Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Chương 52 TiếP
- anh kìm chế. Thật nực cười. Anh kìm chế cái gì. Thú tính sao. Anh thì cũng chỉ như đám đàn ông kia thôi. Anh có thể nói, hàng trăm hàng nghìn đứa con gái nghe theo nhưng tôi sẽ không bao giờ. Tại sao tôi phải nghe theo anh. Anh là cái quỷ gì. Nếu cho tôi giết anh để anh ấy sống lại tôi đã giết anh hàng ngàn lần rồi
CHÁT
Một tiếng tại lên đau đớn. Khuôn mặt quay ngoắt sang một bên. Sợi ruy băng màu trắng buộc trên mái tóc nâu rơi xuống vỡ tan trong biển đau khổ. Đủ hiểu lúc gây ra. Ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn tột cùng nhìn xuống khoảng sân. Một bên má đỏ lên. Thiên đơ người. Cậu vừa làm cái gì thế này. Tay cậu cũng hơi ửng đỏ. Bàn tay thô bạo của hắn đã làm một điều tồi tệ nhất. Tay cô siết chặt, đến nỗi bật máu. Cô ngước mặt lên, đôi mắt phủ một lớp băng dày, bên má vẫn đỏ - dấu tích của lỗi lầm vô tận
- lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là cái tát và cảm nhận được cái tát của một người đàn ông là từ anh. Cảm ơn - nói rồi cô tháo chiếc nhẫn ra và giơ lên trước mặt hắn thả xương - game... Over... Leng... Keng....
Thiên vẫn đứng yên như bị chôn chân tại chỗ.Thiên Di cúi xuống, nhỏ nhặt chiếc nhẫn và sợi ruy băng lên. Chẳng ai biết nụ cười trên môi nhỏ sâu như thế nào? Nhỏ đứng dậy, trước mặt hắn nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu
- mình thật sự xin lỗi
- kết thúc rồi? - hắn nói rồi bước đi
Cái ngày mà cậu tưởng như là định mệnh này, tất cả đã chấm hết. Như nó nói " Game over ". Cậu là kẻ thua cuộc. Phía xa, trên thành tường, một người con trai chứng kiến tất cả. Môi cậu ta vẽ một nụ cười yêu mị
- lâm hàn thiên. Cuối cùng mày cũng thua cuộc
Két. Rầm
Tiếng động chói tai vang lên. Thiên kinh hãi. Cậu lao nhanh về phía đường lớn. Chỉ hận không thể thay cô chịu mọi đau đớn. Cô đã ghét bỏ cậu rồi, cuộc sống của cậu chẳng còn gì? Tại sao ông trời vẫn bất công như vậy. Tại sao người ngã xuống không phải là cậu. Hắn đến bên, đỡ lấy cô. Chưa bao giờ cậu thấy mình kém cỏi đến thế
- em...
Cậu định nói song dừng lại. Làm sao cậu có thể nói khi ánh mắt cô chỉ nhìn ra hướng khác. Dưới ánh nắng, trên mặt đường xám có máu đỏ tươi, một vật vẫn nổi bật hơn tất cả. Sợi dây chuyền được lồng một chiếc nhẫn. Đơn giảm mà tinh tế, phản lên màu sắc tang thương vô tận. Bàn tay trắng vẫn cố vươn với nhưng không sao có thể đạt được. Lại thêm một lần nữa, cậu hận chính bản thân mình. Tay cậu cầm sợi dây chuyền, đặt vào lòng bàn tay cô. Bàn tay cô nắm chặt lại như sợ ai đó sẽ cướp đi mất rồi mới quay lên nhìn cậu. Cậu suốt cuộc đời này dù cô có tha thứ thì cậu cũng không thể bỏ qua cho bản thân. Hắn cúi xuống, sợi dây chuyền trong cổ lộ ra ngoài. Ánh mắt cô nhòe đi nhưng hình ảnh trước mắt cô đã không còn là Thiên
- anh... Đã... Trở.. Về
Đôi mắt từ từ nhắm lại, một giọt nước mắt chảy dài xuống
- đừng ngủ. Anh xin em.