I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
ề mặt trí tuệ, có rất ít đối thủ xung quanh cậu; về mặt tình trường, cậu bị cô ấy bỏ xa rất nhiều.
Cuối cùng là thời gian, cô có hơn cậu năm năm, tất cả những gì trong quãng thời gian đó, cậu không có cách nào để xâm nhập vào. Rốt cuộc cậu phải làm gì để có thể xóa bỏ vĩnh viễn hình ảnh con người đó trong sâu thẳm trái tim cô? Liệu cậu có thể nghiên cứu ra một loại thuốc để cô ấy có thể quên đi tất cả mọi người mà chỉ nhớ đến riêng một mình cậu?
Đây chính là một đề tài khó gấp trăm, gấp nghìn lần các nghiên cứu thực nghiệm, thỉnh thoảng cậu cũng từng có ý nghĩ ích kỷ như vậy.
Cậu xốc lại để Kỉ Hoa Ninh không bị trượt xuống rồi nhìn bóng đôi chân của cô tung tẩy in trên mặt đất. Trên lưng, đường cong mềm mại nơi cô, lại còn thoang thoảng mùi hương ấm áp của hoa nhài – hơi ấm đó sao mà quen thuộc đến thế, ngay cả trong gió đêm lành lạnh này cũng có thể tràn ngập trái tim con người.
Ánh sao trên đầu dường như biến thành ánh trăng vào tháng chín nóng nực năm đó. Cũng trong mùi hương ngọt ngào như thế này, cậu đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán cô. Lúc đó, cô vẫn còn rất nhỏ, tóc buộc hai bên, cõng cậu đi loạng choạng trên đường. Rõ ràng gắng sức như vậy mà cô vẫn không quẳng cậu đi, lại còn cười cười và mắng cậu là đồ ngốc.
Cũng chỉ có mình cô dám gọi thiên tài trong mắt tất cả mọi người là đồ ngốc. Cô ức hiếp, trêu đùa nhưng cũng giúp đỡ và chăm sóc cậu. Trong thế giới của cậu, cô chính là người đầu tiên và cũng là duy nhất, đây chính là chân lý mà cậu dần dần hiểu rõ sau khi trưởng thành.
Khi sắp đến cổng trường, Kỉ Hoa Ninh nhúc nhích rồi với tay xoa xoa vào chiếc cằm mà cậu vừa mới cạo xong, miệng không ngừng gọi: "Bố, bố...".
Bố ư? Lâm Tĩnh Lam cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Cậu nên vui hay đau lòng đây? Cũng còn may, chí ít cũng không phải là tên của người đó.
Cậu quay đầu nhìn con đường nhỏ vừa đi qua, ngoằn ngoèo uốn lượn từng khúc, phía cuối đường vẫn không bị nhấn chìm trong màn đêm sâu thẳm. Hai người đang như thế này mà không hiểu bằng cách nào lại có thể đi xa đến vậy.
Vẫn còn phải đi xa nữa, không phải sao? Cậu nhẹ nhàng quay đầu lại, Kỉ Hoa Ninh ngủ thật ngon lành, lông mi lay động nhẹ, giống như đang hưởng ứng trong lặng lẽ.
- "Hiển Quân, gần đây con không đi xem mặt, cũng không nghe nói con náo loạn ở bên ngoài, có phải con thật sự đã chú ý đến ai chăng?".
Nhà họ Uông, Chris và Uông Phụ Đoan đang ngồi đối diện trông giống như hai trái núi vậy. Bà Uông vào phòng, đưa ỗi người một cốc nước rồi lại liếc nhìn hết chồng đến con, lắc đầu đi ra ngoài.
Hai con người này, đơn giản là hai kẻ oan gia do trời sinh ra. Từ nhỏ Hiển Quân đã không đồng ý để bố giới thiệu những cô gái con nhà danh gia vọng tộc ình, anh chỉ hay giao du với những cô gái tóc xanh tóc đỏ ở bên ngoài, trên thế giới này, những cô như vậy nước nào mà chẳng có, thậm chí còn có thể mở thành một tiểu Liên Hiệp Quốc. Sự phản kháng rõ rệt này, có lẽ, có quan hệ nhất định với những bậc làm cha làm mẹ như họ.
Bà là vợ lẽ của Uông Phu và trước đây đã từng chỉ là một cô nhân tình bé nhỏ. Trước khi kết hôn với ông, ông đã từng có một người vợ theo dạng hôn nhân liên tộc, cũng có một trai, một gái. Bà yêu ông nên đã lẳng lặng cam tâm tình nguyện làm nhân tình bao năm, lại còn sinh ra Hiển Quân. Thời gian đó, hai mẹ con họ đã chịu bao lời đàm tiếu, đắng cay muôn phần.
Sau này, khi người vợ cả qua đời, cuối cùng bà và Hiển Quân cũng được đứng dưới ánh sáng mặt trời. Hiển Quân rũ bỏ được tiếng xấu là con ngoài giá thú, nhưng trước sau gì cũng không thể thân thiết như anh ruột thịt với hai con của vợ cả. Về sau, con cái nhà họ Uông đều có gia đình riêng của mình, chỉ có nó – đã hai mươi sáu tuổi đầu lại suốt ngày rong chơi trong nhân gian, bởi vẫn còn giận dữ với những khiếm khuyết của cha mình.
Thế nhưng gần một năm nay, không những nó chăm chăm đến công ty làm việc mà cũng chẳng thấy quản gia đề cập đến cái tiểu Liên Hiệp Quốc nọ của nó. Đoán chừng có uẩn khúc gì chăng? Cha nó có tham gia vào bữa tiệc cuối năm của công ty chỉ là để chứng thực những phỏng đoán của hai người họ – nó đã có "mục tiêu" chân chính của mình nên mới quay đầu sửa đổi!
- ""Ngài" thừa biết rằng con không đồng ý đi xem mặt, hai người kết hôn với nhau mà không có tình cảm gì chẳng khác nào tự hại mình và hại cả người ta nữa!".
- "Con thì biết cái gì, tình cảm đều là có thể nuôi dưỡng mà thành. Sống cùng nhau lâu ngày, tự nhiên sẽ phát sinh cảm tình. Bố giới thiệu cho con đều là những cô gái con nhà tốt cả!".
- ""Ngài" và Uông phu nhân hình như cũng không thể nuôi dưỡng được cảm tình, hoặc cũng có thể tình cảm của ngài đối với mẹ con là giả dối? Kỳ thực, tự trong lòng ngài đã rất rõ ràng rồi, tại sao lại muốn con tiếp tục giẫm vào vết xe đổ của ngài?".
- "Hỗn xược!" Uông Phụ Đoan đập bàn một cái: "Dám nói với bố thế à?".
- "Xin "ngài" tha thứ vì những lời nói quá thẳng thắn và đúng sự thật của con, phụ thân đại nhân. Có lẽ, con nên biểu đạt ý kiến một cách nhẹ nhàng hơn chăng?".
Uông Phụ Đoan cố gắng kiềm chế cơn tức giận sắp bùng phát. Con trai có lời trách cứ với ông, ông có thể hiểu. Ông đã cố gắng bù đắp cho hai mẹ con họ trong những năm gần đây cũng chỉ hy vọng rồi sẽ có một ngày, đứa con nhỏ bé này sẽ thân thiết gọi ông một từ "bố", chứ không phải là nghĩ mọi cách để nó giận dữ, để nó bốp chát lại ông bằng cái từ vô cảm: "Phụ thân đại nhân"!
- "Muốn tự mình tìm, vậy đã tìm được chưa?".
Thấy con không nói gì, ông bố nóng lòng nói: "Có phải là cô gái khiêu vũ cùng con trong buổi tiệc liên hoan cuối năm của công ty không?".
Nhìn biểu hiện của Hiển Quân, có lẽ là đã đoán đúng. Ngày hôm đó, ông đã cẩn thận quan sát, nhan sắc và khí chất của cô gái đó đều không có gì phải chê, chỉ là chưa biết xuất thân như thế nào, liệu có môn đăng hộ đối với gia tộc tôn quý của họ hay không? Phải sai người điều tra về hoàn cảnh gia đình cô ta mới được.
- "Hiển Quân, chỉ cần cô gái ấy về cơ bản phù hợp với yêu cầu của nhà ta thì bố sẽ suy nghĩ về chuyện đó!". Ông đã thực hiện một bước nhượng bộ rất lớn.
- "Không cần đâu, phụ thân đại nhân!", Chris đứng dậy: "Lần này, hãy để tự con quyết định!".
Kỉ Hoa Ninh được thăng chức giám đốc thị trường – vị trí cũ của Chris, sau hai năm tôi luyện, anh đã lên chức cao hơn. Sau khi Amanda đến làm việc, thành tích của công ty ngày càng tăng thêm khiến cho công ty mẹ rất vừa lòng, doanh thu bán hàng cũng thuận lợi và tăng nhiều. Huống hồ, quan hệ giữa cô và Amanda ngày càng gần với nghĩa bạn bè hơn là thù địch, ngoài ra vẫn không thể hiểu rõ tinh thần cô lúc nào tốt, lúc nào xấu.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan