Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Chương 63: Y Thuật Kinh Người
T
rước ngọn đèn, bàn tay nõn nà như ngọc vươn ra.
Trong mắt nam tử kia ánh lên một tia hy vọng, tuy đây là một nữ nhân, theo bản năng hắn không tin nàng có thể cứu hắn, tại vì hắn chưa từng thấy một thầy thuốc là nữ nhân nào, có điều qua nhiều lần thất vọng làm cho hắn trở nên bất cần, tựa như một người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, trong lòng biết rất rõ là vô ích nhưng vẫn ôm tia hy vọng muốn thử,
Ngay cả ánh mắt đứa bé gái trong lòng cha cũng ánh lên những tia sáng của hy vọng.
“Cha, để tỷ tỷ thử xem đi.”
Tiểu cô nương khóc cầu xin, người phụ nữ cũng rưng rưng gật đầu, nam nhân rốt cục cũng dùng sức gật đầu một cái, vươn cánh tay gầy trơ xương ra khoát bên thành giường, người phụ nữ kia lập tức đứng lên để ghế cho Vân Tiếu, Vân Tiếu cũng không khách khí mà dứt khoát ngồi xuống xem mạch cho nam tử.
Mạch trầm không ổn định, mặt kém sắc, người hơi sốt.
Vân Tiếu xem mạch xong lại bảo người bệnh há miệng, nhìn đầu lưỡi, xám trắng.
Đây rõ ràng là do loét mủ trong thời gian dài gây nên, chỉ có điều e là vết loét mủ này đã chuyển biến xấu, nàng buông tay ra nhíu mày trầm ngâm, người phụ nữ kia và đứa bé vừa thấy động tác của Vân Tiếu cũng giống như những vị thầy thuốc đã từng mời đến lúc trước thì không kìm được mà bật khóc nức nở, nam tử thu tay lại, trong mắt hiện rõ vẻ thấy vọng nhưng cũng không trách Vân Tiếu, chỉ thở dài một tiếng, trái lại còn ai ủi nàng.
“Cô nương có lòng là quý rồi, đừng tự trách, không phải lỗi của cô nương.”
Vân Tiếu ngẩng đầu, mày cũng đã giãn ra, nhàn nhạt hỏi: “Có phải thấy đau đớn toàn thân, không thể đổ mồ hồi, hễ cứ đổ mồ hôi là co giật, đau nhất là ở ngực phải không?”.
“Đúng vậy.” Nam nhân gật đầu nhìn cô nương diện mạo xinh đẹp trước mắt, xem ra cô nương này có chút năng lực, chỉ thoáng chốc đã nói ra được bệnh tình của hắn, những thầy thuốc trước đều chưa từng làm được, họ đều cẩn thận hỏi triệu chứng của hắn.
“Đây là do bị loét mủ mà ra, loại loét mủ này ban đầu cũng không đáng ngại, chỉ cần dùng ngân châm đâm ra nước mủ là được, nhưng người trì hoãn quá nhiều thời gian thì e đã kết mọt, cho nên phiền toái hơn một chút, có điều cũng không phải không chữa được.”
Câu cuối cùng vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều ngây người, nam tử, người phụ nữ và đứa bé, trong mắt ba người này hiện lên sự khó tin, sau đó là kinh ngac vui suớng, cuối cùng là đồng thành bật khóc, là nước mắt của sự kích động, người phụ nữ lập tức kéo tay đứa bé quỳ xuống trước mặt Vân Tiếu.
“Cám ơn cô nương, cám ơn cô nương, đại ân đại đức của cô nương, cả nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp nổi.”
Vân Tiếu nhìn lướt qua Uyển Uyển, Uyển Uyển cũng đã phục hồi lại từ khiếp sợ, nàng hoàn toàn bị bất ngờ, không ngờ nương nương lại thông thạo y thuật, chẳng những thông thạo mà hình như còn vô cùng cao siêu, ngay cả thầy thuốc bình thường không chữa được mà nương nương cũng chữa khỏi, trong mắt Uyển Uyển ánh lên sự tôn sùng, nàng thật sự rất bội phục chủ tử, bèn quay người đi đến nầng người phụ nữ và đứa bé gái dậy.
“Đứng lên đi, chỉ cần có thể chữa, chủ tử nhà ta nhất định sẽ chữa khỏi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Hai người khóc đứng dậy, Vân Tiếu không hề để ý tới các nàng, mà là nhìn bệnh nhân trên giường: “Vết loét mủ ở đâu?”.
Nam tử chỉ chỉ ngực, hai người này đều là cô nương, mà cái thứ kia lại mọc ở ngực, cái này hình như không hợp lễ nghĩa.
Vân Tiếu dửng dưng, trong mắt thầy thuốc, chỉ có người bị bệnh và người không bị bệnh, không phân biệt nam nữ.
Nhưng Uyển Uyển lại đỏ ửng mặt, quay đầu nhìn nơi khác.
“Để ta xem.” Vân Tiếu ngữ khí bình thản, nam tử lộ vẻ cảm động, cô nương này thật thần thông, làm cho người ta có cảm giác không dám khinh thường, nam tử quay sang gật đầu ra hiệu với người phụ nữ, nàng ta liền tiến lên cởi nhu sam của tướng công nhà mình, thì thấy một khối u to trên ngực đã sưng tấy lên, Vân Tiếu đưa tay sờ sờ một chút, đã cứng như đá, nam tử đau đớn nhăn mày lại nhưng cũng không thốt một câu. “Đây là khối loét mủ ác tính, nếu được phát hiện sớm mà thoát nước mủ rồi dùng thảo dược tiêu độc thì không có gì đáng ngại, nhưng ngươi trì hoãn quá lâu nên có chút phiền phức, nhưng mà không ảnh hưởng đến tính mạng, các người cứ yên tâm.”
Nàng vừa dứt lời, cả nhà nam tử kia cuối cùng cũng an tâm, cảm động rơi nước mắt nhìn Vân Tiếu.
Trời sắp sáng, Vân Tiếu cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, trời mà sáng người trong cung nhất định sẽ phát hiện ra sự mất tích của các nàng. đến lúc đó không biết sẽ gây ra phong ba gì, cho nên bọn họ phải rời thành trước khi mặt trời mọc.
“Ngươi đi đun nước sôi, nhanh lên.”
Vân Tiếu bảo người phụ nữ đi đun nước, rồi quay đầu nói với Uyển Uyển đứng cạnh: “Đem các thứ lại đây”.
Người phụ nữ lập tức đi đum nước, Uyển Uyển mở tay nải lấy ngân châm, một bình rượu nhỏ, các loại dược thảo ra, vừa trải vải trắng lên bài vừa hỏi: “Chủ tử, là tất cả những thứ nào sao?”.
“Ừ.” Vân Tiếu gật đầu, lấy ngân đao trong tay áo ra, đặt lên bàn chuẩn bị.
Một lát sau người phụ nữ đã đun xong nước bưng tới, nhìn thấy thứ gì đó phát ra ánh sáng bạc thì không khỏi thấy kinh sợ, họ trước giờ chưa từng thấy thứ đồ này, cho nên rất sợ hãi, mẹ con hai người nắm chặt tay, dưới ngọn đèn, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng của hai mẹ con hiện ra rõ rệt.
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn hai người một cái, cười ngọt ngào: “Hai người cứ ra ngoài đợi một chút đi, rất nhanh là xong mà”.
Hai người nhìn nam nhân trên giường, cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi phòng.
“Uyển Uyển, đến đây cầm đèn cho ta, ánh sáng trong phòng quá mờ.”
Vân Tiếu chỉ đạo, tay đã cầm một viên thuốc cho bệnh nhâu uống, viên thuốc này có chức năng gây tê, nhưng cùng với loại thuốc tê chính hiệu thì kém xa, có điều có vẫn hơn không.
Bệnh nhân hoàn toàn tin tưởng mà uống thuốc, Vân Tiếu lấy một miếng vải trắng trên bàn ra nhét vào miệng nam tử, trầm giọng mở miệng: “Có thể sẽ vô cùng đau đớn, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, ngươi cần phải cố chịu, nghĩ đến người thân của ngươi, chỉ cần vượt qua được là không có việc gì nữa”.
Tiếng nói trong trẻo lại mang đến một lực lượng thần kỳ, trong mắt bệnh nhân lóe lên những tia hy vọng, hắn gật mạnh đầu, cắn chặt miếng vải trắng.
Vân Tiếu bắt đầu ra tay.
Tác phong gọn gàng, điêu luyện nhưng tao nhã.
Uyển Uyển nhìn mà ngây người, tay đang cầm đèn hơi hơi run, chưa từng nhìn thấy có ai dùng dao cắt trên người như thế cả, máu thịt lẫn lộn, sau đó lấy ra từ bên trong một cục trắng trắng kết vảy, cuối cùg dùng nước tẩy rửa miệng vết thương, bôi thuốc, dùng ngân châm và một loại dược thảo mỏng như chỉ khâu lại miệng vết thương…… Trong phòng trừ người đang dùng dao kia là sắc mặt còn tự nhiên, hai người khác đã bạc cả mặt, mồ hôi to như hạt đâu rơi như mưa.
Uyển Uyển cảm thấu có gì đó cuồn cuộn trong bụng, không tìm nổi một chỗ dựa, ngay cả thở cũng thấy khó, nếu không phải cực lực nhịn thì chỉ e đã nôn mấy lần rồi.
Còn nam nhân trên giường bởi vì quá đau đớn, mồ hôi như hạt đâu lăn xuống, sắc mặt tái nhợt, môi cũng xám trắng, nhưng nghĩ đến người thân, vẫn kiên trì không bị ngất xỉu đi.
Đến khi Vân Tiếu đã giải phẫu xong, khâu miệng vết thương, bôi nước thuốc giảm nhiệt thì mới dùng vải trắng băng lại.
Mọi việc cuối cùng cũng xong xuôi.
Uyển Uyển lùi lại hai bước, để đèn lại trên bàn, chân như nhũn ra, hai tay giữ chặt chiếc ghế cạnh bàn mới có thể đứng vững.
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, không nhanh không chậm đứng dậy đi rửa tay, rửa công cụ, trong lòng hiểu Uyển Uyển có biểu hiện như vậy đã là không tồi rồi, nhìn thấy tình cảnh như thế mà vẫn có thể trụ được đến cuối cùng, người bình thường chắc là đã sợ đến mức ngất xỉu từ lâu, sở dĩ nàng để nàng ta nhìn chính là muốn huấn luyện năng lực thích ứng của nàng ta, bởi vì loại chuyện này về sau sẽ thường xuyên xảy ra, nàng cần một trợ thủ đắc lực.
“Không sao chứ?”
Uyển Uyển lắc lắc đầu, hít sâu, đã tốt hơn nhiều rồi, có điều nói không sao thì là giả, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, khiến nàng lạnh hết toàn thân.
“Chủ tử, thật sự là quá lợi hại.”
“Thực ra cũng không có gì.” Vân Tiếu đã thu dọn xong tất cả công cụ, đi đến cạnh giường, lấy miếng vải trắng trên miệng hắn xuống, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi không sao chứ?”.
Nam tử gật đầu, tiếng nói chuyện trong phòng đã kinh động đến người bên ngoài.
Người phụ nữ và đứa bé gái vọt vào, vừa thấy nam nhân mở to mắt nằm trên giườg, cũng không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rầm rầm quỳ xuống: “Đa tạ ân nhân, đa tạ ân nhân”.
Vân Tiếu đưa tay nâng hai người dậy, cầm một ít thuốc để vào tay người phụ nữ: “Đây là thuốc cho hắn uống, ngàn van lần đừng để hắn xuống giường, chờ miệng vết thương khép lại mới có thể ngồi dậy”.
“Vâng, vâng.”
Vân Tiếu dặn dò xong quay đầu nhìn Uyển Uyển: “Chúng ta phải đi rồi, trời sắp sáng”.
“Dạ.” Uyển Uyển đi tới, chân vẫn mềm nhũn nhưng cũng không đáng lo, giơ tay tiếp được túi đồ trong tay Vân Tiếu, hai người cùng đi ra ngoài.
Người phụ nữ và đứa nhỏ thấy các nàng chuẩn bị rời đi thì đuổi theo sao liêng tục gọi.
“Cô nương, cô nương, ngươi tên là gì? Ngươi tên là gì.”
Xa xa, Vân Tiếu cười phóng khoáng, giọng nói trong sáng vang lên: “Ta tên Quỷ Thủ.”
Người phụ nữ ở phía sau sửng sốt, cô nươg kia không phải là nữ sao? Sao lại tên là Quỷ Thủ, xem ra là một công tử mới tên Quỷ Thủ, bèn cúi đầi nhìn con gái mình: “Nguyệt Nha Nhi, đã nhớ chưa? Ân nhân cứu cha con lên là Quỷ Thủ, về sao nhất định phải báo đáp hắn”.
“Con biết rồi, mẹ.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, quay người đi vào nhà, nam nhân trên giường đã ngủ say, hai hàng lông mày giãn ra hiếm thấy......
Ánh trăng dần lặn xuống, chân trời lóe lên những tia sáng như tơ, trong không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, hai người cả đêm không ngủ có chút mệt mỏi nhưng không dám châm trễ, chỉ e trong cung sắp phát hiện ra sự mất tích của bọn họ, cho nên phải nhanh nhanh rời thành.
“Đi thôi, Uyển Uyển, chúng ta ra khỏi thành đi.”
Hai người nắm tay nhau chạy về hướng cửa thành.
Lúc này đã bắt đầu có người đi đường, người bán hàng rong sáng sớm thỉnh thoảng rao vài tiếng như đang gọi cả thành tỉnh giấc.
Vân Tiếu và Uyển Uyển tuy chạy nhanh nhưng mà đã nhịn một đêm, trước đó còn ngồi xe ngựa trong thời gian dài, lại còn xem bệnh cho nam tử kia, hiện giờ chẳng những mệt mà còn đói.
“Đi mua bánh bao đi.” Nhìn thấy bên đường có bán bánh bao, hai người cảm thấy bụng réo liên tục, đói lạ thường.
“Cho bọn ta mười cái bánh bao.” Hai người đi đến, Uyển Uyển cất giọng trong veo, người bán hàng vui vẻ nói: “Dạ được”.
Linh hoạt cầm mười cái bánh bao đưa cho hai người, thu tiền rồi tiếp tục bận làm việc khác, Uyển Uyển và Vân Tiếu cầm bánh bao vội vã ăn, vừa ăn vừa tiếp tục đi.
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa vang.
Hai người kinh hãi, bánh bao rơi xuống đất cũng quên nhặt, mở to mắt nhìn tuấn mã đang chạy đến, hai con ngựa một trước một sau, qua lớp sương mù mơ hồ có thể thẩy được người phía trước, trường bào màu tím nhạt, vạt áo thêu vài nhánh mẫu đơn vàng, khó vó ngựa tưng bay làm gió thổi tới trường bào của hắn, mái tóc bị gió thổi bồng bềnh bay trong gió như phấn hoa phát tán, yêu mỵ vạn phần, ngũ quan xinh xắn như được điêu khắc, chớp mắt đã chạy qua trước mặt các nàng.
Vân Tiếu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhặt bánh bao, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, người này rất quen, là ai?
Bỗng chốc bên tai vang lên một giọng nói tràn ngập phấn khích: “Dạ Vô Quân”.
Aiiii, Dạ Vô Quân, Yên kinh đệ nhất công tử Dạ Vô Quân, người vừa rồi là hắn a, chẳng trách thấy quen, Vân Tiếu cười hắc hắc hai tiếng, thổi thổi bụi dính trên bánh bao, bỏ vào miệng chuẩn bị ăn….
Nhưng nào ngờ hai con ngựa vừa chạy qua kia hí lên một tiếng, bị ghìm cương, quay đầu lại chạy, lập tức dừng trước mặt hai người các nàng.
Hí, vó ngựa hất lên nửa ngày, bụi đấy bay đầy khiến Vân Tiếu và Uyển Uyển bị bụi đất phủ đầy mặt.
Bụi rơi xuống, người cũng bình tĩnh lại, Vân Tiếu vừa chớp chớp đôi mắt ngập nước vừa cắn bánh bao, bộ dáng kia khỏi bàn có bao nhiều buồn cười, nhưng lại rất hợp với thân phận cô ngốc trước kia của nàng.
Có điều tim nàng đang không ngừng đập loạn, bởi vì người đó đang nhíu mày lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hàng mi nhỏ đẹp như ánh trăng sáng sớm, khóe môi khẽ nhếch lên tản ra lãnh khí nhè nhẹ.
Đi theo sau hắn là một người ôn hòa như ngọc, hình như là thuộc hạ của hắn, nghi hoặc hỏi.
“Công tử, làm sao vậy?”
Người vừa xuất hiện kia đúng là Yên kinh đệ nhất công tử Dạ Vô Quân, vừa rồi lúc đi ngang qua, hắn tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt, dĩ nhiên là Vân Tiếu, ngốc Hậu trong cung sao lại xuất hiện ở nơi này.
Vân Tiếu tuy là kẻ ngốc, nhưng hắn đã gặp qua nàng ta một lần, cho nên biết mặt nàng ta.
Dạ Vô Quân không để ý tới thuộc hạ ở sau, vén vạt áo trường bào nhảy xuống ngựa, bước đi điềm tĩnh đến trước mặt Vân Tiếu và Uyển Uyển, lạnh lùng lên tiếng.
“Đây là chuyện gì? Hoàng hậu không phải nên ở trong cung sao?”
Vân Tiếu ngây ngẩn của người, không ngờ đến lần đầu lên kế hoạch trốn đi đã thất bại, con mắt của tên Dạ Vô Quân này thật là lợi hại a, hơi lướt thoáng qua mà cũng nhận ra nàng, tốt, thật là quá tốt, không đội trời chung!
Giờ phút này nàng thật chỉ muốn ném bánh bao vào mặt hắn để biểu hiện sự phẫn nộ.
Nhưng nàng không muốn làm cho việc càng lớn thêm, gần đây nàng đã thăm dò được, người này không những là Yên kinh đệ nhất công tử mà còn là cháu ruột của Thái hậu, anh trai Dạ Tố Tuyết.
Nếu bây giờ mà chửi ầm lên, ném bánh bao vào mặt hắn, những việc đó không giống như người ngốc như thế, ắt sẽ bị bại lộ, đến lúc đó nàng chẳng có trái ngon mà ăn đâu.
Cho nên hiện giờ nàng không thể làm gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn bánh bao, oán hận dùng sức nhai, tưởng tượng đó là đầu của Dạ Vô Quân, cắn chết hắn, ai bảo hắn xen vào chuyện người người khác.
Ánh mắt lạnh lùng cực độ của Dạ Vô Quân không nhìn Vân Tiếu mà nhìn chằm chằm vào Uyển Uyển đứng cạnh, Uyển Uyển rùng mình một cái, khôi phục lại tinh thần, vẫn nghĩ công tử Dạ Vô Quân là người ôn hòa dịu dàng, thì ra hắn thuộc lại cực kì lạnh lùng, thật khiến nàng thật vọng á, nhưng mà trước mắt vân x nên nghĩ xem làm sao vượt qua cửa này.
Uyển Uyển quỳ rạp xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bất đắc dĩ.
“Bẩm Dạ công tử, nương nương nhớ Vương gia, nửa đêm lén trèo lên xe ngựa trốn ra khỏi cung, nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đi cùng người, xin Dạ công tử bỏ qua cho nô tỳ một lân, lần sao nô tỳ không dám nữa.”
Dạ Vô Quân tính hờ hững bẩm sinh, hình như cũng không có ý định làm khó các nàng, nhưng chuyện này để hắn bắt gặp, hắn không thể làm bộ không thấy được, phải biết rằng Vân Tiếu không phải người thường, nàng ta là Hoàng hậu.
Nếu nàng ta biến mất khỏi Hoàng cung, Yên kinh này tất sẽ bị chấn động, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, việc này Dạ Vô Quân tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Nhất Đao, đưa nương nương và cung nữ này về cung đi.”
“Cái gì?”
Vân Tiếu và Uyển Uyển trợn lớn mắt, cái tên máu lạnh vô tình kia, trước giờ luôn che đậy bằng sự ôn hòa nho nhã, khiến cả Yên kinh bị hắn lừa, nhưng căn bản chính là một kẻ máu lạnh khoác da người, lúc này bọn họ không thể về cung a, Uyển Uyển nghĩ vận, càng tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu mà cầu xin.
“Dạ công tử, nương nương rất nhớ Vân Vương gia, người ở trong cung luôn bị bắt nạt, ngay cả cung nữ thái giám cũng bắt nạt người, càng đừng nói đến các phi tử khác, mong Dạ công tử thành toàn cho tấm lòng của nương nương.”
Dạ Vô Quân nâng mắt, trong đôi mắt là sự tàn bạo tột độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Uyển Uyển, trong đó chứa đựng sự nghi ngờ và tàn khốc lạnh lùng.
Tuy hắn không màng thế sự nhưng đối vối những lời đồn trong cung gần đây vẫn ít nhiều nghe thấy, hơn nữa em gái của mình cũng v ê fnhà khóc lóc kể lể, cho nên hắn biết vị Hoàng hậu này không hề đơn giản, tuy ngốc, nhưng tử Hoàng thượng đến phi tần, rất nhiều người từng bị nàng đánh, nghe nói nàng ta thường xuyên lên cơn điên, lúc phát bệnh sẽ đánh người.
Dạ Vô Quân chạm rãi nhìn về phía Vân Tiếu.
Lúc này, nàng đã ăn xong bánh bao, đang chép chép miêng, đưa ống tay áo lên lau lau, sau đó vươn tay kéo Uyển Uyển, cười vô cùng ngọt ngào.
“Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi, chúng ta trở về đi, ta nhớ cha.”
Dạ Vô Quân hơi nghiêng đầu, gió sớm thổi làm mái tóc như mực của hắn tung bay, lộ ra ngũ quan hoàn mĩ, dung mạo như tranh vẽ, chỉ là làn da trắng nõn kia lại hơi tái nhợt, người này hình như mắc bệnh nan y gì đó, sau khi quan sát kĩ, trong lòng Vân Tiếu kết luận như vật, có điều việc đó chả liên quan gì đến nàng, nam nhân này rất đáng ghét, nàng đã quyết định không đội trời chung với hắn rồi!
“Dạ công tử?”
Uyển Uyển gọi thêm một tiếng, Dạ Vô Quân chẳng hề nhìn các nàng nữa, quay đàu lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Nhất Đao, lập tức đưa họ vào cung”.
Dứt lời lập tức quay người lên ngựa, cẩm bào màu tím vung lên, thân mình thon dài tức khắc nhảy lên ngựa, ngồi vào chỗ của mình, quay đầu ngựa chuẩn bị rời đi.
Mà thuộc hạ của hắn thì dứt khoát xuống ngựa, đi đến cạnh Vân Tiếu và Uyển Uyểm, mặt không chút biểu tình mà mở miệng.
“Mời đi.”
“Các ngươi?” Uyển Uyển ngẩng đầu, lòng dạ của tên kia thật là lạnh chết người a, chịu đựng một đêm, mệt chết rồi, kết quả là bị bắt giữa chừng, thế này chính là mất nhiều hơn được, thật là buồn bực a, sống chết trừng mắt cái người cao lớn trên lưng ngựa kia, lần này các nàng hồi cung, không biết sẽ có cái gì đang chờ đợi đâu?
Vân Tiếu cũng cố hết sức trừng mắt nhìn Dạ Vô Quân, sau đó tính toán có nên hạ độc hôn mêm tên Nhất Đao này không, có điều nam tử này tay vươn tay chính là gió lớn, năm ngón tay như lưỡi móc, mười phần nội lực, vừa thấy đã biết thân thủ cực kỳ cao, chỉ e nàng xuống tay, phần thắng không lớn.
Chẳng lẽ các nàng chỉ còn nước hồi cung chờ chết?
Dạ Vô Quân thúc ngựa đón gió, khi đi được vài bước thì lai lập tức giữ chặt dây cương, nhíu mày trầm tư.
Ngốc Hậu xuất cung, nếu bị Hoàng thượng nắm được nhược điểm này, Vân Vương phủ ắt gặp phiền toái, hắn không muốn thấy hai bên đối chọi nhau, chỉ e nếu đấu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cả Yên kinh, đến lúc đó lòng người hoảng sợ, Vân Vương phủ mà sa sút, đại thần trong triều có bao nhiều người sẽ lấy máu tẩy Kim Loan điện, thương vong không tả xiết.
Nghĩ vậy, giọng nói lạnh lùng của Dạ Vô Quân lại vang lên.
“Nhất Đao, không được kinh động đến bất kì ai, đưa hai người trực tiếp về Kim Hoa cung.”
“Vâng, công tử.”
Nhất Đao cung kính tuân mệnh, xách Vân Tiếu và Uyển Uyển, vung tay lên, hai nữ nhân chuẩn xác ngồi trên lưng ngựa, mà hắn giơ chân đá vào con ngựa, lập tức con ngựa chạy đi điên, Vân Tiếu và Uyển Uyển sợ hãi ôm chặt nhau, con ngựa cũng thật kì lạ, không đá lung tung chút nào mà giống như có người điều khiển, bình yên chạy trên đường, mà ở bên trên, một bóng người màu xám bay xẹt qua, cùng với con ngựa đưa các nàng về cung.
Trên đường thỉnh thoảng có người chỉ trỏ, Vân Tiếu và Uyển Uyển tức đến hộc máu, may mà mới sáng sớm vẫn còn sương mù, mà con ngựa chạy cũng nhanh, chưa kịp nhìn kĩ thì nó đã nhưng một cơn cuồng phong quét qua……. Nhất Đao làm theo ý của công tử, dưới tình huống không kinh động đưa các nàng vào tử cửa sau của cung, mỗi tay kéo một nữ nhân, hành động tự nhiên đi trên tường cung hoặc là mái hiên, nháy mắt đã đưa các nàng trở lại Kim Hoa cung, mặt không có biểu tình nhìn quét qua Uyển Uyển một cái, trầm giọng.
“Vào đi.”
Sau đó tức khắc không thấy bóng dáng, Uyển Uyển bất đắc dĩ nhìn về phía chủ tử, hai người vội vã trắng đêm, hiện giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng điều may mắn duy nhất chính là, chủ tử xuất cung đã cứu được một mạng người, đây có lẽ là phúc của người đó chăng?
Vân Tiếu tức giận nhìn phía Nhất Đao biến mất, nhưng tức cũng chỉ là tốn hơi thừa lời, được lắm, Dạ Vô Quân, chúng ta xác định rồi, những việc ta phải chịu hôm nay ra nhất định sẽ nhớ kĩ, ngày khác tất sẽ trả lại cho ngươi.
Vừa rồi nàng cũng định ra tay đối phó với Nhất Đao, nhưng do không nắm chắc cơ hội thắng, hai là nàng cũng chưa chuẩn bị độc dược lợi hại mà chỉ toàn là những độc vật có dược tính bình thường, đối phó với người thường thì có thể, nhưng đổi phó với cao thủ, căn bản không ăn thua, nếu nàng chỉ hơi sơ suất thôi cũng không phải là tự lật tẩy mình hay sao?
Điều duy nhất có ý nghĩa chính là Dạ Vô Quân cho người lén lút đưa bọn họ hồi cung, không kinh động đến bất kỳ ai, nếu không nàng có phải liều cả cái mạng này cũng phải đấu với Nhất Đao một phen, trước mắt vẫn nên trở về, còn cách rời cung thì để sau hẵng tính.
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, khóe môi hiện lên một nụ cười bình tĩnh.
“Ta muốn để Hoàng đế phế Hậu, như vậy mới có thể không chút sơ hở.”
Uyển Uyển như là nghe thấy tiếng ngoại quốc gì đó mà trợn to mắt lúng liếng chuyển động, nhìn rất là buồn cười.
“Nương nương, ngươi đang nói mơ à?”
“Ngươi chờ xem.” Vân Tiếu quay người đi về phía trước, sáng sớm chỉ có thái giám và cung nữ đi lại, may mà Kim Hoa cung không có các phi tần khác, cho nên cũng chưa có nhiều thái giám và cung nữ.
Nhưng mà lúc hai người tránh những người khác xong mà đi vào trong điện, nghênh đón bọn họ vẫn là một khủng hoảng nho nhỏ.
Tú Tú vội vàng chạy ra, đầu đụng phải người Vân Tiếu, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khóc nức nở ôm Vân Tiếu khóc rất là thương tâm, còn nghèn nhẹn xúc động.
“Không xong rồi, nương nương mất tích, nương nương bị người ta bắt đi, phải là sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Vân Tiếu không nói được câu nào, đẩy nha đầu kia ra, buồn cười mà mở miệng.
“Ngươi nói linh tinh gì thế? Ta không phải vẫn khỏe mạnh đây sao?”
Tú Tú vừa nghe thấu câu này, không phải nương nương thì là ai chứ, nâng mắt lên nhìn, quả nhiên là nương nương vẫn vẹn toàn đứng trước mắt nàng, lại nhìn thấy mình ôm chặt nương nương, nước mắt nước mũi lau hết lên người chủ tử thì cuống quýt buông tay ra mà quỳ xuống.
“Nương nương, nô tỳ đáng chết.”
“Ngươi đứng lên đi,” Vân Tiếu phất phất tay, hiện giờ nàng đã đủ khốn đốn lắm rồi, chịu đựng một đêm, còn bị Dạ Vô Quân gây sức ép một phen, chẳng muốn nói năng gì, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Uyển Uyển và Tú Tú đi theo sau nàng, hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.
Lúc chuẩn bị ngủ nàng còn không quên dặn dò: “Hôm nay Tú Tú ở đây là được rồi, Uyển Uyển đi nghỉ đi”.
“Vâng, nương nương.” Hai cung nữ đồng thanh trả lời, Vân Tiếu cũng không để ý các nàng nữa, vù vù ngủ, Uyển Uyển cũng tuân mệnh mà đi nghỉ, nàng cũng quá mệt rồi, mí mắt đã dính lại với nhau.
Tú Tú lui ra sau bình phong, cả điện chìm vào yên tĩnh, suy nghĩ của nàng mới bắt đầu thanh tỉnh lại.
Nương nương và Uyển Uyển đi từ ngoài vào, hai người hình như là cả đêm không ngủ, bọn họ làm gì vậy?
Trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có điều cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự rối bời trong lòng......
Ngự thư phòng trong Hoàng cung.
Thượng Quan Diệu mặt một bộ cẩm bảo vàng kim, tóc đen mão vàng, bá khí bức người, hiện giờ trên khuôn mặt tuấn tú là ý cười không rõ, nhìn nam tử đang tao nhã phẩm trà trong Ngự thư phòng, động tác chậm rãi làm lòng người thoải mái như dòng suối mát, hắn buông áng trà, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén một chút tóc mai vương xuống, tự nhiên tuỳ ý, không có chút lo lắng, dường như cả núi rừng này có tiêu tùng trong nháy mắt cũng chẳng ảnh hưởng được đến hắn.
“Không biết Hoàng thượng tuyên Tây Môn Thược có chuyện gì?”
Giọng nói đạm đạm bình thản vang lên, đôi mắt sáng tinh anh nhìn về phía nam tử thâm trầm ngồi sau long án.
Đôi đồng tử của Thượng Quan Diệu tối sầm lại, thâm u không thấy đáy, khóe môi cong lên nhưng là một nụ cười ẩn chứa sắc bén lạnh lùng.
“Gần đây trẫm đã dần dần tiếp quản một số chuyện trong triều, có điều Vân Vương phủ nên giải quyết thế nào mới phải đây?”
“Tây Lương và Nam Tấn rất sẽ phạm vào biên cảnh của Đông Tần, Hoàng thượng nên phái Vân Mặc nắm giữ ấn soái, binh lực có thể không đủ, cho ông ta ba vạn binh, đấu cùng Tây Lương, nếu thắng, đó là bổn phận của hắn, nếu thua, Hoàng thượng không phải có thể xử tội của hắn sao, dù thắng hay bại, đối với Hoàng thượng mà đối đều có lợi.”
Tây Môn Thược không quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói ra kế hoạch.
Trong mắt Thượng Quan Diệu lóe lên ánh sáng, quả là diệu kế.
Thắng hay bại, với hắn đều rất có ích, hắn chính là người thu hoạch lớn nhất, nếu thắng, để cho ông ta tiếp tục dùng ba vạn binh chấn thủ biên cảnh, rời xa Yên kinh, nếu thua, cũng đừng trách hắn ra tay độc ác, hơn nữa biên quan là vùng trọng địa, nếu muốn làm ra việc gì thì cũng rất dễ dàng, Thượng Quan Diệu cười tàn độc.
Tây Môn Thược đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tây Môn Thược cáo lui”.
“Tiên sinh mời ngồi.”
Thượng Quan Diệu vội kêu một tiếng, Tây Môn Thược lại lần nữa ngồi xuống, tuy hắn bình thản không màng danh lợi, hơn nữa không thích ràng buộng, nhưng hắn cũng không ngu đến mức trực tiếp chống đối với Hoàng thượng, chỉ cần không phá vỡ nguyên tắc của hắn, hắn sẽ không trở mặt.
“Hoàng thượng mời nói.”
Mắt Thượng Quan Diệu biến đổi, ánh mắt trong trẻo, cuối cùng còn nở nụ cười, nếu có thể giữ Tây Môn Thược lại thì quá tốt, y nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, phụ tác đắc lực của hắn.
“Ngươi có biết Thần Long cung không? Trẫm muốn diệt trừ nó.”
Thượng Quan Diệu vừa dứt lời, sắc mặt Tây Môn Thược tối sầm lại, rõ ràng là không còn kiên nhẫn, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
“Hoàng thượng, Tây Môn Thược đã nói, chỉ giúp Hoàng thượng một lần, không có lần thứ hai.”
Nói xong, lúc này hắn thật sự đứng dậy, cũng không thèm nhìn gương mặt âm trầm khó hiểu của Hoàng thượng, quay người đi ra ngoài, đi đến cừa Ngự thư phòng thì dừng lại, không quay đầu chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Khẩu vị của Hoàng thượng cũng thật nặng.” (ý nói dã tâm lớn)
Dứt lời lập tức sải bước đi ra ngoài.
Thượng Quan DIệu thấy hắn đi khỏi, trong đôi mắt hoa đài toát ra đốm lửa phẫn nộ thiêu đối, mang theo sát khí rất nặng.
Tây Môn Thược, nếu ngươi không còn hữu dụng với trẫm, trẫm cũng không giữ được ngươi, chẳng lẽ có thể để ngươi bình yêu rời khỏi Hoàng cung hay sao.
Khóe môi lập tức xuất hiện nét cười nhuốm mùi máu......
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tây Môn Thược, năm ngày sau, có tin khẩn từ biên quan tám trăm dặm chuyển về, tấu xin triều đình phái người trợ giúp, Tây Lương mang hai mươi vạn binh tiếp cận, ý đồ đoạt Phong Nha Quan.
Phong Nha Quan là biên cảnh giữa Tây Lương và Đông Tần, nếu Phong Nha Quan mất đi, Đông Tần ít nhất mất đi hai dân tộc ngoại phiên, cho nên từ trước đến giờ Phong Nha Quan luông có trọng binh canh giữ, không ngờ tin tức Vân Mặc sinh bệnh vừa truyện ra, bên Tây Lương lập tức không nhịn được.
Bọn chúng trước giờ đối với Phong Nha Quan luôn như hổ đối rình mồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Chẳng qua trong đó ẩn chứa cái gì, bọn họ không biết thôi.
Vân Mặc cũng không có bị bệnh thật, chỉ là giả ốm ở nhà, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, ông ta lập tức xuất phát, đi đến Phong Nha Qua cho Tây Lương một cú thật mạnh, nếu Vân Mặc tử trận sa trường, người khác cũng không đổ trách nhiệm lên đầu hắn được, còn nếu ông ta thắng đương nhiên cũng là một chuyện tốt.
Trong Cảnh Phúc cung, Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm đang bàn bạc chuyện Vân Mặc nắm ấn soái, xem ai có thể làm phó soái, canh chừng Vân Mặc, bởi Vân Mặc là lão tướng sa trường, bên trọng địa kia đương nhiên có nhiều huynh đệ cùng ông ta vào sỉnha tử, hắn phải cam đoan phải khống chế được ông ta, nếu ông ta có hành động khác thường gì, lập tức giết không tha.
“Lâm vương cho rằng người nào có thể trọng dụng?”
Thượng Quan Diệu nặng nề mở miệng hỏi Thượng Qua Lâm, hắn vẫn luôn tin tưởng thần đệ này.
“Thần đệ…” Thượng Quan Lâm nói còn chưa nói ra, bên ngoài cửa điện đã vang lên giọng truyền của thái giám: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Trong điện, Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm đồng thời nhíu mi, không biết Thái hậu đến có chuyện gì, tuy không biết nhưng cũng không dám chậm trễ, hai người đồng thời đứng dậy nghênh giá.
“Nhi thần tham kiến Mẫu hậu.”
Một bóng người nhanh nhẹn đi đến, mượt mà như ngọc, uyển chuyển dịu dàng, hoa phục xinh đẹp, trâm cài lấp lánh, vừa bước vào liền khiến cả phòng thơm hương.
“À, Lâm vương cũng ở đây, đứng lên cả đi.”
“Tạ ơn mẫu hậu.” Hai người đứng dậy, Thượng Quan Lâm được Thái hậu ban ân, cho phép hắn và Hoàng thượng cùng tôn xưng bà là mẫu hậu để bày tỏ lòng yêu thương. (Min: nực cười, trong khi con đẻ mình thì vứt đâu?)
Thượng Quan Diệu đứng dậy, đến gần đỡ lấy tay Thái hậu nương nương, hai người cùng nhau đi đến cao tòa ngồi xuống.
Thượng Quan Lâm vẫn đứng, Thái hậu nhìn một cái, ôn hòa mở miệng: “Lâm Vương gia cũng ngồi xuống đi”.
Hôm nay hình như tâm tình Thái hậu nương nương rất tốt, nói năng dịu dàng, ngữ khí trong trẻo.
Thượng Quan Diệu vừa đánh giá mẫu hậu của mình vừa nhàn nhạt hỏi: “Mẫu hậu đến đây là có chuyện gì?”.
Đôi mắt hoa đào của Thái hậu híp lại, liếc qua đứa con đẻ của mình, hơn nữa ngày không nói câu nào, trong điện yên tĩnh dị thường, lúc trước còn ôn hòa, nay chầm chậm hạ nhiệt, có chút lạnh lẽo.
“Ai gia nghe nói, binh của Tây Lương phạm Phong Nha Quan, biên quan báo nguy, chuyện lớn như vậy sao Hoàng nhi không nói chút nào cho Mẫu hậu?”
Trong giọng nói ẩn ẩn tức giận, chẳng qua không phát tác ra, dung nhan kiều mỵ bị che kín bởi tia sắc bén.
Mắt Thượng Quan Diệu tối sầm lại, trong lòng ào ào tức giận, xem ra hắn có một người cậu khá tốt ha, tin tức đưa vào Trường Tín cung ngày càng nhiều, thật buồn, thật hận.
“Mẫu hậu, nhi thần và Lâm Vương gia đang chuẩn bị phát binh, cho nên mẫu hậu an tâm một chút đừng giận, loại chuyện thế này nhi thần không muốn quấy nhiễu đến mẫu hậu.”
“Diệu Nhi cũng thật có hiếu.”
Lời nói của Thái hậu làm người khác nghe không ra là tán thưởng hay châm chọc, có điều vừa dứt lời liền lạnh lùng nói tiếp: “Hoàng thượng chuẩn bị phái ai ma ng binh đi trợ giúp Phong Nha Quan?”.
“Vân Mặc.”
Thượng Quan Diệu cũng không kiêng dè, mà muốn lừa cũng không lừa được, chỉ là người của Dạ gia rất quá đáng, hắn là Hoàng đế một nước, tại sao làm gì cũng bị bọn họ ở phía sau ngăn cản, có chuyện gì đều phải để Thái hậu quyết, hai hàng lông mày Thượng Quan Diệu hơi nhăn lại, trong mắt lóe lên tia lạnh, Dạ gia, hắn sẽ nhớ kĩ.
“Vân Mặc không phải là bị ốm, còn phái ngự y trong cung đến chẩn bệnh sao, nói là bệnh không nhẹn, sao nhanh vậy đã khỏe rồi.”
Trong lòng thái hậu biết rõ lý do Vân Mặc “bị bệnh”. Chẳng qua là không muốn nói rõ, để cho Hoàng thượng một lần mặt mũi mà thôi, bà đã phái người theo dõi Vân Vương phủ, Vân Mặc kia thật là rất biết đóng kịch, không khác gì một người bệnh thật sự, làm cho bà tìm không ra một chút nhược điểm nào, có điều bà biết lão ta không bệnh, chẳng qua vì muốn trao quyền cho Hoàng thượng mà thôi.
Sở dĩ bà không để Hoàng thượng nắm quyền, kì thật có rất nhiều nguyên nhân.
Hiện giờ Vân Mặc rất có uy tín, hơn nữa còn rất trung thành, còn ông ta, Đông Tần sẽ không náo động.
Thứ hai, Dạ phủ đang yên ổn, Hoàng đế mới lên nắm quyền, chỉ e rất nhanh sẽ động đến Dạ gia, bởi vì hắn phải nắm giữ quyền hành thât sự, hiện tại Vân Mặc nhượng quyền, trong tay Hoàng đế cũng chỉ có một nửa quyền lực của Đông Tần, nửa còn lại còn ở trong tay Dạ gia, nếu hắn động Vân Mặc, chỉ e chẳng được bao lâu sẽ động đến Dạ gia.
Thứ ba, xuất phát từ tư tâm của một người mẹ, thực lực của Diệu Nhi còn chưa đủ đến làm bá quân thiên hạ, năng lực của hắn không đủ lại còn muốn dựa vào trí tuệ của người khác để bày mưu tính kế thay mình, một đế hoàng thực sự phải có nghìn mưu vạn lược mới có thể tề quốc bình thiên hạ.
Mà hắn lại thiếu những điều ấy, chẳng những thiếu, còn không tự biết mình, cho lo cuồng vọng tự đại muốn nắm đại quyền, Hoàng đế cũng không phải dễ làm đâu.
Thượng Quan Diệu nghe thấy lời Thái hậu nương nương, cười nhạt.
“Gần đây đã dưỡng bệnh tốt lắm, trẫm chuẩn bị cho ông ta ba vạn binh mã trợ giúp Phong Nha Quan, tới biên qua có quân y, cũng không cần ông ta quá mệt nhọc, chỉ cần bày mưu tính kế là được, ông ta là chiến thần nổi danh sa trường, tin rằng trận này tất thắng.”
Thượng Quan Diệu nghĩ một đằng nói một nẻo, Thái hậu vừa nghe lơờ hắn nói xong, sắc mặt sớm đã lạnh lùng, đôi măt thâm u băng hàn.
“Diệu Nhi, con rất hồ đồ, Tây Lương mang hai mươi vạn binh tiếp cận, con còn tâm tư đi đấu với Vân Mặc kia sao, con cho ông ta ba vạn binh, hành động này sẽ làm cho tướng sĩ biên cảnh thất vọng, còn có Tây Lương kia đương nhiên biến Đông Tần nhiễu loạn nội bộ, đến lúc đó sẽ không cố kỵ gì mà tấn công Phong Nha Quan, chẳng lẽ con thật sự muốn mất dân tộc ngoại phiên, trở tha nhf một vị vua không có dân sao?”
Thái hậu khí thế bức người, sắc mặt Thượng Quan Diệu lập tức vừa xanh vừa đen, đứng bật dậy căm tức nhìn Thái hậu nương nương.
“Đúng, ta muốn đối phó Vân Mặc, chẳng lẽ Đông Tần không có Vân Mặc thì không thể tồn tại sao, v ì sao mẫu hậu luôn cố ý bảo vệ ông ta, chẳng lẽ có tư tâm, nếu Vân Mặc bại trận, trẫm sẽ phái đại quân trợ giúp, sao có thể để mất hai dân tộc ngoại phiên?”
“Diệu Nhi, con thật sự quá hồ đồ, hiện giờ Vân Mặc đã từ bỏ đại quyền, giữ ông ta có lợi chứ không hại, phụ hoàng của con vì sao trọng dụng ông ta, bởi vì ông ta luôn trung tâm như một, con tốn nhiều sức như thế, người trong thiên hạ cũng không phải mù, đại thần trong triều sẽ thất vọng phẫn hận nhường nào.”
“Thất vọng phẫn hận, trong số những người này có bao nhiêu người là người của ông ta, có bao nhiêu người là người của Dạ gia chứ, nếu trẫm thay đổi tất cả, người nói xem còn người thất vọng phẫn hận không?”
Thượng Quan Diệu hiển nhiên cũng tức giận, từ khi hắn đăng cơ, đã bốn năm qua, chưa bao giờ làm việc gì khẳng định được mình, bà vẫn coi trọng người khác, chưa bao giờ coi trọng con đẻ của mình, vì thế hắn mới oán hận Vân Mặc như vậy, đởn giản là mẫu hậu không tin tưởng hắn, điều này làm hắn càng chán ghét, hận không thể băm Vân Mặc thành nghìn man hr mới hả dạ, hắn chính là không tin mình thua kém Vân Mặc, giết một Vân Mặc, thiên hạ sẽ rối loạn sao, thế thì hắn phải thử một chút.
Trong mắt hiện lên sư tàn nhẫn, trong đại điện, mẹ con hai người giương cung múa kiếm, nổi giận lôi đình.
Thượng Quan Lâm sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, thật ra lần này hắn cũng cho rằng Hoàng thượng làm quá đáng.
Nếu chỉ cho Vân Mặc ba vạn binh mã, ánh mắt của người trong thiên hạ sáng như tuyết, chỉ là tướng sĩ của Phong Nha Quan sẽ thất vọng nhường nào, làm sao có thể liều chết chiến đấu nữa, nếu thực sự như vậy, cuối cùng bị tổn thất chính là Đông Tần, tranh hơn thua là tranh hơn thua, thống trị quốc gia lại là một chuyện khác.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, đừng cãi cọ, trước mắt vẫn nên xem nên phái ai làm phó soái thì hơn.”
Thượng Qua Lâm vừa dứt lời, Thái hậu nương nương và Hoàng thượng thu hồi tầm mắt, đồng thời nhìn hắn, Thượng Quan Diệu hít sâu, ngồi xuống, trầm giọng mở miệng.
“Ngươi có người dùng được?”
“Thần cho rằng……”
Thượng Quan Lâm mới vừa mở miệng, liền bị Thái hậu ngồi trên cao tòa đoạt lời.
“Phong Lập Thành làm phó soái.”
“Phong Lập Thành? Tổng binh thành Lập Dương?” Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm sửng sốt một chút, Phong Lập Thành là Tổng binh Lập Dương, nghe nói rất am hiểm việc bài binh bố trận, có điều Phong Lập Thành qua lại gần gũi với Dạ gia, Thái hậu đề bạt Phong Lập Thành làm phó soái, tất nhiên bởi vì Phong Lập Thành là người của bà ta, đến lúc đó có tin tức gì, chỉ e trước tiên là đến tai Thái hậu.
“Không được, điều Tổng binh của Lập Dương đi, Lập Dương làm sao bây giờ?”
Thượng Quan Diệu lập tức phản đối, đáng tiếc Thái hậu đã định liệu trước, hình như đã sớm chuẩn bị, thần sắc dịu xuống, chậm rãi nói: “Bộ binh đã điều Tổng binh khác qua, Phong Lập Thành đang ra roi thúc ngựa trở về rồi”.
Hay cho chiêu tiền trảm hậu tấu, Thượng Quan Diệu hận đến nghiến răng, lại nhìn chằm chằm người đàn bà bên cạnh, xinh đẹp như hoa, dung nhan không gìa, thật sự là một lão yêu tinh ngàn năm a, xem ra người cản trở hắn lại nhiều thêm một.
“Được, phong Phong Lập Thành làm phó soái, như vật trẫm chỉ điểm, binh, ba vạn.”
“Năm vạn, bộ binh đã điều nhân mã.” Thái hậu nói xong, người đã đứng dậy, chậm rãi đi xuống cao tòa, cũng không thèm nhìn Hoàng thượng đã tái mặt, lập tức đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, lời nói ẩn ẩn đau xót vang lên.
“Diệu Nhi, con sẽ không hiểu được khổ tâm của mẫu hậu, sẽ có một ngày con hiểu, cho dù làm thế, con sẽ hận mẫu hậu, nhưng mẫu hậu không thẹn với lương tâm.”
Nói xong liền thẳng lưng đi ra ngoài, ngoài cửa điện, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt bà, sắc mặt bà trắng bệch, nước mắt chảy xuống, ngửa đầu không để người khác nhìn thấy, bà luôn luôn kiên cường, bằng không đường này làm sao tới được.
“Nương nương.” Lâm An cẩn thận hô.
“Hồi cung.” Đoàn người rất nhanh rời khỏi Cảnh Phúc cung.
Mà trong Cảnh phúc cung, Thượng Quan Diệu đợi cho Thái hậu đi rồi, lúc lâu sau mới hồi phục lại sau cơn giận, thân hình sút một cái, nhanh như điện đánh một chưởng ra ngòa, kinh phong nổi lên, trong đại điện đồ đạc rơi la liệt, tất cả đều bị huỷ thành một đám rác thải.
Thượng Quan Lâm đứng một bên đã lâu mới lên tiếng: “Hoàng thượng, người đừng tức giận, sự tình đã như vậy, tức giận vô ích, vẫn nên nghĩ làm thế nào an bài người của chúng ta bên cạnh Vân Mặc đi”.
Chưởng phong lập tức thu lại, Thượng Quan Diệu tỉnh táo lại, nâng mắt nhìn Thượng Quan Lâm.
“Ngươi thấy rồi đấy, trẫm đoạt quyền của Vân Mặc thì có ích gì, còn có một nửa ở trong tay Dạ gia, vì sao bà ấy luôn giúp Vân Mặc, bởi vì sợ trẫm ra tay với Dạ gia, cho nên mới cường thế, liều lĩnh như thế, trẫm sẽ không để cho bà ấy được như ý đâu.”
“Hoàng thượng, làm gì đấu người sống ta chết với Thái hậu chứ, kỳ thật bà có lẽ thật sự không có ý xấu, Hoàng thượng là con đẻ của Thái hậu, Thái hậu làm chuyện gì, nhất định là vì tốt cho Hoàng thượng.”
Thực tế Thượng Quan Lâm cho rằng thái hạu làm thế rất hợp lý. Trừ việc phong Phong Lập Thành làm phó soái ra, thực ra bà muốn để Phong Lập Thành làm phó soái cũng là muốn nắm giữ tin tức biên thành, nói thế cũng đâu có sai, Thái hậu có thế nào, giang sơn này vẫn là của Hoàng thượng, chỉ e bị người khác giành được, Hoàng thượng chỉ còn nước thành tội nhân của Đông Tần.
“Trẫm không cam lòng bị bà ấy khống chế được, trẫm mới là hoàng đế, ngươi chờ xem, trẫm sẽ cầm lại chủ quyền.”
Thượng Quan Diệu nắm chặt tay, gân xanh bạo đột, mắt đồng đỏ đậm, lộ ra hàm răng trắng, âm trầm, mang theo vài phần dữ tợn, thật là làm cho người ta sợ hãi.
Trước mắt Vân Mặc đã nhượng quyền, hắn chỉ cẩn sắp xếp thân tín của mình vào, sau đó tiếp tục đối phó Dạ gia, nắm lại binh quyền, như vậy cả Đông Tần sẽ nằm trong tay hắn.
“Hoàng thượng?”
Thượng Quan Lâm thật sự không biết nói sao cho phải, thật ra tâm tư của hoàng thượng không sai, nào có Hoàng đế nào trở thành con rối, hơn nữa Hoàng thương cơ trí khôn khéo, khi còn nhỏ đã biểu hiện ra trí tuệ thiên phú của mình, năm tuổi biết làm thơ, tám tuổi thông thạo văn, muời ta tuổi đã có thể vào điện đường nghe tiên hoàng chỉ điểm gian sơn, chỉ là khi thái tử mười ba tuổi lại lên Thanh Phong sơn bái sư học nghệ, mãi đến lúc tiên hoàng lâm chung mới vào cung, trực tiếp đăng cơ làm hoàng đế.
Tiên Hoàng ban thưởng phong Vân Mặc làm Nhiếp Chính vương, phò tá hoàng đế mới bình ổn giang sơn, chỉ là không ai ngờ đến, Thái hậu chen chân vào giữa, mà Hoàng đế mới lại đối với bà ta bảo gì nghe nấy, khiến cho binh quyền đều rơi vào tay Dạ gia, cho đến ngày nay, Dạ gia trong triều đã xây đựng được gốc rễ khá sâu.
Bọn chúng hoàn toàn khác Vân Mặc, thái độ làm người của Vân Mặc luôn chính trực ngay thẳng, trung thành thận tâm, với tiên hoàng chính là tâm đầu ý hợp mà chi giap, mới có thể tiếp được gánh nặng như vậy, đồng ý phò tá hoàng đế mới mà không có nửa điểm dã tâm, nửa năm trước đồng ý để ngốc hậu tiến cung cũng chỉ là vì để hoàng thất yên tâm, ông ấy không hề có chút dã tâm nào.
Nhưng Hoàng thượng thật sự không giống trước kia.
Không thể trọng dụng hiền tài, ngược lại lại làm khó dễ Vân Mặc khắp nơi, khiếp cho hai bên không thể hòa bình ở chung, đến tận giờ đã phát triển đến mức muốn diệt trừ Vân Mặc.
Chẳng lẽ đây không phải là mục đích của thái hậu, mắt Thượng Quan Lâm lóe lên.
Hoàng hậu ở trong cung bị mọi người bắt nạt, Vân Mặc tuy đau lòng nhưng không thể ra mặt, vì sao ư, chỉ là vì không muốn bất hòa với hoàng thất, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng, nhưng kết quả thì sao, đạt được cái gì đây?
Thượng Quan Lâm cảm thán, thật không biết là Hoàng thượng bạc tình, hay là Thái hậu dụng tâm kín đáo.
Thượng Quan Diệu nghe thấy tiếng khẽ gọi của Thượng Quan Lâm, tức giận chậm rãi ổn định lại, có điều thần sắc vẫn âm u khó nhìn, mệt mỏi phất tay: “Lui xuống đi, điều động một chút tuỳ quân hữu dụng, ngoài ra cũng đưa mấy quan viên hữu dụng đến đây, trẫm sẽ nghiên cứu một chút”.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, xem ra Hoàng thượng thật sự muốn thay đổi quan nhân trong triều, như vậy cũng tốt, áp chế được sự ngông cuồng của Dạ gia.
“Vâng, thần đệ lập tức đi làm.”
Thượng Quan Lâm khom người lui ra ngoài.
Đại điện an tĩnh lại, Thượng Quan Diệu nhíu mày, lạnh lùng hướng cửa điện gọi: “Tiểu Đình Tử, tuyên chỉ.”
“Dạ, Hoàng thượng, ” Tiểu Đình Tử chạy vào, cung kính lĩnh mệnh.
“Tuyên chỉ, phong Vân Mặc làm chính soái, lĩnh năm vạn binh mã, tới Phong Nha Quan trợ giúp tướng sĩ, cần phải đánh lui quân Tây Lương, trưởng nam Vân Trinh làm tiên phong, phó soái Phong Lập Thành, cùng đến Phong Nha Quan.”
“Nô tài lập tức tuyên chỉ.”
Tiểu Đình Tử không dám chậm trễ, lập tức chạy vội ra ngoài, đây chính là đại sự hạng nhất, biên quan báo nguy, Hoàng thượng gần đây không màng cơm nước, thì ra là vì quân tình Phong Nha Quan, có điều Vân Mặc không phải bị bệnh sao? Sao có thể làm chính soái, còn có con trai Vân Mặc là Vân Trinh chính là một thư sinh, thế nhưng bảo hắn làm tiên phong quan, Hoàng thượng vì sao lại làm như thế, Tiểu Đình Tử không hiểu ra sao, nhưng việc này cũng không nằm trong phần việc mà hắn có thể quản.
Thánh chỉ vừa ban, cả Yên kinh sôi trào.
Phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán, chụm đầu ghé tai, Vân Vương phủ này đúng là việc ùn ùn đến, mới vừa là Vân Mặc nhân việc bị bệnh mà nhượng đại quyền, “bệnh” này còn chưa chuyển biến tốt, thế nhưng lại dẫn binh đi đánh giặc, rất nhiều người tiếc hận, thậm chí có người tức giận bất bình, cho rằng người của hoàng thất rất nhẫn tâm, sao có thể đối với một công thần như vậy?
Trong triều, một số đại thần có qua lại với Vân Mặc cũng bóp cổ tay thở dài, cho rằng triều đình sẽ lâm vào thời điểm rung chuyển bất an, Vân Mặc mà đi, chỉ e rất nhiều người cũng bị chèn ép, đám người trung thành tận trung bọn họ rôt scuộ cũng không có kết cục tốt.
Trong lúc nhất thời, cả Yên kinh lan tràn áp suất thấp lạnh lẽo cùng cực, đối với việc Vân Mặc sắp rời đi, tâm tình của dân chúng là vô cùng trầm trọng, ngay tại lúc này lại nghên đón trận tuyết đầu mùa đông.
Trong thế giới tràn ngập sắc trắng như cả thế gian đều được tẩy sạch, phủ lên một lớp tuyết tuyệt đẹp.
Sáng sớm, Vân Tiếu lười biếng tựa vào trên giường đọc sách, cả người mệt mỏi không có tinh thần, mí mắt luôn chớp chớp, tâm thần không yên, cứ cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, chỉ là nàng ở sâu trong cung nên hoàn toàn không biết gì cả.
Bên ngoài huyên náo long trời lỡ đất, nhưng ở đây lại yên tĩnh như nước, bất cứ tin tức gì cũng không lọt vào.
Có điều cũng không được bao lâu, khi Vân Tiếu đang trầm tư suy nghĩ, Uyển Uyển hấp tấp chạy vào, giày ướt sũng, trên đầu còn có một ít tuyết còn chưa tan, khuông mặt tú lệ tràn ngập sự sốt ruột, vừa tiến vào cũng bất chấp lễ nghĩ, hướng về phía Vân Tiếu kêu lên.
“Nương nương không xong rồi, đã xảy ra chuyện.”
Lòng Vân Tiếu trầm xuống, sắc mặt tối sầm.
Quả nhiên, nhất định là Vân Vương phủ xảy ra chuyện.
“Phụ thân và ca ca làm sao vậy?”
“Nghe nói hai mươi bạn đại quân Tây Lương tiếp cận, Phong Nha Quan gặp nguy hiểm, Hoàng thượng phái Vương gia mang binh đến Phong Nha Quan trợ giúp.......”