Số lần đọc/download: 1632 / 6
Cập nhật: 2017-04-01 18:46:34 +0700
Chương 64:
“N
ếu theo ý của ngươi, chẳng phải hiềm nghi lớn nhất là Thái hậu sao, không phải ngươi muốn vu hãm Thái hậu chứ!” con ngươi Mị phi chớp lên, hiện lên vài phần ngoan tuyệt, vì Mị phi vẫn còn đang tức giận với Mạnh Phất Ảnh, lúc này thấy Mạnh Phất Ảnh thoát khỏi hiềm nghi, trong lòng càng phẫn hận.
Khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy, liền châm ngòi vào lời nói của nàng.Mi phi vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, theo như những điều Mạnh Phất Ảnh nói vừa rồi, Thái hậu thật sự rất đáng nghi, vì Thái hậu cũng ngồi bên cạnh Nhu phi.Hơn nữa, lúc Thái hậu tiến vào, Mạnh Phất Ảnh đã đỡ bà vào, có cơ hội tốt để đụng đến tay áo nàng.
Sắc mặt Thái hậu cũng đột nhiên trầm xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Mị phi, xem ra bình thường bà đã quá dung túng các nàng, làm cho các nàng nói chuyện không cần bận tâm, lúc này lại dám châm ngòi quan hệ của mình cùng Ảnh nha đầu.
Mạnh Phất Ảnh thế nhưng không hề tỏ ra bực mình, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào Mị phi, nữ nhân này, xem ra đã đoán được chuyện ngày đó có liên quan đến nàng, nên giờ đây rất hận nàng.
Mị phi đúng là nói mà không suy nghĩ, không nghĩ rằng mình đang đắc tội với Thái hậu.Sau khi Hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, chuyện trong Hậu cung đều giao cho Nhu phi xử lý, mà Nhu phi lại là người cực đơn thuần, cực dễ bị lừa gạt, cho nên bọn họ có thể tùy ý làm bậy.Nhưng hình như các nàng quên mất, trong Hậu cung, thật ra vẫn do Thái hậu định đoạt. Haizzz, hóa ra vẫn có người tự ình là phải
~“Mọi người đều biết Thái hậu rất sủng ái Phất nhi.” Mạnh Phất Ảnh dời mắt khỏi Mị phi, nhìn về phía Thái hậu, chậm rãi nói từng chữ, khóe môi từ từ mỉm cười, tuy rất nhẹ, nhưng lại mang theo hạnh phúc cùng cảm động mà không người nào có thể xem nhẹ.
Mạnh Phất Ảnh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, “Chẳng sợ Phất nhi trước kia ngốc ngốc đần đần bị mọi người ghét bỏ, chẳng sợ Phất nhi thường xuyên làm ra chuyện khiến người ta nhạo báng, chẳng sợ Phất nhi thường xuyên chuốc họa, nhưng Thái hậu chưa bao giờ ghét bỏ Phất nhi, mỗi lần đều không một câu oán hận mà che chở Phất nhi, tình yêu vô tư vĩ đại như vậy, có mấy người có thể làm được?”
Nói đến chỗ này, Mạnh Phất Ảnh có chút ngập ngừng, âm thầm thở ra, nụ cười đã từ từ biến mất, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Cho dù là thân mẫu cũng chưa chắc có thể bao dung, không chê phiền chán như vậy.” Mạnh Phất Ảnh cố làm cho tâm tình của mình tĩnh táo hơn, sau đó nói tiếp, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây, môi đỏ khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ nói, “Những người đang ngồi đây, cũng có người làm mẹ, các ngươi tự hỏi mình xem, có thể làm những việc như vậy không?”
Những người đang ngồi đây đều là phi tử của Hoàng thượng, Vương gia, bọn họ đều rất sửng sốt, trên mặt lập tức xuất hiện tia hoảng loạn thẹn thùng. Ở trong Hoàng cung này đều là âm mưu quỷ kế, tình thân ư, ít càng thêm ít.
Hiên Viên Diệp ôm lấy nàng, đột nhiên siết chặt, trên mặt ẩn ẩn một tia đau xót, trước kia nàng phải chịu nhiều khổ sở quá.
Đặc biệt khi nàng còn hôn ước với Bạch Dật Thần, khi đó mỗi ngày nàng đuổi theo Bạch Dật Thần, rất nhiều người lợi dụng chuyện đó để thường xuyên khi dễ nàng.Hắn có đôi khi cũng ở đó, thật ra cũng thấy nhưng cũng giống người khác bỏ mặc nàng.Hiện giờ nghe nàng nhắc tới chuyện lúc trước, hắn mới cảm thấy đau lòng hơn.
Còn nàng, nàng đã đau lòng đến mức nào!
Thái hậu giật mình, cảm thấy đau lòng nhưng cảm động lại nhiều hơn.Lời nói của Mạnh Phất Ảnh cho bà thấy được tình cảm nhiều năm như vậy của mình cuối cùng cũng được đền đáp. Trước kia Mạnh Phất Ảnh không hiểu, nhưng hiện tại đã hiểu, hơn nữa rất biết quý trọng, rất biết hồi báo.Chuyện như vậy sao Thái hậu không cảm động cho được.
“Mị phi nương nương cảm thấy Thái hậu sẽ hại Phất nhi sao?” Đột nhiên ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chuyển sang Mị phi, lạnh lùng nói, nữ nhân này thật sự đáng giận, một lần lại một lần gây rối cho nàng.
Xem ra, giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ.
“Phất nhi nói đúng, ai cũng có thể hại nàng, nhưng Thái hậu tuyệt đối không thể.” Trên mặt Hoàng thượng có vài phần khác thường, đột nhiên nói, lời nói của nha đầu này khiến hắn cũng xúc động không nhỏ.
Tình thân trong Hoàng thất, thật sự quá ít, tính cảm hắn giành cho Diệp nhi cũng không thể sánh bằng Thái hậu, nếu không phải do Diệp nhi ưu tú, bản thân mình không chịu thua kém, chỉ sợ hắn cũng sẽ đối xử như những đứa con khác, không đặt nhiều quan tâm, sẽ lạnh nhạt mà đối xử.
“Đúng vậy, Thái hậu trân trọng Thất vương phi, mọi người đều biết, thật làm ọi người ghen tỵ.” Tam vương phi khẽ thở dài.
Tam vương gia chưa bao giờ để ý đến chuyện gì, nghe nói, hắn chỉ thích vẽ tranh, cũng không quan tâm việc trong triều.Mà Tam vương phi tính tình sảng khoái, phu thê bọn họ chỉ muốn có cuộc sống uyên ương yêu thương nhau trọn đời.Ngay cả Tam vương phi cũng nói như vậy, những người khác còn có thể nói gì.
“Về sau, có bổn vương.” Hiên Viên Diệp quay sang, tới gần bên tai nàng, đột nhiên thấp giọng nói.
Một câu cực kì đơn giản, hơn nữa còn hơi lập lờ nước đôi, nhưng hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.Thanh âm của hắn cực kì trầm thấp, mang theo sự trịnh trọng, như một lời hứa hẹn.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh cứng lại,theo bản năng nhanh chóng đưa mắt nhìn hắn, đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu ấy, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cảm động.Nhưng bây giờ mọi chuyện còn chưa được giải quyết, nên chưa phải lúc nói chuyện yêu đương.
“Dùng phương pháp loại bỏ, không khó loại trừ Minh phi, Thái hậu, sau khi yến tiệc bắt đầu, có thể tới gần Nhu phi nương nương, là tiểu cung nữ đứng sau Nhu phi nương nương. Hơn nữa tiểu cung nữ đó là người chuyên châm trà cho Nhu phi nương nương, nên đáng nghi nhất.” Mạnh Phất Ảnh lại từ từ nói, loại bỏ tất cả những người không đáng nghi.
‘’ Đúng là nô tỳ đã châm trà cho Nhu phi, nô tì vẫn luôn hầu hạ Nhu phi nương nương, Nhu phi nương nương đối xử rất tốt với nô tỳ, làm sao nô tỳ có thể hạ độc Nhu phi nương nương.” Nha đầu luôn hầu hạ Nhu phi nương nương vội vàng quỳ rạp xuống, sợ hãi nói.
“Tuy rằng ngươi luôn ở bên cạnh Nhu phi, có cơ hội hạ độc Nhu phi, nhưng thời gian bản cung dính chất độc vào ống tay áo, ngươi vẫn luôn đi bên cạnh Nhu Phi, lúc đó bản cung đang tiếp đãi mọi người, ngươi không có cơ hội tới gần bản cung.” Mạnh Phất Ảnh nhìn gương mặt kinh hoảng của nha đầu kia, không muốn dọa nàng, ngồi xuống giải thích.
Nha đầu kia nghe xong cảm thấy vui mừng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, liên tục dập đầu trước Mạnh Phất Ảnh, “Đa tạ Thất vương phi. Đa tạ Thất vương phi.”
“Theo như ý ngươi, cuối cùng ai cũng không đáng nghi, vậy rốt cuộc ai hạ độc, chẳng lẽ là bản thân Nhu phi nương nương tự mình hạ độc?” Nhị vương gia nhịn không được nói.
Kỳ thực những lời này của Nhị vương gia cũng chính là ý nghĩ trong lòng mọi người, nếu theo ý đó, không phải là chỉ có bản thân Nhu phi tự mình hạ độc sao?
“Làm sao có thể, Nhu phi tỷ tỷ làm sao có thể tự hạ độc bản thân mình?” Mị phi lại tìm được cơ hội, vội vàng nói, “Ngươi nói đi nói lại, nhưng lại cho ra cái kết quả như vậy, không phải rất buồn cười sao?”
“Đúng vậy, sao có thể tự hạ độc chính mình, độc này không thể đùa được đâu. Nói không chừng có thế mất mạng.” Lại có người thấp giọng nói.
“Loại độc này tuy rằng sẽ khiến người hạ độc xỉu ngay sau khi uống, nhưng không thể lập tức mất mạng.” Sau khi Lưu thái y nghe được lời nói của người nọ, nhịn không được nói.
“Dù là như vậy nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng, dù sao cũng là độc dược, hơn nữa, độc kia có giải dược sao?” người kia nghe Lưu thái y nói, lạnh giọng phản bác.
Lưu thái y hơi run lên, nhìn Mạnh Phất Ảnh, sau đó mới từ từ nói, “Không có.”
Cho đến giờ, chưa ai nghiên cứu giải dược cho loại độc này.
“Nếu không có giải dược, vậy thì càng không thể, có ai muốn lấy tánh mạng của mình để vui đùa chứ.” Người nọ nghe được lời nói của Lưu thái y, trong thanh âm không giấu được sự trào phúng.
“Nhưng trong Hoàng cung có Băng Sơn Tuyết Liên, Băng Sơn Tuyết Liên có thể khải tử hồi sinh, cũng có thể giải bách độc.” Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi lóe, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói.
Băng Sơn Tuyết Liên tuy rằng trân quý, nhưng Nhu phi lại là người được Hoàng thượng yêu thương, lại là thân mẫu của Hiên Viên Diệp, nên nếu người bị trúng độc là Nhu phi, vô cùng có khả năng Hoàng Thượng sẽ đem Băng Sơn Tuyết Liên ra cứu Nhu phi.
Chắc Nhu phi đoán đước điểm này, nên mới dám uống thuốc độc.Sẽ không ai hoài nghi người hạ độc lại tự hạ độc chính mình, Nhu phi lại cố ý lưu lại độc ở tay áo của Mạnh Phất Ảnh, mấy ngày hôm trước, nàng cùng Nhu phi lại trùng hợp xảy ra mâu thuẫn, dùng kế đó nàng có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Nhưng Nhu phi lại không ngờ rằng nàng biết rất nhiều về y lý, nàng cũng hiểu rất rõ các loại độc dược nên đã sớm phòng bị.
Từng bước một tự mình rửa sạch hiềm nghi.
“Vậy cũng quá mạo hiểm, ngộ nhỡ Hoàng Thượng không chịu bỏ Băng Sơn Tuyết Liên ra thì Nhu phi nương nương chẳng phải sẽ mất mạng sao?” Có người đưa ra dị nghị, việc này quá mạo hiểm, tuy rằng Hoàng thượng yêu thương Nhu phi, nhưng Băng Sơn Tuyết Liên là vật trân quý cỡ nào, nếu Hoàng Thượng luyến tiếc thì sẽ ra sao?
“Cũng có khả năng đó, nhưng mặc dù trong Hoàng cung không có giải dược, bên ngoài cũng không thể không tìm thấy, có người chế ra loại độc này, tự nhiên sẽ có giải dược. Nên nếu Hoàng Thượng hạ lệnh tìm thuốc giải, khả năng tìm được cũng rất lớn.” Đây cũng là điểm mấu chốt.
Mạnh Phất Ảnh thậm chí nghi ngờ, thật ra Nhu phi đã biết giải dược ở đâu, nên nàng mới có thể uống độc đó.
Kỳ thực, trước khi yến tiệc bắt đầu, mặc dù nàng phụ trách việc chào đón khách nhưng nàng không quen thân những người đó, trước kia khi nàng còn thuần lương, mọi người đều khinh thường nàng, nên mọi người đều tránh nàng, những người chân chính muốn kết thân chỉ có vài người.
Hoặc nghiêm túc mà nói cũng chỉ có Thái hậu và Nhu phi, Thái hậu do nàng tự mình đỡ vào, hơn nữa lúc trước Nhu phi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, về sau khi Hiên Viên Diệp tiến vào, nàng mới ngồi vào vị trí.
Nên nàng đã sớm biết, chính Nhu phi hạ độc trên tay áo nàng, đáng tiếc là Nhu phi không ngờ Mạnh Phất Ảnh không ngồi cùng một chỗ với nàng.
Trong con ngươi Thái hậu có vài phần trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.Sắc mặt Hoàng thượng cũng hơi thay đổi thành âm trầm, nhưng cũng không nói gì.
“Nếu là như vậy, thật sự rất mạo hiểm, nên theo cách nói của ngươi, thật sự khó có thể làm cho người khác tin.” Nhị vương gia hơi chau mày, sau đó từ từ nói, thật không ngờ, bình thường hắn phong lưu thành tính, nhưng hôm nay lại đến đây lo chuyện bao đồng.
“Không sai, chỉ bằng lời nói của bản cung không thể làm ọi người tin phục.” Con ngươi Mạnh Phất Ảnh hơi lóe, khóe môi từ từ kéo ra tia cười lạnh, kỳ thực, nàng đã sớm biết, chỉ dựa vào suy đoán của nàng thì không cách nào khiến mọi người hoàn toàn tin phục.
Do vậy xế chiều hôm nay lúc nàng ở Nhu Tâm Cung, đặc biệt lưu ý một chuyện.
Lúc trước, nàng luôn nghi ngờ, Thanh Trúc bị thương là do Lan Mai làm, hơn nữa nàng còn nhìn thấy Lan Mai luôn tránh né mình nên càng nghi ngờ.Nhưng về sau, Thanh Trúc nói, nàng cùng Lan Mai tập võ, tuy rằng lúc ấy Thanh Trúc đã nói, khi đó nàng ấy ham chơi, nên võ công không cao bằng Lan Mai. Nhưng sau khi trở về, cẩn thận nghĩ lại, dù sao Lan Mai và Thanh Trúc cùng nhau học võ công, nếu Lan Mai có thắng thì cũng không thể cao hơn Thanh Trúc quá nhiều.Nhưng lúc ấy Thanh Trúc lại nói, người ám sát nàng có võ công vượt xa nàng.
Hơn nữa Thanh Trúc còn nói, kiếm của nàng đã đâm trúng bả vai của đối phương, lúc đầu còn nghĩ không thể làm đối phương bị thương, nhưng lại thấy dưới mặt đất có máu nên nàng mới tin, điều này chứng minh vết thương đó không nghiêm trọng, có thể nói là rất nhẹ.
Nhưng khi nàng nhìn thấy vết thương trên vai của Lan Mai, vết thương đó không hề nhẹ.Nên cuối cùng nàng vẫn nghi ngờ Nhu phi, hành động của Nhu Phi mấy ngày nay càng khiến nàng nghi ngờ.
Nên chiều nay khi ở Nhu Tâm Cung, nàng đã quan sát bả vai của Nhu phi, nàng dù sao cũng là người học y, nên mặc dù Nhu phi che dấu rất tốt, nhưng nàng vẫn phát hiện ra có điểm khác thường.
“Vậy Phất nhi còn có những chứng cớ khác sao?” Sau khi nghe được lời của nàng, Thái hậu hơi nhìn phía nàng, trầm giọng hỏi.
“Vâng, Phất nhi quả thật còn những chứng cớ khác.” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra, sau đó mới từng chữ từng chữ chậm rãi nói, dù sao Nhu phi là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, hơn nữa còn là mẫu thân của Hiên Viên Diệp.Nên khi nói ra những lời này, trong lòng nàng vẫn hơi do dự, đôi mắt theo bản năng nhìn Hiên Viên diệp.
Nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hiên Viên Diệp, trong mắt đầy hàn ý, môi mím lại.Mà cánh tay ôm nàng, cũng càng thêm chặt hơn.
Nhìn bộ dáng của hắn, Mạnh Phất Ảnh có chút đau lòng, dù sao cũng là mẹ đẻ của hắn, khẳng định trong lòng hắn không thoải mái chút nào.Nhưng Nhu phi lại có thể tạo ra kế hoạch tinh vi như thế, muốn đưa nàng vào chỗ chết, chẳng lẽ cho rằng nàng vô sự thì sẽ nhịn không nói ra?
Không thể, nàng làm không được, dù Nhu phi là mẹ đẻ hắn, nàng cũng không thể nhịn được, nàng không cách nào buông tha cho người muốn đưa nàng vào chỗ chết.Huống chi, bình thường Nhu phi ngụy trang thành người cực kì đơn thuần, vốn chính là để lừa gạt mọi người, nếu Nhu phi có thể thiết kế hại nàng, nói không chừng còn có những âm mưu khác.
Dù biết sẽ làm tổn thương Hiên Viên Diệp nhưng nàng vẫn quyết định nói ra, chỉ hi vọng Hiên Viên Diệp có thể hiểu được tâm tư của nàng.
“Còn có những chứng cớ gì?” Nhị vương gia nhịn không được hỏi.
Mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ngoại trừ Hiên Viên Diệp và Hoàng Thượng.
“Thật ra không phải Thần y ngã bị thương mà do có người đánh thương.” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra, dời mắt đến Hiên Viên Diệp, lại từ từ nói.
Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh quét qua Lan Mai khi nói ra chuyện này.Hai mắt Lan Mai hơi trợn lên, giấu giếm một tia kinh ngạc, dường như ẩn một chút lo lắng.
“Chuyện này cùng chuyện của Thần y có liên quan gì?” Mị phi mày hơi nhướn lên, cố ý nói lảng.
“Vì Thần y phát hiện có người trộm thuốc, muốn ngăn cản, nên mới bị người khác đâm.” Mạnh Phất Ảnh cười khẽ, sau đó từ từ nói, nàng cố ý nói Thanh Trúc bị thương vì ngăn cản người nọ trộm thuốc, thứ nhất là muốn chứng minh Nhu phi lấy thuốc, thứ hai là không muốn cho Lan Mai dính vào việc này.
“Mà khi đó,Thần y cũng đâm vào vai người đó.” Mạnh Phất Ảnh nói.
Khi nói đồng thời liếc mắt nhìn Lan Mai, thấy Lan Mai có vẻ hơi căng thẳng.
“Ồ, hóa ra Thần y cũng biết võ công.” Lưu thái y hơi sửng sốt, sau đó bội phục nói.
“Lưu thái y, Thần y không biết võ công, người bị thương thực ra không phải Thần y, mà là Thanh Trúc.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười nói với Lưu thái y.
Lời Mạnh Phất Ảnh vừa nói xong làm tất cả mọi người đều kinh sợ, sao Thần y lại biến thành Thanh Trúc?
“Kỳ thực Thần y sau khi đã chữa khỏi bệnh cho Thái hậu đã muốn rời đi chẳng qua, khi đó Thần y phát hiện có người âm thầm giám thị hắn, lúc ấy bản cung sợ thật sự có người muốn hại Thần y, nên sai Thanh Trúc dịch dung thành Thần y, đưa Thần y ra ngoài, dù thế nào đi nữa Thần y do điện hạ đến nước Bắc Nguyên thỉnh tới, hơn nữa nghe nói Thái tử Bắc Nguyên rất coi trọng việc này, nên bản cung không thể để hắn gặp chuyện không may ở Hiên Viên vương triều.”
Mạnh Phất Ảnh giải thích tỉ mỉ, cũng mượn cơ hội này để Thanh Trúc trở lại bên người nàng, không cần tiếp tục ngụy trang thành Thần y nữa.
Thời gian này thật sự khổ cho nha đầu kia.
“Nói cách khác, Thần y thật ra là Thanh Trúc, sáu ngày trước, có người vào Thái y quán trộm thuốc, đâm Thanh Trúc bị thương, nhưng cũng bị Thanh Trúc đâm bị thương, nên Hoàng Thượng chỉ cần cho người ta kiểm tra vai trái của Nhu phi, tin tưởng sẽ có đáp án.”
Mạnh Phất Ảnh lại đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, trầm giọng nói. Xế chiều hôm nay nàng đã quan sát, nàng có thể xác định, vai trái của Nhu phi thật sự bị thương.Nàng tin rằng Hoàng Thượng sủng ái Nhu phi như vậy, một khi biết bộ mặt thực của Nhu phi, sẽ biết Nhu phi luôn luôn ngụy trang, luôn lừa gạt hắn, hắn nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ không che chở cho Nhu phi nữa.Nhu phi biết rõ Hiên Viên Diệp luôn để ý của nàng, vẫn muốn đưa nàng vào chỗ chết, mẫu thân như vậy, thật sự không xứng.
Nên nàng tình nguyện để cho Hiên Viên Diệp thương tâm chứ không muốn để hắn bị Nhu Phi lừa.Nàng thậm chí nghi ngờ căn bản Nhu phi không phải mẫu thân thân sinh của Hiên Viên Diệp.
Hôm nay nàng luôn nghĩ đây có khi nào là Nhu phi giả, nhưng quan sát tỉ mỉ nàng không tìm ra một chút dấu vết dịch dung nào.
Hay do thuật dịch dung của Nhu phi rất lợi hại nên nàng không nhìn ra?
Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm âm trầm, nhưng khi nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh, không hề động đậy, nhưng trong mắt hiện lên sự đau xót.Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, nàng tưởng rằng, sau khi Hoàng Thượng nghe được lời của mình, sẽ cho người đi điều tra, nếu như vậy thì có thể thấy được Nhu phi thực sự có vấn đề.
Dù sao Nhu phi không thể bị kiếm làm bị thương khi ở trong Cung. Nhưng nàng không ngờ rằng Hoàng thượng lại bất động.Mà biểu tình của Hiên Viên Diệp cũng giống với Hoàng thượng, gương mặt âm trầm, nặng nề nhưng lại không hề có ý muốn điều tra.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh có chút thất vọng, ban đầu hắn còn nói muốn cùng nàng diễn vở kịnh này thật tốt, muốn bắt người sau lưng này, nhưng khi chứng minh được Nhu phi có vấn đề thì hắn lại không hề có động tĩnh gì.
Nhu phi muốn đẩy nàng vào chỗ chết mà hắn lại…
“Bốp.” Đúng vào lúc này, tiếng một vật gì đó vỡ đột ngột truyền đến.
Không biết vì sao, Lan Mai đụng phải một bầu rượu bên cạnh Thái hậu, ấm rượu rơi trên mặt đất thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thái hậu đột nhiên lớn tiếng hô, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lan Mai.
Gương mặt Lan Mai kinh hoảng, cực lực cúi thấp đầu, thân mình hơi run rẩy, “Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết.” Thanh âm run run, mơ hồ mang theo sự tuyệt vọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Thượng vốn luôn trầm mặc cũng đột nhiên nhìn về phía Lan Mai, lạnh lùng nói. Âm thanh hắn lạnh như băng, mang theo vài phần tức giận, nhưng lại có chút khác thường.
“Nô tì, nô tì…” Lan Mai luôn luôn cực kì bình tĩnh nhưng khi nghe được giọng nói giận dữ của Hoàng thượng thì thân mình càng run lên, đột nhiên quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, đỡ thân thể của mình, bàn tay nắm chặt lại.
Xem ra Lan Mai này vẫn không nhịn xuống được, kỳ thực nàng cũng đã đoán được có thể sẽ có loại chuyện phát sinh ngoài ý muốn như thế này.
Mà sự khác thường ở tay của Lan Mai dần dần cũng rõ ràng hơn.
“Xem trong tay nàng có vật gì?” Hoàng Thượng nhìn tay Lan Mai mắt đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát.
Một Ngự Lâm quân đến tách tay Lan Mai ra, sau đó lấy ra một mảnh giấy dầu nhỏ, giấy dầu đó giống y đúc loại giấy bọc độc dược Lưu thái y vừa lấy ra. Nhưng khi mở ra thì lại không có gì.
Nhưng chỉ cần vật này cũng đủ làm ọi người kinh ngạc.
Dù Lan Mai vẫn luôn hầu hạ Thái hậu, nhưng Thái hậu và Nhu phi ngồi gần nhau, nên Lan Mai vẫn có cơ hội hạ độc Nhu phi.
Hơn nữa, khi Lan Mai đỡ Thái hậu đi vào, lúc ấy Mạnh Phất Ảnh cũng đến đỡ Thái hậu, Lan Mai hoàn toàn có cơ hội vẩy thuốc lên người Mạnh Phất Ảnh.
Lan Mai là người tập võ, thân thủ rất nhanh, nếu muốn làm chuyện đó thì cũng quá đơn giản.
Mạnh Phất Ảnh cười lạnh, nàng sớm đã có đề phòng đối với Lan Mai, nên khi đỡ Thái hậu, vẫn luôn chú ý Lan Mai, nàng hoàn toàn có thể khẳng định không phải Lan Mai hạ độc.
Hơn nữa Lan Mai rất cẩn thận, nàng ta sẽ không thể nào lộ ra sơ hở vào thời điểm này, huống chi, căn bản không có người nào hoài nghi nàng ấy.
Lúc này Lan Mai rõ ràng muốn gánh tội thay Nhu phi. Hơn nữa còn cố ý phá vỡ ấm rượu kia, cố ý hấp dẫn mọi người, sau đó cố ý để người khác nhìn thấy thứ trong tay nàng ấy.
Nàng đã sớm đoán được, chuyện này có liên quan với Lan Mai, nhưng thật không ngờ, Lan Mai sẽ vì Nhu phi, nàng ấy…
“Hóa ra là nha đầu kia. Nô tài to gan, dám làm ra chuyện như vậy.” Mọi người thấy Ngự Lâm quân đưa ra thứ đó, đều kinh sợ cùng tức giận nhìn chằm chằm về phía Lan Mai.
Mà Lan Mai chỉ một mực cúi đầu, không nói một câu, trầm mặc như thế, coi như thừa nhận việc hạ độc là do nàng ấy làm.
“Ngươi tại sao phải làm như vậy?” Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, tức giận hỏi, mặc kệ như thế nào, Lan Mai cũng là cung nữ mà Thái hậu tin tưởng, nên lúc trước cho dù có chút hoài nghi, cũng không trực tiếp nói ra nhưng hiện tại…
Lan Mai vẫn cúi đầu như cũ, không nói một câu, nhưng theo mọi người là không thể nói gì được nữa.
“Ngươi…” Thái hậu khó thở, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng vẫn có chút thương tâm.
“Bình thường, Thái hậu đối tốt với nha đầu kia như vậy, không nghĩ tới nàng lại dám làm loại chuyện này, nhưng nàng vì sao phải làm như thế? Là cố ý thiết kế hại Thất vương phi sao? Nhưng vì sao nàng phải hại Thất vương phi?” Có người đưa ra nghi ngờ trong lòng.
Quả thật Lan Mai làm như vậy căn bản không thể nói rõ, không có động cơ thích hợp.
“Đúng vậy, bình thường nha đầu kia rất tốt mà?” Cũng có người đồng tình với Lan Mai.
“Không thể nhìn bề ngoài, bình thường nhìn rất tốt, trên thực tế đầy bụng xấu xa, chuyện như vậy cũng dám làm, giờ sự thật ngay trước mặt, nhất định không thể nói gì được.” Mị phi liếc mắt Lan Mai, trào phúng nói, không quên bỏ đá xuống giếng.
“Vừa rồi Ảnh nha đầu nói, người trộm thuốc bị Thanh Trúc đánh bị thương, người tới, mang nàng xuống kiểm tra xem trên vai nàng có thương tổn không?” Thái hậu nghe mọi người nghị luận, đột nhiên lạnh giọng phân phó tiểu cung nữ bên cạnh, nói thật, trong lòng bà vẫn không nỡ.
‘’Vâng ạ’’ Hai tiểu cung nữ thấp giọng đáp lời, sau đó dẫn Lan Mai xuống. Một lát Sau, lại mang Lan Mai về.
“Hồi Thái hậu, trên vai nàng thật sự có vết thương.” Một tiểu cung nữ cung kính nói.
“Được, hiện tại đã có chứng cớ vô cùng xác thực, xem ra, thật là nha đầu kia làm. Nha đầu kia quả nhiên đáng giận, dám hãm hại Phất nhi.” Khi Minh phi nhìn Lan Mai, trong mắt mang theo tức giận, lúc này lại nói giúp Mạnh Phất Ảnh, có thể do Mạnh Phất Ảnh giúp bà ta khi nãy.
“Vết thương trên người ngươi, thật sự do Thanh Trúc đánh sao?” Con ngươi Mạnh Phất Ảnh khẽ híp lại, nhìn Lan Mai lạnh lùng hỏi.
Tình cảm giữa Lan Mai và Thanh Trúc rất tốt, nếu Lan Mai muốn ngăn cản Thanh Trúc thì cũng không cần đánh nàng ấy nặng như vậy.
Hơn nữa, quan trọng là vết thương trên vai Lan Mai rất nặng, căn bản không phải do Thanh Trúc làm.Nhưng hiển nhiên Lan Mai rất quyết tâm, nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh thì nhẹ gật đầu.
“Được, bản cung hỏi lại ngươi, Thanh Trúc đánh ngươi bị thương ở đâu?” Mạnh Phất Ảnh cười lạnh, lại từng chữ từng chữ hỏi.
Thật ra lúc trước nàng cũng nghĩ đến Lan Mai sẽ làm thay đổi cục diện, vừa nãy nàng mới cố ý nói dối là Thanh Trúc thấy có người trộm thuốc, muốn ngăn cản thì đánh nhau làm cả hai cùng bị thương.
Mà người làm Thanh Trúc bị thương nếu thực sự là Lan Mai chắc chắn sẽ không phải nghĩ nhiều, còn nếu không phải Lan Mai, nàng thực không có chủ ý gì.Quả nhiên, sau khi Lan Mai nghe thấy lời của nàng, đầu cúi thấp hơn, không nói gì nữa, sợ mình sẽ nói sai điều gì đó.
“Bản cung hỏi ngươi? Tại sao không đáp? Nếu ngươi đâm Thanh Trúc bị thương thì ngươi phải biết rõ chứ, không lẽ rất khó trả lời sao?” Hai mắt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, giọng nói đầy lãnh ý, đôi mắt nhìn thẳng Lan Mai.
Mọi người thấy Lan Mai không trả lời, cũng hơi nghi hoặc, theo lý nếu do nàng ấy làm thì sẽ trả lời ngay được, sao có thể do dự như vậy.
“Thế nào? Không trả lời được sao? Hay căn bản ngươi đang nói dối?” Mạnh Phất Ảnh không muốn cho Lan Mai cơ hội trốn tránh, lạnh giọng hỏi tiếp, nàng không muốn oan uổng người tốt, cũng không để cho ác nhân chân chính nhởn nhơ ngoài vòng lao lý.
Nhưng khi Hiên Viên Diệp thấy khí thế bức người như vậy của nàng, ôm lấy tay nàng, khẽ run lên, như có chút khẩn trương, lại như muốn ám chỉ điều gì.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh hơi cứng lại, chuyển mắt về phía hắn, trong mắt có vài phần kinh ngạc, hắn đang ám chỉ nàng không cần tiếp tục tra nữa sao? Nếu là như vậy thì hắn thực sự đã làm nàng thất vọng.
“Người là do nô tỳ đánh bị thương, độc cũng do nô tỳ hạ, Vương phi muốn chém muốn giết, nô tì không một câu oán hận.” Lúc này Mai Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, quyết liệt nói.
“Nếu kẻ nô tỳ này đã thừa nhận, người đâu mang xuống nhốt vào đại lao.” Hoàng Thượng luôn luôn giữ im lặng đột nhiên ra lệnh.
Con ngươi Mạnh Phất Ảnh hơi lóe, không nói gì nữa, thực ra Hoàng thượng đang có ý định cho người đi kiểm tra vai Nhu phi, nhưng Lan Mai lại đứng ra nhận tất cả về mình. Như vậy vết thương trên vai Nhu phi không cần kiểm tra nữa. Điều này chứng minh Nhu phi tuyệt đối có vấn đề, nhưng Hoàng thượng lại cố ý bảo vệ cho nhu phi.
Nàng không thể nói thêm gì nữa, huống chi Hiên Viên Diệp cũng không muốn nàng tiếp tục điều tra.
“Bổn vương tin tưởng ngươi.” Hiên Viên Diệp thấy gương mặt mất mát của nàng, không đành lòng nói bên tai nàng.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, nếu đã tin tưởng nàng sao lại không muốn nàng điều tra tiếp, lại cùng Hoàng thượng bảo vệ Nhu phi.
“Thật ra Bổn vương và Hoàng thượng đã nghi ngờ Nhu phi có vấn đề từ sớm, những chuyện vừa rồi cũng chứng minh Nhu phi có vấn đề, nhưng hiện tại chúng ta không thể động đến Nhu phi.” Giọng nói Hiên Viên Diệp rất nhỏ chỉ đủ để nàng nghe thấy, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần chua xót.
Mạnh Phất Ảnh cảm nhận được đau xót của hắn, nhưng không thể lý giải được lời nói của hắn.
Hiên Viên Diệp khẽ thở dài thấp giọng nói bên tai nàng, “ Bổn vương đã sớm nghi ngờ đây là Nhu phi giả, bổn vương và Hoàng thượng vẫn luôn cảm thấy mẫu phi vẫn còn sống, nhưng lâu như vậy cũng chưa tìm được chút manh mối nào. Hiện tại nếu muốn tìm được mẫu phi thì không thể động tới Nhu phi giả.”
Hiện tại, hắn không muốn lừa gạt Mạnh Phất Ảnh nữa.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra, ý của hắn là nghi ngờ Nhu phi bây giờ là giả, còn Nhu phi thực bị Nhu phi giả này giấu ở đâu đó.Nhưng tìm rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm thấy?
Hóa ra chuyện Hiên Viên Diệp và Hoàng thượng bận tâm chính là việc này.
Nếu thật sự là như thế, Nhu phi bị giấu ở nơi nào đó rất kín, ngay cả Hoàng thượng và Hiên Viên Diệp cũng không thể tìm thấy ư?
Mạnh Phất Ảnh hơi nhăn mày, đột nhiên nghĩ đến một nơi giấu diếm rất tốt.