This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 07:32:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Vì Ở Đây Có Tùy Ức
gày hôm sau khi lệnh điều động xuống, Tiêu Tử Uyên ở trong phòng Tùy Ức ăn cơm trưa, thì nhận được điện thoại nhà, gọi về nhà.
Bước vào cửa, bà nội Tiêu đứng ở cách đó không xa, nhỏ giọng dặn dò, "Không phải sợ đâu, ông nội con có nói gì cũng đừng cãi lại, nếu thật sự gánh không được thì gọi bà."
Tiêu Tử Uyên cảm thấy bà nội mình thật sự là người đáng yêu nhất, cười gật gật đầu. lúc này anh cũng không sợ. Giống như một đứa bé âm thầm làm chuyện xấu, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi nhận sai.
Ông cụ đưa lưng về phía anh đứng dưới tán cây không nói câu gì.
Tiêu Tử Uyên im lặng cùng đứng với ông.
Sau một lúc lâu, ông nội Tiêu rốt cuộc cũng đã nói chuyện, nhưng rất bình tĩnh, "Cháu có biết ý nghĩ của vị trí kia như thế nào không?"
Mặc dù không cho là mình làm sai, nhưng dù sao giả vờ thì vẫn muốn giả vờ, "Biết rõ."
Hai chữ đơn giản đó đã đem lửa giận của ông nội Tiêu dâng lên đến cực điểm, đôi mắt giận đến bốc lửa, “Cháu biết mà còn nhường cho người khác! Không dành được thì có thể hiểu, nhưng đã đến tay cháu thế mà cháu lại chủ động từ bỏ! Ông biết rõ cháu vì gì, ông nhớ lần trước ở ngay tại chỗ này, cháu đã đảm bảo với ông là không làm như vậy một lần nữa!”
Tiêu Tử Uyên trầm mặc nghe, chờ, cho đến khi hô hấp của ông rốt cuộc bình phục, nhìn qua không còn kích động nữa mới chậm rãi mở miệng, "Ông nội, cái vị trí kia nhìn sơ qua thì tương lai rộng mở, tiền đồ vô hạn, nhưng thật sự có thể ngồi tốt trên vị trí đó ư? Phía nam đó là địa bàn của nhà họ Bạc, nhà họ Bạc hiểu nhất là cân nhắc lợi hại, bên ngoài ông ta sẽ không tỏ thái độ gì, nhưng thật sự sẽ vì cháu mà đắc tội với nhiều người như vậy ư? Hơn nữa, tư cách và từng trải của cháu quá ít, cũng cần chìm xuống một thời gian, trốn tránh tài năng. Hiện tại cháu vẫn đảm bảo như trước đối với ông, trăm sông đổ về một biển. Mặc dù cháu không làm theo kế hoạch ban đầu đã định, nhưng kết quả vẫn sẽ như ông muốn. Cháu tin tưởng cháu rất ưu tú, nhưng cũng không nhất định phải đi nơi tốt nhất. Ưu tú là vì để ình có thêm nhiều hơn sự lựa chọn, khi cháu đã có năng lực lựa chọn thì cháu sẽ chọn thứ mà cháu muốn. Mà cháu lựa chọn như vậy, là bởi vì Tùy Ức ở đây.”
Tiêu Tử Uyên tràn đầy tự tin ở trước mặt ông nội Tiêu lần đầu tiên nhắc tên của cô gái kia, danh chính ngôn thuận, từng chữ vang vang.
Ông nội Tiêu không khỏi nhìn Tiêu Tử Uyên sững sờ, chỉ mấy câu nói ngăn ngủn, có lý, ung dung bình tĩnh, ngay cả lúc ông nhìn chằm chằm nó, nó cũng có thể bình tĩnh đối diện như thường, không chút lo lắng tiếp tục.
Có lẽ đứa bé này đã lớn lên từ lúc nào mà ông cũng không biết được, biết rõ tình hình, phân biệt nặng nhẹ, biết tiến biết lui, tình thế phức tạp đều được thằng bé tính toán rồi, giành hay không giành đều giống nhau. Vượt qua nhiều thử thách thằng bé đã mạnh mẽ đến không sợ hãi cái gì nữa, không cần ông phải đốt đèn chỉ đường chỉ nó nữa.
Tiêu Tử Uyên đi rồi, ông nội Tiêu ngồi ở trong thư phòng trầm tư một lúc lâu rồi chậm rãi nói ra cái tên đó, “Tùy …Ức?”
Có thể chính bản thân Tiêu Tử Uyên cũng không phát hiện ra, lúc anh nói ra hai chữ kia, ánh mắt anh sáng lên.
Bà nội Tiêu đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc nghe được, "Cái gì?"
Ông nội Tiêu thở dài, giống như những ông nội khác vậy, "Tử Uyên thích cô bé kia, bà nhìn xem một chút, trở về nói tôi xem sao."
Vài ngày sau, Lúc Tùy Ức đang ăn cơm trưa trong phòng ăn tại bệnh viện lúc xem TV đã thấy được một đoạn video ngắn.
Một phóng viên đăng ngăn Tiêu Tử Uyên đang vội vàng đi, hỏi: "Tiêu thư ký, có không ít người nói, lần này thay đổi thật ra là ngài đã sáng suốt, ngài cảm thấy như thế nào?"
Trong ống kính Tiêu Tử Uyên mặc một thân tây trang thích hợp, phong độ đi hiên ngang phía trước trợ lý, nhìn về ống kính khẽ mỉm cười, trong nháy mắt vẻ mặt vui vẻ, "Tôi chỉ muốn nói, Người đẹp biết về đâu chẳng thấy, Gió xuân đào cũ vẫn cười đây!." (mình cũng k rõ lắm câu này
Tùy Ức sau khi tiễn mẹ Tiêu xong, vướt nhẹ mấy chữ tên tờ giấy đến mất hồn
Nó luôn luôn lạnh nhạt và biết kiềm chế, nhưng chỉ duy nhất tình cảm sâu đậm dành cho cháu là không quên.
Tùy Ức suy nghĩ lại Tiêu Tử Uyên đi đã rất lâu rồi, cô có nên đến gặp anh một chút?
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq - Đông Bôn Tây Cố