp như vậy.
"Hôm nay đa tạ ngươi đã ra tay." Giọng nói Dạ Vô Minh vang lên ở bên tai.
"Hết thảy đều do ta dựng lên, nếu ta không ra tay, chẳng lẽ mặc cho hắn tiếp tục đi xuống như thế?" Trong giọng nói Tiêu Khuynh Thành chứa đầy sự ưu thương, nàng thật sự không muốn làm những chuyện này, vì sao cổ đại lại rắc rối như vậy.
Dạ Vô Minh lạnh lùng nhếch môi: "Ta chỉ có một người muội muội, ta yêu thương nó như trân bảo, cho nên ta sẽ không để cho nó chịu tổn thương dù chỉ một chút. Khuynh Thành, nể mặt ngươi, ta cho hắn một cơ hội."
"Ngươi có ý gì?" Tiêu Khuynh Thành bỗng dưng chuyển mắt trừng Dạ Vô Minh, bởi vì trong giọng nói hắn có loại hơi thở nguy hiểm.
Dạ Vô Minh đi đến trước mặt nàng, "Ngươi quả nhiên đang sợ hãi, ngươi thật sự không có tình cảm gì với Hạ Hầu Lưu, có chăng chỉ là cảm kích thôi? Hay là?" Giọng nói của hắn mang theo nghi ngờ.
Tiêu Khuynh Thành khó hiểu nhìn Dạ Vô Minh, "Ta có tình cảm với hắn hay không dường như không có quan hệ gì với ngươi. Chẳng qua ta cũng nói một câu, hắn bảo vệ ta lâu như vậy, cũng đã đến lúc ta bảo vệ hắn rồi."
"Khuynh Thành ngươi..."
"Sao thế? Ngươi sợ?"
"Ta không muốn ra tay với ngươi, hơn nữa lời ta nói rất rõ ràng, nếu như hắn biết quý trọng muội muội của ta, thì sẽ sống một cách bình an vô sự, còn ngược lại, dám tổn thương muội muội của ta, như vậy..." Giọng nói Dạ Vô Minh mang theo kiên quyết.
Tiêu Khuynh Thàn thoáng suy tư, nếu tiếp tục giằng co hắn như vậy nữa, hoàn toàn không có tác dụng, bước đến trước mặt hắn, "Thất Phiến Môn của ngươi không thể gia nhập, nhưng cũng không có nghĩa là ám vệ của ta ngươi không thể gia nhập."
"Ngươi dụ dỗ ta?" Dạ Vô Minh có chút ghen tị: "Ngươi cao ngạo như vậy, lại có thể vì hắn mà dụ dỗ ta."
"Ta đối xử với hắn giống như ca ca, ta bảo vệ hắn như vậy, đó chính là thói quen. (diễn*đàn%lê*quý$đôn) Ngươi hiểu không? Giống như ta coi ngươi là bằng hữu của mình." Tiêu Khuynh Thành thật sự đau đầu, trong mắt người cổ đại, chẳng lẽ giữa nam nữ vốn không có tình cảm bạn bè đơn thuần sao?
Dạ Vô Minh cười rất quái dị, "Hiểu, bằng hữu? Ừ. Thật là hai chữ không sai." Nói xong, có người mang theo tươi cười quái dị xoay người rời đi.
Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn phương hướng cung Thái tử, nói lẩm bẩm: "Cho dù ngươi không có tâm với ngôi vị Thái tử, nhưng vì chính mình, ngươi phải kiên trì. Bởi vì con đường này ngươi đã không còn cơ hội quay đầu lại rồi."
Ở hiện đại vẫn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, huống chi tại nơi cổ đại phong kiến này, khắp nơi đều là nguy cơ, thì làm gì nói đến hai chữ tự do.
Chuyện Hoàng cung cuối cùng cũng được xử lý xong. Tiêu Khuynh Thành rốt cục có thể trở lại Tiêu phủ, mấy ngày rồi nàng không trở về, lại có chút nhớ nhung vị mẫu thân kia, rất muốn nhìn xem bà ta đau khổ thế nào rồi.