Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Cố Hải Điên Cuồng Phản Kích
ần 10h tối, cục trưởng bộ xây dựng bị Cố Hải mời đi uống trà.
"Cố Thiếu tướng gần đây vẫn khỏe chứ ạ?"
Cố Hải mặt không thay đổi đáp lại một câu, "Vô cùng tốt, còn ngài đây thì sao?"
"Tôi hả, tôi cũng không tồi."
"Đã nhìn ra, không những thân thể tốt, mà trạng thái tinh thần cũng tốt vô cùng."
Cục trưởng ngượng ngùng cười cười, "Trạng thái tinh thần sao, chuyện là như vậy, gần đây có rất nhiều chuyện, cũng..."
"Trạng thái tinh thần không tốt... Làm sao có thể dẫn dắt một đội thành quản xuất sắc như vậy?" Cố Hải cắt ngang lời cục trưởng.
Sắc mặt của cục trưởng thay đổi, nụ cười có chút lúng túng.
"Cố đại công tử có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, nếu chúng tôi có làm điều gì không tốt, cậu cứ chỉ ra đi."
Cố Hải nheo ánh mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cục trưởng rất chuyên chú, không nói một lời.
Cục trưởng bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Hải làm cho có chút kinh hoàng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ, rốt cuộc tôi chọc vào chỗ nào của ông nội này hả?
"Quầy bán điểm tâm của thím tôi bị thành quản của ngài đập phá, thím tôi đến bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, ngài cho tôi một vài ý kiến đi."
"Cái này..." Mặt của cục trưởng thoáng chốc liền trắng bệch, nói cũng lắp bắp, "Ôi... Cái đám chết tiệt này... Làm sao mà đến sạp hàng thím cậu mà cũng dám đập chứ hả? Cố công tử đừng nóng giận, trờ về tôi sẽ tìm đại đội trưởng của bọn họ nói chuyện, bắt mấy tên tiểu tử kia từng đứa một đến nhận tội với thím cậu."
"Thì ra là vậy, nếu không phải là thím tôi thì cứ mặc sức mà đập hả?"
"Nào dám như vậy?" Lòng bàn tay cục trưởng liền đổ mồ hôi, "Bọn họ đập sạp hàng nào không đúng! Nhiều lần tôi cũng đã dạy dỗ bọn họ rồi, muốn dùng tình người để quản lý. Lấy đức thu phục người, khuyên can mãi bọn họ vẫn cứ nghe không hiểu..."
Cố Hải lạnh mặt nhìn cục trưởng, "Thế này đi, lát nữa ngài dẫn tôi đến cục thành quản một chuyến đi."
"Bây giờ đi luôn hả?" Cục trưởng nhìn đồng hồ, gương mặt khó xử. "Bây giờ cũng đều tan việc rồi, cậu qua cũng chưa chắc gặp bọn họ mà!"
Cố Hải cười nhạt, "Tan việc? Công việc thành quản còn có cụ thể thời gian làm nghỉ hả?"
"Dĩ nhiên." Cục trưởng cười gượng hai tiếng, "Thành quản cũng là một nghề nghiệp mà, cũng phải theo như quy định mà làm không phải sao?"
"Vậy buổi sáng mấy giờ họ đi làm?"
"9h đi làm."
"Nhưng 6h bọn họ đã đến đập quầy điểm tâm của thím tôi rồi."
Cục trưởng không nói gì chỉ nuốt nước miếng.
...
"Mọi người đã tới đông đủ, cậu xem xem xử lý bọn họ như thế nào?"
Cục trưởng vừa mới khách khí với Cố Hải xong, liền quay đầu chửi mắng bốn người này một trận, toàn bộ từ khó nghe đều được tuôn ra.
Cố Hải thờ ơ liếc mắt nhìn những người này, chỉ nói ba từ.
"Thiếu một tên."
Mồ hôi lạnh của cục trưởng đều chảy xuống, còn xót lại tên kia, cũng chính là tên thành quản đầu trọc cầm đầu, và còn là cháu ruột của cục trưởng.
"Có phải cậu nhớ lầm không hả? Hôm nay chỉ có bốn người bọn họ trực ban."
Bốn tên thành quản nghe được câu này, cũng ngấm ngầm cắn răng nghiến lợi.
"Nếu như tôi bắt được tới một người nữa, sẽ để cho anh ta gánh chịu toàn bộ trách nhiệm nhé, ngài xem có được không?"
Môi cục trưởng khép mở thất thường, cuối cùng thở dài một hơi, đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, cái cậu thành quản đầu trọc ngang bướng kia cũng bị gọi đến, thấy Cố Hải liền trợn tròn mắt, cậu ta nào biết được người có bối cảnh như vậy lại có thể đến nơi tồi tàn này ăn sáng!
Buổi sáng còn như tên thổ phỉ, lúc này lại hệt như mèo con, không ngừng liếc mắt nhìn cục trưởng, mong muốn ông ta có thể bảo vệ mình.
Cố Hải rút ra một điếu thuốc ngậm ở bên mép, cục trưởng lập tức cúi người đốt thuốc cho Cố Hải.
Nhìn cái bộ dạng này của cục trưởng, tên thành quản trọc đầu liền biết mình chọc vào ai.
"Như vậy đi, tôi phạt tiền chúng nó, số tiền này sẽ dùng làm tiền thuốc men cho thím cậu và phí sửa chữa quầy hàng, cậu xem như thế có được không?"
"Đừng lôi thôi như vậy mà!" Cố Hải búng tàn thuốc lá một cái, "Thím tôi bày sạp hàng ra bán như vậy, là thuộc phạm vi quản lý của mọi người đây, để trách khỏi phiền hà, tôi quyết định tìm cho thím tôi một cửa hàng tám mặt tiền để buôn bán."
Khuôn mặt cục trưởng liền biến đổi, nhắm mắt phụ họa một câu, "Đúng đúng đúng, phải có một mặt tiền cửa hàng thật tốt, cái này... Cái cửa hàng này sao có thể để cho cậu hao tôn công sức suy nghĩ chứ? Như vậy đi, tôi đích thân tìm cho cậu."
"Không cần, tôi đã chọn được chỗ rồi." Cố Hải dập tắt tàn thuốc, thản nhiên cười, "Khu Tân Nhai Khẩu có cái mặt tiền cửa hàng không tồi, ngài xem có thể qua bên kia thương lượng một chút không, tôi đem quầy hàng của thím tôi chuyển qua đấy?"
Mặt của cục trưởng khó coi đến mức không thể tưởng tượng được, trước khi Cố Hải đến đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị, mặt tiền cửa hàng kia là em vợ ông ta đang buôn bán, bởi vì chiếm được một vị trí quý báu nhất, mấy năm nay toàn hút vàng hút bạc về. Thật sự mà cho người khác thì không phải muốn cắt da cắt thịt ông ta hay sao? Mà không cho thì có thể làm sao? Người như thế này có thể chọc vào hay sao?
"Được, tôi sẽ gấp rút an bài việc này thật nhanh."
Cố Hải đứng lên, vừa đi ra đến cửa, đột nhiên lại ngừng lại.
Những người này vừa mới thở phào một cái, thấy Cố Hải lại quay lại, cả đám lại đem khuôn mặt căng cứng.
"Tôi cảm thấy là, năm người các anh không tồi nha." Cố Hải quan sát một vòng trên người năm tên thành quản, nói đểu trá hình khen ngợi, "Buổi sáng 6h đã đi đập quán hàng người ta rồi, cũng rất chịu khó mà!"
Năm người này, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một cái, một đám gần ba mươi tuổi bị tên nhóc mười bảy tuổi hù một câu cũng không nói lên lời.
"Như vậy đi, tôi giới thiệu cho các anh một công việc bán thời gian nhé! Vài ngày nữa, cửa hàng thím tôi khai trương, nếu là bán điểm tâm, cũng không chiếm nhiều thời gian của các anh, các anh đến quán làm người phục vụ đi, tôi thấy các anh chân tay rất to khỏe, cơ hội công việc tốt như vậy sao có thể nhường cho người khác được nhỉ?"
Khuôn mặt năm người này đều tím đen.
Giọng của Cố Hải giảm xuống một chút, "Không vui hả?"
"Không có." Một người thấp lùn trong đó tiên phong mở miệng trước, "Chúng tôi bằng lòng đi làm việc giúp, không cần trả lương."
Cố Hải ngoài cười nhưng trong không cười, "Thế thì ngại quá?!"
"Có gì phải ngại hả?" Cục trưởng ở bên cạnh chen vào một câu, "Để cho tất cả bọn họ đi đi, nhân viên thiếu thì tôi tìm giúp cậu,nhất định phải bắt cháu trai tôi đi làm cùng, trước đây nó đã làm nhân viên phục vụ, kinh nghiệm rất phong phú."
Tên thành quản đầu trọc vẻ mặt đau khổ nhìn về phía cục trưởng, "Chú..."
Cục trưởng ném cho cậu ta một ánh mắt hung tợn, kéo họa lớn đến như thế mà còn mặt mũi gọi chú hả? Cậu nhanh chóng nắm cơ hội này mà chuộc tội đi!
Cố Hải đang đi nhanh ra cửa liền bị một tiếng chó ''Ngao ngao...'' gầm rú thu hút ánh mắt.
"Yô, Con Ngao Tây Tạng này không tồi mà, là ngài nuôi hả?" Cố Hải quay đầu nhìn về phía cục trưởng.
Khóe miệng cục trưởng co giật không dừng được, "Là...người ta tặng."
"Không tồi nha, cho tôi mượn kéo về nhà chơi vài ngày được không?"
"Cái này không chơi được đâu!" Cục trưởng nhức nhối, "Loài chó này rất hung mãnh, ngộ nhỡ cắn cậu thì làm sao bây giờ?"
"Không sao, nhà tôi có người chuyên dạy chó, sẽ không bạc đãi con chó này đâu."
Cục trưởng níu cánh tay Cố Hải lại, còn chưa kịp nói gì, đã bị Cố Hải vỗ vỗ vài mấy cái.
"Cảm ơn ngài nhé!"
Cục trưởng khóc không ra nước mắt, bảo bối của tôi đó, tim của tôi đó, gan mật của tôi đó! Chỉ vì một quầy điểm tâm mà lại bắt nó đi chịu dày vò khổ cực hả!
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn