Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 62: Nghề Nghiệp Quyết Định Bởi Mũi Dao
***
Tưởng Viễn Chu nhận được tin tức đến Tinh Cảng thì cha con Vạn Hâm Tăng và Phương Thành đã ở đó rồi. Hứa Tình Thâm đã làm xong các khâu chuẩn bị phẫu thuật, lại bị gọi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vạn Dục Ninh lo lắng đi tới hỏi: "Quản gia Tiền thế nào?"
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, đáp: "Vết thương nghiêm trọng, phải phẫu thuật ngay lập tức."
Vạn Hâm Tăng ngước mắt lên nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
"Bây giờ chuyển viện về Nhân Hải, ngay lập tức."
"Không thể nào!" Hứa Tình Thâm cương quyết nói: "Trừ phi ông muốn bà ấy chết."
"Ai biết cô sẽ làm cái quái gì ở đây? Bàn tay cô cầm dao phẫu thuật chỉ cần sai lệch một chút thôi, nhưng liên quan tới một mạng người."
"Bác Vạn, bác sĩ Hứa là người của Tinh Cảng, bác đang coi thường y đức của cô ấy, vậy chính là đang coi thường con sao?"
Tưởng Viễn Chu đi tới như một cơn gió lạnh, mặc bộ tây trang màu đen viền đỏ thẫm sang trọng. Anh đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, cũng che đi ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của Vạn Hâm Tăng.
"Cô ta có tài như thế nào, trong lòng con biết rõ ràng nhất. Cũng chỉ có con mới đem danh dự của Tinh Cảng ra đánh cược, để mặc cô ta đập vỡ bảng hiệu."
"Đương nhiên là con biết rõ, y thuật của bác sĩ Hứa rất giỏi, cứ cho là đập thì bảng hiệu của Tinh Cảng cũng đủ cứng, cũng không phải đập vài cái là có thể vỡ. Bác Vạn lo lắng chuyện vô ích gì chứ?"
Vạn Hâm Tăng nghiến răng: "Quản gia Tiền cũng là người nhà của ta, nếu bà ấy chết như vậy, ta sẽ khiến bác sĩ Hứa không còn mặt mũi!"
Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu xoay qua chỗ khác, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nói với Hứa Tình Thâm: "Nếu là chuyện của nhà họ Vạn, để họ tự đóng cửa giải quyết là được, cho bà ấy chuyển viện, để cho bà ấy chết giữa đường."
"Không được." Hứa Tình Thâm lắc đầu.
"Vì sao?"
Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ mấp máy: "Em là bác sĩ mà, thấy chết mà không cứu thì bị coi là gì chứ?"
Tưởng Viễn Chu cảm thấy đau đầu, nhìn gương mặt Hứa Tình Thâm lộ ra một nửa, ánh mắt anh di chuyển sang chiếc khẩu trang cô đang đeo trên tai.
"Không phải là phải phẫu thuật ngay lập tức sao? Còn đứng đó làm gì?"
"Oh." Hứa Tình Thâm nói xong, nhanh chóng muốn đi.
"Chờ một chút!" Vạn Hâm Tăng gọi cô lại.
"Trên người quản gia Tiền có thứ gì không?"
"Vật gì vậy?" Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại.
Phương Thành tựa vào bức tường ở hàng lang, từ đầu tới cuối không nói chen vào lấy một câu. Vạn Hâm Tăng đi về phía trước, gần như là đứng ngang hàng với Tưởng Viễn Chu.
"Một lọ thuốc."
Ông nói rất khẽ, có lẽ Vạn Dục Ninh và Phương Thành đứng sau lưng đều không nghe thấy.
Đáy mắt Hứa Tình Thâm hiện lên một tia nhìn khác thường, cô cao giọng: "Lọ thuốc gì chứ? Không biết, chờ phẫu thuật xong rồi hãy nói."
Vạn Hâm Tăng nhìn sau bóng lưng Hứa Tình Thâm, sắc mặt thay đổi liên tục: "Ăn nói kiểu gì vậy? Ai cho phép cô ta nói chuyện với ta như vậy chứ?"
"Nếu như người không được nói như vậy, chắc là con." Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Vạn Hâm Tăng nhìn cậu con rể mà ông thầm lựa chọn trước mặt chằm chằm, bây giờ nghĩ lại ông vẫn thấy đáng tiếc.
"Viễn Chu, dù gì thì ta cũng là trưởng bối của con."
"Không có cách nào khác, bác Vạn, ai bảo cô ấy là bạn gái của con."
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng nghiêm nghị thêm vài phần, Phương Thành đứng cách đó không xa ngẩng đầu liếc nhìn sang bên này, Vạn Dục Ninh nghe thấy nói như thế, có chút giật mình.
Vạn Hâm Tăng khẽ lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Tưởng Viễn Chu hai cái.
"Trong lúc chờ phẫu thuật thì một chốc một lát cũng không làm gì được, bác Vạn có mấy câu muốn nói cùng con, có được hay không?"
"Đương nhiên."
---
Thời gian kết thúc phẫu thuật, chín giờ hai mươi lăm phút tối.
Hứa Tình Thâm đi ra khỏi phòng mổ, lại thấy bất ngờ khi phát hiện ra bên ngoài không ai.
Chờ một lát sau, Lão Bạch vội vã xuất hiện, đi tới bên cạnh cô.
"Cô Hứa, phẫu thuật thuận lợi không?"
"Cũng coi như là suôn sẻ, chỉ có điều vẫn không thể xác định được bao giờ thì tỉnh."
Lão Bạch dường như không phải là thực sự quan tâm tới kết quả phẫu thuật.
"Tưởng tiên sinh dặn tôi nói với cô một câu."
"Nói gì?"
"Quản gia Tiền tỉnh, hơn nữa nói rằng người đâm vào bà ấy là Phương Thành."
Hứa Tình Thâm quá sợ hãi. "Các anh có ý gì?"
"Cô Hứa, Tưởng tiên sinh chỉ dặn tôi giải thích với cô, chuyện này không liên quan gì tới cô. Đúng là nhà họ Vạn muốn bắt ma quỷ trong nhà, Tưởng tiên sinh chỉ muốn cô không nghi ngờ rằng anh ấy không tin tưởng cô."
Nét mặt Hứa Tình Thâm hiện lên một vẻ quái dị liếc nhìn Lão Bạch, Lão Bạch hiểu Tưởng Viễn Chu như vậy... Có phần kỳ quái.
Đi tới cửa phòng nghỉ, Lão Bạch gõ cửa, Hứa Tình Thâm đi vào thì thấy trong phòng có hai người. Tưởng Viễn Chu đưa mắt ý bảo cô tới, chỗ anh có kết nối phát trực tuyến quá trình phẫu thuật nên hỏi cô không cần vòng vo.
"Lọ thuốc đâu?"
Hứa Tình Thâm trở nên hồi hộp, xem ra nhất cử nhất động của cô trong phòng phẫu thuật, Tưởng Viễn Chu hoàn toàn nhìn thấy rõ.
Hứa Tình Thâm lấy lọ thuốc từ trong túi ra, sau đó đặt vào tay Tưởng Viễn Chu.
"Em đã xem qua, là thuốc VC*."
(*Vitamin C)
Tưởng Viễn Chu đưa lọ thuốc giao cho Vạn Hâm Tăng, đối phương không nói lấy một câu, mở nắp lọ thuốc ra kiểm tra tỉ mỉ.
"Chí ít thì sau khi lọ thuốc này ở trong Tinh Cảng, không có cơ hội bị tráo đổi." Tưởng Viễn Chu dựa người về phía sau, ánh mắt liếc nhìn gương mặt của Hứa Tình Thâm, bên gò má cô có mồ hôi đang chảy xuống, sắc mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi rã rời. Người đàn ông không khỏi tới gần, bàn tay tự nhiên đưa tới ôm eo cô.
Ngay lập tức hai vai Hứa Tình Thâm trở nên cứng đờ, Vạn Hâm Tăng nặng nề đặt lọ thuốc lên bàn.
"Không thể nào, quản gia Tiền vừa mới lấy được lọ thuốc, ngay sau đó liền xảy ra tai nạn, chuyện này Phương Thành không thoát khỏi liên quan."
"Quản gia Tiền cầm thuốc của ai?" Bàn tay Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt ve thắt lưng Hứa Tình Thâm.
"Ta chỉ có một con gái bảo bối Vạn Dục Ninh, bây giờ nó ở bên ngoài với Phương Thành, làm sao ta có thể yên tâm? Ta dặn quản gia Tiền để ý bọn chúng. Trước khi gặp tai nạn, quản gia Tiền có nói lần đầu tiên phòng ngủ chính không khóa, bà ấy đi vào, còn nói trên tủ đầu giường có đặt một lọ thuốc, ta nói bà ấy mau mang tới cho ta xem..."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tưởng Viễn Chu nói một tiếng vào đi, Vạn Dục Ninh kéo cánh tay của Phương Thành bước vào.
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng thật sự rất khó coi, ông đứng dậy, nét mặt lúc xanh lúc trắng, giọng nói lạnh lùng thấu xương, hùng hổ dọa người.
"Phương Thành! Quản gia Tiền đã tỉnh, cậu lại có thể hại bà ấy thành ra như vậy, cậu điên rồi có phải không?"
Vạn Dục Ninh giật mình hoảng sợ, vội vã dậm chân nói: "Ba, ba nói bậy gì đó?"
"Câm miệng, con biết nó vẫn luôn cho con uống thuốc gì sao?"
Hứa Tình Thâm có thể nghe thấy trái tim của mình đang đập thình thịch. Rõ ràng là Vạn Hâm Tăng đang nói dối Phương Thành, thái độ của ông quá mạnh mẽ, giống như lời ông nói vậy.
Ánh mắt cô liếc sang Phương Thành thử dò xét, nhưng cô không nhìn thấy điểm nào đáng nghi, vẻ mặt của cô ở trước mắt mấy người trở nên trong suốt mà cứng ngắc.
Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu kéo tay cô sang, đầu ngón tay lạnh lẽo, Hứa Tình Thâm miễn cưỡng mỉm cười với anh, đôi môi người đàn ông khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong.