Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64
hương 141
Thân hãm ‘Tào doanh’, là phúc hay họa [3]
Hoàng   cung Phượng Dương, Càn  Thanh cung, nay đã là tẩm cung của tân đế Đông Phương Cửu.
Trên chiếc ghế bên cạnh bàn có một người tay chống trán, ánh mắt u tối, khuôn mặt tiều tụy. Bỗng nhiên ngoài điện có người tới báo tin, hắn đứng bật dậy, nhưng lại lảo đảo rồi ngã ngồi xuống ghế trở lại.
Y Y đúng lúc bước vào, thấy cảnh đó hoảng sợ tái cả mặt, kêu to một tiếng: “Gia! ~ Mau truyền Khanh Trần!”
Bất ngờ, tay nàng bị giật mạnh, Đông Phương Cửu trừng to đôi mắt toàn tơ máu, “Có phải có tin gì của Lăng nhi?” Quả thực so với hắn ngày xưa thì không thể tưởng tượng nổi.
Y Y trong lòng đau xót, nhẹ giọng trả lời: “Không có... Là Đông Phương Thất phái sứ thần tới.”
Đông Phương Cửu cụt hứng buông tay Y Y ra, bàn tay luồn vào trong mái tóc, lầm bầm: “Lăng nhi...”
“Gia, ngài phải bảo trọng! Đã vài ngày gia không chợp mắt rồi, lẽ nào gia muốn để Lăng chủ tử trở về nhìn thấy bộ dạng này sao?” Y Y quỳ xuống, cố sức thuyết phục vị chủ tử đã hoàn toàn hoảng loạn của mình.
“Ra ngoài!” Đông Phương Cửu cất giọng khàn đặc, như một con dã thú bị thương, “Ta không thích nghe những lời này, ta chỉ cần Lăng nhi...”
Y Y mắt rưng rưng lui ra ngoài, lắc đầu nói với Bạch U, Tương Sở đang đứng hầu bên ngoài điện:“Gia hiện tại ai nói cũng đều không lọt tai, ngoại trừ Lăng chủ tử, không ai có thể khiến gia tỉnh táo lại được.”
Tương Sở thở dài, nói: “Ta cứ tưởng rằng gia chỉ là... Không nghĩ tới rễ tình đã cắm sâu, hễ động một chút là đau đớn từng khúc xương thớ thịt.”
Y Y cười khổ nói: “Ai bảo người gia gặp phải là Lăng chủ tử chứ? Nếu gia không động tâm, chỉ sợ thế gian này không còn ai có thể khiến gia động tâm nữa.” Ánh mắt chuyển sang mặt Bạch U, bỗng trở nên lạnh lẽo, “Bạch U, ngươi biết rõ tầm quan trọng của Lăng chủ tử đối với gia, mà vẫn muốn như vậy, ngươi quả nhiên tự cho là mình thông minh!” Đôi mắt to sắc lạnh nhìn Bạch U trân trân, mặc dù Bạch U ở trong lòng cô có chút khác biệt, nhưng cô vẫn giống như một con mãnh thú canh giữ món đồ quý giá nhất của nó mà ra sức công kích. “Ngươi tưởng đó là vì ngươi muốn tốt cho gia ư? Ngươi cho là gia sẽ cảm kích ngươi chắc? Ha ha, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Bạch U nghe xong chỉ hơi hạ mí mắt, còn Tương Sở lại giật mình thụt lui một bước, hắn theo Đông Phương Cửu nhiều năm, trung thành một dạ, tự cho rằng mình là một mưu thần, phò tá Đông Phương Cửu càng toàn tâm toàn lực, không dám có chút lơi lỏng. Hắn vốn tưởng rằng vương gia của hắn đối với Thượng Quan Lăng chỉ là mê luyến nhất thời, đi Ngôn quốc cướp dâu cũng chẳng qua là  muốn cảnh cáo  Âu Dương Vân. Nhưng từ sau cái hôm nhìn thấy Đông Phương Cửu chỉ vì Thượng Quan Lăng giả chết mà thổ huyết, trong lòng hắn giống như bị đè lên một tảng đá nặng trĩu. Lấy thân phận cũng như sức ảnh hưởng của Thượng Quan Lăng đối với Đông Phương Cửu, nếuđ ể nàng sống chung quy sẽ là một tai họa, may mà nàng đã chết, lúc này hắn mới an tâm một chút. Nào ngờ nàng thay thân đổi phận không chỉ vẫn sống mà còn trở thành quốc sư, ngại Đông Phương Cửu nên hắn không thể tự ý động đến nàng, đúng lúc Đông Phương Thất tạo phản lại là một cơ hội, vốn định dùng chiêu cờ hiểm mượn đao giết người, một hòn đá ném hai con chim, nhưng kết quả lại là...
Đông Phương Cửu vừa lên ngôi, lập tức phái một vạn quân tiên phong, chia ra bốn phương tám hướng đi tìm, ai biết đâu Thượng Quan Lăng lại giống như biến mất khỏi thế gian, ngay cả một chút vết tích cũng không để lại.
Y Y không muốn lại cãi nhau với hai người kia, bèn xoay người định đi, lại vì câu nói của Bạch U mà dừng bước:“Cô đi bẩm báo với gia, sứ giả của Đông Phương Thất mang đến một cái túi hương.”
Mắt Y Y sáng rỡ, bật thốt: “Túi hương màu xanh lục có thêu một cành trúc?!”
Bạch U gật đầu.
Y Y lập tức lao vào trong tẩm cung của Đông Phương Cửu, nói to: “Gia! Gia! Có tin tức của Lăng chủ tử rồi!”
Ai ngờ Đông Phương Cửu vừa nghe thấy liền quay sang như gió xoáy, ánh mắt ảm đạm lập tức có thần, hỏi: “Lăng nhi ở đâu?”
Tương Sở thấy vẻ mặt khẩn thiết của hắn, tâm trạng đã chìm xuống tận đáy, cúi người,
thong thả nói: “Bẩm gia, sứ thần của Đông Phương Thất chỉ mang đến một cái túi hương xanh lục, nói rằng nếu gia muốn gặp chủ nhân của túi hương, hãy lập tức qua sông xuôi xuống miền nam.”
“Được, lập tức điều tướng, dẫn binh nam hạ!” Đông Phương Cửu hô to, “Bạch U, chuẩn bị ngựa!”
Bạch U vừa định lên tiếng ngăn cản, thì Tương Sở đã giành lên tiếng trước: “Gia! Nhất quyết không thể đi! Đây là kế dụ địch của kẻ thù! Lẽ nào gia đã quên ước nguyện ban đầu khi ẩn nhẫn nhiều năm nằm gai nếm mật rồi sao?!”
Đông Phương Cửu đưa tay túm lấy áo Tương Sở, quát lên, “Tương Sở!” Ánh mắt khát máu áp tới, “Ngươi còn ở đó cản đường, đừng trách gia không khách khí!”
“Gia~~” Y Y mở miệng cũng muốn khuyên can, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài một cái.
“Chỉ cần nghĩ tới Lăng nhi đang ở trong quân doanh của Đông Phương Thất, ta cũng sắp phát rồ rồi... Ngươi lại còn ở đây nói với ta cái gì là ước nguyện ban đầu nữa sao? Ta chỉ cần Lăng nhi, người khác thế nào, kẻ nào muốn chết thì cứ việc theo hắn!”
Tương Sở giật mình thảng thốt, còn Bạch U đã hiểu ra một việc, chủ tử của bọn họ, một Đông Phương Cửu luôn bình tĩnh điềm đạm trước đây đã phát cuồng rồi, chỉ vì một Thượng Quan Lăng, hắn đã xé tan lớp vỏ bọc bên ngoài, lộ ra một bộ mặt ma quỷ tanh mùi máu.
Bên trong thành Phượng Dương binh mã chạy ngang chạy dọc, trống lệnh dồn vang như sấm, đông tây nam bắc tứ kỳ thập nhị lộ nhất tề hội tụ, miệng đồng thanh hô vang: “Ngô hoàng tất thắng, ngô hoàng tất thắng!”
Đông Phương Cửu mặc áo giáp vàng, cầm trong tay Chí Tôn bảo kiếm, khí thế bá chủ khiến toàn bộ tướng sĩ đều phải bội phục, đồng lòng thề sống chết đi theo.
Tin tức đã lan ra, tân đế vốn vì muốn giảm thiểu thương vong của bách tính nên mới tạm thời buông tha cho tên nghịch tặc tạo phản Đông Phương Thất, ai ngờ Đông Phương Thất dám vuốt râu hùm, lấy tính mệnh quốc sư ra uy hiếp. Trong quân thịnh truyền quốc sư tuy rằng mặc trang phục nam tử, nhưng thân phận thật sự  lại  là  Cửu vương phi đã được cưới hỏi chính thức từ lâu của Đông Phương Cửu, hành động lần này của tân đế là ‘xung quan giận dữ vì hồng nhan’. Các binh lính đã sẵn sàng nhiều ngày, lúc này rốt cuộc có cơ hội thi triển tài nghệ, chỉ mong sớm ngày thống nhất nam bắc, trở về đoàn tụ gia đình. Mặc dù hành động lần này của tân đế có hơi chút nhụt chí anh hùng, nhưng ai có thể nói nó không phải là một giai thoại trong lịch sử chứ?
“Tương Sở, Khanh Trần ở lại trấn thủ kinh nội, Bạch U, Y Y theo gia xuất chinh.”
“Dạ!” Bốn người đồng thanh đáp lời.
Tương Sở nhìn sang Bạch U, gia lệnh cho Khanh Trần ở lại trấn thủ là chuyện chắc chắn không thể tranh cãi, thế nhưng dụng binh nơi tiền phương là chuyện đại sự, Bạch U đã mất một tay, thương tích chưa lành, đem trọng trách này giao cho hắn, có thể đảm đương được chăng?
Mang theo lo lắng và nghi hoặc, Tương Sở cùng Khanh Trần nhìn theo Đông Phương Cửu dẫn quân rời khỏi kinh đô Phượng Dương, hoàng kỳ thêu chữ Cửu bay bay trong gió, thiên quân vạn mã, rầm rập khí thế hào hùng, trống trận vang vang.
Tương Sở thở dài, nói: “Trưởng công chúa đối với gia, không biết là phúc hay là họa...” Hắn biết người bên cạnh ít nói kiệm lời, cũng không mong gì được đáp lại, xoay người thong thả bỏ đi.
Nhưng vào lúc này, Khanh Trần lại lên tiếng nói:  “Lời  ấy  của thừa tướng, chỉ sợ là nói ngược rồi.”
Sau khi Đông Phương Cửu lên ngôi, Tương Sở được giao chức tể tướng, Bạch U nhậm chức trấn quốc đạ i tướng quân, Y Y thống lĩnh nội vụ trong cung, còn Khanh Trần thì trở thành người  đứng  đầu  các ngựy  trong điện.  Bốn người bọn họ cũng chỉ thay đổi cách xưng hô, trên thực tế vẫn quản lý mọi chuyện của Cửu vương phủ như trước.
Tương Sở quay đầu lại, hỏi: “Ý cô là gì?” Khanh Trần nhẹ giọng nói: “Khanh Trần đi
quá xa rồi.” Tiếp đó, cô gật đầu cười lui ra,
nhưng cuối cùng còn bỏ lại một câu khiến Tương Sở chấn động, “Tương Sở, huynh cần gì phải lừa mình dối người?”
“Lừa mình dối người...” Tương Sở vịn vào thành tường, nhìn về phía đồng bằng, hồi lâu sau, hắn thở dài, lẩm bẩm: “Khai chiến rồi... lại là vì người đó...”
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. (*)
(*)Đề cập đến hai sự kiện khác nhau, nhưng lại cùng chung một vấn đề.
Lại nói đến quân doanh của Đông Phương Thất, nghe được tin Đông Phương Cửu trong cơn giận dữ dẫn binh qua sông, ai nấy vui mừng lộ rõ trên nét mặt, tiếng các vị tướng quân sôi nổi tiến lên chúc mừng chủ soái Đông Phương Thất không ngừng bên tai.
“Vương gia thật là thần cơ diệu toán!” “Vương gia so với ngọa long không hề thua
kém!”
Đông Phương Thất mặt ngoài tuy bình tĩnh như bình thường, nhưng đáy lòng đã mừng rỡ như điên.
Hắn thầm nghĩ: “Cửu đệ a cửu đệ, người ta nói ngươi tâm ngoan vô tình, một đời kiêu hùng, khí phách thiên thành, không nghĩ tới cuối cùng cũng không địch nổi một chữ tình.” Hắn chẳng qua cũng chỉ là một gã phàm phu tục tử mà thôi.
“Cậu, vậy kế tiếp có phải chúng ta nên thừa cơ bọn chúng đang qua sông...” Đông Phương Thất cười nham hiểm nhìn sang Khang Thành Tĩnh, như thể hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Không cần vội.” Khang Thành Tĩnh ngược lại rất trấn tĩnh, “Lần này Đông Phương Cửu chỉ dẫn theo hai lộ binh mã đến đây, nếu như giữa đường bị tấn công, cùng lắm cũng chỉ tổn thất chút đỉnh. Nếu vì vậy mà hắn lui vềGiang Bắc, đợi đến lúc rét đậm lại tấn công, đối với quân
ta sẽ rất bất lợi. Không bằng đợi bọn chúng qua
sông, rồi hẵng bao vây mà giết. Quân ta trên dưới gần hai mươi vạn tướng sĩ, Đông Phương Cửu chỉ vỏn vẹn không quá mười vạn nhân mã, lại còn bôn ba mệt nhọc, chúng ta dĩ dật đãi lao đúng lúc tiêu diệt gọn.”
Đông Phương Thất gật đầu đồng ý. “Tướng quân nói cực kỳ...”
Mấy lời phụ họa lại cất lên, Đông Phương Thất nghe đến lùng bùng lỗ tai, đáp qua loa hai câu, đi ra khỏi quân trướng. Hắn lững thững bước đi, bất tri bất giác đi tới trước lều Thượng Quan Lăng. Hắn nhìn chằm chằm vào cửa lều hồi lâu, cuối cùng — vén rèm đi vào.
“Ngươi thua rồi.” Đôi mắt tôi cong lên như hai vầng trăng non, cười hì hì nói với Lôi Minh:“Lôi Minh ngươi đó, quá cố chấp vào một chỗ, trái lại bỏ qua cả đại cục, rốt cuộc rơi vào trùng trùng bao vây mới không còn đường thoát thân!”
Lôi Minh vui vẻ phục tùng bỏ quân cờ xuống, nói: “Đa tạ công chúa chỉ điểm.”
Tôi nhặt từng quân cờ lên, bỏ vào trong hộp, liếc mắt nhìn tên Đông Phương Thất xấu xa vừa mới đến, đầu cũng thèm không quay sang, hỏi: “Thất vương gia hôm nay lại tới có việc gì?”
Lôi Minh đứng dậy, nói: “Thất vương gia.” “Nhìn không ra cô vẫn còn thư thái nhàn rỗi
như vậy, chẳng lẽ đã biết tin cửu đệ của ta tự
mình dẫn mười vạn đại quân tới đây cứu cô rồi sao?” Đông Phương Thất dùng ngữ điệu châm chọc, từ nào từ nấy mang theo khiêu khích.
Tiếng quân cờ rơi xuống bàn cờ nghe rõ mồn một...
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 142
Đoạt thiên hạ của ta, hủy trân bảo của ngươi!
Đông Phương Thất thấy nàng vốn thường ngày lạnh nhạt nay lại vì chuyện Đông Phương Cửu mà chấn động, trong lòng vốn phải sung sướng khi người khác gặp họa vậy mà làm sao cũng không thể vui nổi, thậm chí còn giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng.
Tôi nhịn không được nhíu mày, thầm mắng: Đông Phương Cửu, anh đúng là đồ ngốc!
Đông Phương Thất càng nhìn càng bực mình, tiến tới mấy bước, chộp tay Thượng Quan Lăng, quát: “Không cho phép cô nghĩ tới hắn!”
Tròng mắt đảo quanh, đôi mắt mở to, tôi lạnh lùng mở miệng: “Buông ra!”
Âm thanh lạnh như băng khiến Đông Phương Thất không tự chủ làm theo, nhưng chỉ chớp mắt sau hắn đã phản ứng lại, sao hắn phải nghe lời nàng chứ, nàng chỉ là một tù binh, lại là một nữ nhân không có năng lực chống cự. Nghĩ đến đây, Đông Phương Thất không thể kiềm chế ý nghĩ trong lòng, vươn tay hòng chạm vào khuôn mặt kiều diễm nghiêm nghị kia.
Tôi ghê tởm quay đầu đi, đứng dậy chực rời bước, lại bị hắn ngăn lại, ánh mắt đôi bên giằng co lẫn nhau.
“Lôi Minh, ngươi ra ngoài.” Đông Phương Thất trầm giọng nói. Một hồi lâu không thấy động tĩnh, hắn quay đầu quát: “Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh bổn vương?”
“Vương gia, Lôi Minh phụng mệnh bảo vệ công chúa, mong vương gia chớ để Lôi Minh khó xử.”
Không nghĩ Lôi Minh sẽ ngang nhiên phản kháng mình, Đông Phương Thất nheo mắt lại, con ngươi lóe lên tia nguy hiểm, chất vấn: “Ngươi bảo vệ kẻ địch sao?”
Lôi Minh khẽ cười một tiếng: “Lăng công chúa không phải kẻ địch.”
“Cô ta là người của Đông Phương Cửu!”
Lôi Minh lại cười thành tiếng: “Lăng công chúa không phải người của Đông Phương Cửu, nàng là người của chủ nhân bọn ta.”
“Ngươi!—” Đông Phương Thất tức đến nỗi hai mắt hằn lên tia máu, cánh tay run lên dữ dội, hắn đi về phía Lôi Minh, giọng nói tuy không lớn nhưng cũng đủ để mọi người trong trướng đều nghe được: “Ngươi đúng là một con chó ngoan!” Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài trướng, không khí bức bách cuối cùng cũng tan biến.
Lôi Minh cúi thấp đầu, hai bàn tay sớm nắm chặt thành quyền.
Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp đặt trên vai hắn......
“Hắn mới là miệng chó không phun được ngà voi!” Tôi cười, “Đừng để mấy lời nói ngu xuẩn của Đông Phương Thất trong lòng, ngươi và cả chủ nhân của ngươi nhất định là người tốt.”
Lôi Minh nhìn người trước mắt, những lời này rõ ràng mang có một chút ngây thơ, nhưng hắn biết người kia rất nghiêm túc. Rõ ràng dáng người rất nhỏ nhắn, nhưng những lời nói của nàng, lại mạnh mẽ đến nỗi cho hắn cảm giác an tâm đến lạ kì.
Lôi Minh hít sâu một hơi, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tôi cũng mỉm cười đáp lại hắn.
Lôi Minh chỉ thấy khóe môi người nọ cong lên, rực rỡ tựa ánh mặt trời, cứ như vậy ngập sâu vào trong mắt hắn.
Hắn biết rõ trong mắt người đó mình cũng chỉ là một người qua đường, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng rất vui vẻ, chí ít, sau này nhớ lại, hắn đã từng có một khoảnh khắc ấm áp như thế này.
Chủ nhân, hãy cho Lôi Minh cả gan mượn cảm giác ấm áp này một chốc lát thôi.
***
“Đông Phương Cửu qua sông rồi.”
“Đông Phương Cửu đã đóng quân trăm dặm ngoài Khâu thành.”
“Đông Phương Cửu đã bày trận rồi!” “Đông Phương Cửu......”
Nghe tin tức Lôi Minh truyền đến, tôi nhíu mày đứng ngoài trướng, trong doanh trại của
Đông Phương Thất ngựa xe nườm nượp, không
khí hồi hộp âu lo. Binh sĩ đóng giữ quanh tôi vài trượng ngày càng tăng thêm, may mà Đông Phương Thất cũng ít đến làm phiền.
Đông Phương Thất cùng lắm chỉ có hai mươi vạn nhân mã chiếm đóng ở một nơi gọi là Khâu thành ở phía nam sôngGia Lăng, trong đó chỉ có mười hai vạn là quân của Khang Thành Tĩnh, miễn cưỡng có thể ra trận chiến đấu, ít nhất đám người dưới trướng Khang Thành Tĩnh đã từng thao luyện, còn lại chẳng qua chỉ là những binh sĩ già yếu bệnh tật bọn chúng lôi tới từ những thành trấn xung quanh, làm sao Đông Phương Thất có thể làm đối thủ của Đông Phương Cửu.
Đông Phương Thất ra khỏi thành nghênh chiến đã lâu, tôi hầu như có thể nghe thấy tiếng gào thét trên chiến trường. Chỉ cần nhắm mắt lại, đủ mọi cảnh tượng máu tanh lại hiện ra, tim tôi lại giống như bị nước và lửa đồng thời tra tấn.
Binh lính, dân chúng, giết chóc, đổ máu, tử vong......
Tôi chỉ có thể tự trách chính mình, nhưng tự trách mình thì có ích lợi gì đâu?
Đông Phương Cửu, hành động của anh tôi làm sao kham nổi, tim tôi làm sao có thể chịu được!
Nhớ tới lời hắn: Vì thiên hạ, có thể phụ vạn dân, vì tôi, phụ thiên hạ cũng được.
Hiện giờ, vạn dân thiên hạ vì tôi không có lấy nửa ngày bình yên, rốt cuộc ai đã làm rối loạn thời kì thịnh vượng thái bình này?
“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vô Cầu ngẩng đầu lo lắng nhìn tôi.
Tôi khoác tay lên vai nó, khẽ cười một tiếng: “Không có gì, suy nghĩ vớ vẩn thôi.”
Tiếng bước chân vội vàng của Lôi Minh cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi xoay người nhìn Lôi Minh, tự trấn định, chỉ là bàn tay giấu trong áo đã nắm chặt.
“Đông Phương Thất...... thắng rồi à?” Tôi không dám trực tiếp hỏi về Đông Phương Cửu, cho dù trong lòng vững tin hắn sẽ thắng, nhưng cũng sợ, sợ ngày sau lại có lúc ngủ gật.
Lôi Minh nhìn vào mắt tôi, có vài phần thâm ảo, sau cùng, một giây trước khi hi vọng của tôi sụp đổ, hắn mới lãnh đạm nói: “Đông Phương Cửu thắng.”
Rất lâu sau trái tim của tôi mới tiếp tục đập, khó khăn nói: “Tên ngốc kia...... thắng.”
“Đông Phương Cửu dụng binh quả thật quỷ thần khó dò. Đông Phương Thất nghe nói Đông Phương Cửu đóng quân trăm dặm ngoài Khâu thành bèn dẫn mười tám vạn đại quân thừa dịp đại quân của Đông Phương Cửu vừa qua sông chưa kịp chấn chỉnh một trận diệt sạch, không ngờ Đông Phương Cửu chỉ để lại bốn vạn quân, hắn đích thân dẫn sáu vạn quân đi đường vòng đến Sương Hoa thành, lại làm ra vẻ muốn đánh Khâu thành. Đông Phương Thất cấp tốc điều mười vạn quân quay đầu ngăn chặn......”
Tôi kinh hô một tiếng, túm chặt lấy tay Lôi Minh, lớn tiếng hỏi: “Vậy Đông Phương Cửu chẳng phải bị bao vây sao?”
“Diệu kì ở chiêu tìm đường sống trong chỗ chết.” Lôi Minh cố gắng kiềm chế kích động,”Nếu ở nơi khác, Đông Phương Cửu chỉ sợ lâm nguy, nhưng nhờ một con sông, Đông Phương Cửu đã đem thế cục xoay chuyển.”
“Sông?”
“Đúng vậy. Ở Khâu thành và Sương Hoa thành có một nhánh sông gọi là ‘sông Hoài’, nó là mạch nước ngầm, hàng năm dòng nước không thay đổi, lưu lượng cực lớn. Đông Phương Cửu lợi dụng chính con sông này.”
Tôi trầm ngâm một lúc, đột nhiên hai mắt sáng ngời, chẳng lẽ tên ngốc kia ‘Thủy mạn Kim Sơn (*)’?!
(*) Để hình dung cảnh lũ lụt tràn ngập. “Hắn dùng nước sông dìm thành ư?”
Lôi Minh khóe môi khẽ nhếch, gật đầu nói: “Đông Phương Cửu trước khi dẫn quân tới sôngGia Lăng đã sai người ngăn nước, tạm hoãn lực nước chảy, đến khi hắn mang binh qua sông mới phá đê đập, dòng nước cường đại nhất thời làm mười vạn binh lính của Đông Phương Thất tan rã, phân nửa may mắn sống sót. Mà Đông Phương Cửu, thật ra không hề qua sông, kế này thật hiệu quả, hắn tức thì dẫn quân hồi chinh, bao vây tám vạn quân còn lại ở phía trước. Đông Phương Thất nghe tin báo cáo phía sau, lòng quân náo động, cũng không còn dạ hiếu chiến, bị đánh cho chỉ còn có ba vạn quân, bỏ chạy về... Khâu thành.”
Tuy vài câu ít ỏi, nhưng đủ loại mạo hiểm như hiện ra trước mắt, kế này của tên ngốc Đông Phương Cửu cực hiểm, giữa chừng nếu có sai sót gì thì tất cả đều thua. May mắn, hắn dùng nước cờ hiểm này để xoay chuyển càn khôn.
Xem ra tên ngốc kia đã sớm hiểu rõ ‘Quỳ
Hoa Bảo Điển’ tôi tặng!
“Trước loạn trận địch, rồi chia nhỏ mà đánh. Nhưng chi tiết trong đó, chỉ sợ binh thư bảo khí cũng không thể nói rõ ra hết những tinh túy.” Tôi nhìn về phương xa, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ trong đầu, đáy lòng lại vì tên ngốc kia mà cảm thấy vui mừng.
Lôi Minh nhìn tôi hỏi: “Công chúa cũng nghiên cứu cổ thư binh pháp.”
Câu Lôi Minh nói không phải là nghi vấn, cặp mắt lợi hại kia nhìn chằm chằm tôi, tựa như nhìn xuyên thấu con người tôi.
Tôi cười cười: “Đáng tiếc, trước giờ mỗ Lăng không đọc binh pháp của cổ nhân, dụng binh ở chỗ tùy cơ ứng biến, nếu câu nệ lời nói của người xưa, kiêng dè rơi vào trận pháp, sẽ bị người khác áp chế.” Tôi cũng không hoàn toàn nói bậy, tôi chỉ nói bậy một phần......
Lôi Minh nở nụ  cười bí  hiểm với tôi, nói: “Đến lúc đó tùy theo bản tính của công chúa.”
“Khụ......” Vội ho một tiếng, tôi lặng lẽ xoay người, kéo bàn tay mũm mỉm của Vô Cầu tiến vào trong lều.
Phương tây nhạt màu, rọi lên gò má Thượng Quan Lăng, mái tóc bị gió thổi phất phơ, nụ cười nhạt trên môi tràn ngập thánh khiết chói lọi, Lôi Minh giật mình, đây là nguyên nhân cung chủ luyến tiếc như trân bảo sao.
***
Đông Phương Thất chưa từng gặp phải tình cảnh khốn đốn như hiện tại, mười tám vạn đại quân bị người ta đánh cho chỉ còn lại có ba vạn, mà hắn thậm chí ngay cả mặt mũi Đông Phương Cửu còn chưa nhìn thấy! Nếu không phải Khang Thành Tĩnh liều chết bảo vệ, chỉ sợ là hắn đã không về được doanh trại này.
Về tới doanh trại, ngay lập tức trông thấy Thượng Quan Lăng cùng Lôi Minh trò chuyện đằng xa, xa xa thấy nụ cười khiến lòng người thanh thản, mặt hắn nhất thời lạnh xuống, sau đó xoay người vào trướng.
Đông Phương Thất tức giận đến ngũ tạng như thiêu đốt, nhưng một chút biện pháp cũng không có. Thêm vào chiến sự thảm bại, làm cho hắn thần trí điên cuồng.
Hắn âm thầm nói: Đông Phương Cửu, nếu ta không đoạt được thiên hạ, ta sẽ hủy hoại trân bảo của ngươi!
Ý nghĩ đã định, hắn cười dữ tợn, làm tùy tùng cạnh người ngã khỏi ngựa, hắn hung hăng dùng roi quất xuống liên tục, càng nghe tiếng kêu  gào thét thảm thiết, hắn càng cười sằng sặc.
Tướng sĩ xung quanh tuy tức giận nhưng không dám nói gì, trong lòng đều suy nghĩ: Thất vương gia chỉ sợ nếm mùi thất bại nên bị điên rồi!
Đêm đến, trong doanh Đông Phương Thất so với lúc trước vô cùng tĩnh lặng, trong lòng mỗi người đều có bóng ma đè nặng.
Vô Cầu đang hầu hạ tôi đi ngủ, quả nhiên, Đông Phương Thất bước vào, sắc mặt hắn đỏ bừng, bước đi loạng choạng, mùi rượu trên người bốc lên nồng nặc.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Hiên Viên Việt