Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 64
Thương Dạ vương triều Vệ Sơn, đột nhiên đứng lên. Hắn phóng đãng đôi mắt, một cỗ kính ý tự đáy lòng nổi lên, thả lỏng hai hàng lông mày, cuồng vọng cười. “Trẫm tán thành, Loan cô nương ý tứ so với trẫm còn cao thâm hơn. Hay cho câu
“ biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên;
Bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ,
vô hoa vô tửu sử tác điền.”
Thái độ xử thế đạm bạc này, cái nhìn bàng quan mà thấu triệt, so với tục nhân như trẫm còn muốn siêu thoát hơn.”
Vệ Sơn hướng tới Phương Thiến cười yếu ớt. “Long bội này, mong Loan cô nương nhận lấy, ngày sau có rảnh đến Thương Dạ vương triều làm khách, trẫm nhất định đối đãi tận tình.”
Phương Thiến kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, Thương Dạ đế vương như thế lại có dũng khí nhận thua một cách sảng khoái, đúng là hiếm có. Nàng cơ bản không muốn nhận lấy ngọc bội này, nhưng nghĩ đến tương lai ai có thể đoán biết? Nàng liền hướng Vệ Sơn gật đầu, tự nhiên hào phóng tiếp nhận ngọc bội kia.
“Đa tạ vệ đế, ngày sau Loan Ngọc Khanh nếu là có cơ hội, nhất định đến bái phỏng.”
Vệ Sơn mày rậm nhất khai, hắn gật gật đầu, rồi sau đó sảng khoái ngồi xuống. Ngự Thiên Kỳ lúc này sắc mặt có chút khó coi.
Cùng lúc đó, Phượng Vũ vương triều Phượng Điệp Y khí phách cũng không kém đứng lên. Thấy nàng khẽ chu môi, một đôi hoa đào trong mắt, quang sắc thanh bần mà quả quyết.
“Trẫm cũng thua tâm phục khẩu phục.” Nàng từ trong tay áo, lấy ra một trâm cài đầu hình phượng hoàng giương cánh, đậu trong lòng bàn tay nàng, miệng khẽ cười. “Loan cô nương, tài học của nàng làm trẫm bội phục. Nếu có một ngày kia đến Phượng Vũ vương triều làm khách, trẫm sẽ rất hoan nghênh. Phượng trâm này, là vật ước định sau này.”
Phương Thiến thoáng giật mình, nàng nhìn chằm chằm phượng hoàng giương cánh này, đôi mắt lạnh nhạt có chút quang sắc chớp lên. Nữ đế ra tay quả nhiên bất phàm, trâm cài đầu này, ở Phượng Vũ vương triều chỉ một người có tư cách đeo, là vật tượng trưng cho quyền lợi địa vị, giờ phút này như thế nào hào phóng tặng cho nàng?
“Thế nào? Loan muội muội nhận lễ vật của Vệ đế, mà không thu của trẫm, chẳng lẽ khinh thường Phượng Điệp Y ta?” Phượng Điệp Y đôi mắt hoa đào thoáng chốc trở nên tinh nhuệ bức người.
Phương Thiến cảm thấy cái trán lại ẩn ẩn phát đau, nàng nâng tay khẽ day, rồi đạm mạc nói: “Phượng đế hiểu lầm, Loan Ngọc Khanh tuyệt không dám khinh thị bệ hạ, chỉ là cảm thấy lễ vật này quá mức quý trọng, Loan Ngọc Khanh sao dám?” Nàng nói đến đây, Phượng Điệp Y đã cắt đứt lời nàng.
“Loan cô nương chỉ cần không chê tỷ tỷ này, vậy nên thống khoái mà nhận lấy.” nàng lang lảnh cười, tự tay cài trâm lên đầu Phương Thiến.
Phương Thiến bất đắc dĩ, chỉ biết thản nhiên gật đầu tạ nói: “Đa tạ nữ hoàng.”
“Lần này kêu nữ hoàng, lần sau gặp mặt tốt nhất nên sửa lại, gọi Phượng Điệp Y ta một tiếng tỷ tỷ, nếu không ta là trở mặt vô tình nha.” Ngón tay ngọc phất động hai má, vẻ mặt mềm mại đáng yêu, lượn lờ, tao nhã ngồi xuống.
Tề Nghiễn băng lam đồng lưu quang di động, tà mị cười cười.
“Vệ đế cùng Phượng đế đã thừa nhận, Nhật Quang vương triều có dị nghị gì không?” Trong mắt hắn hàm chứa cười, thoáng nhìn, cực lạnh như băng.
Nhật Quang vương triều Nam Cung Lập lập tức đứng lên, hắn vuốt râu hiền lành nói: ” Hai đế vương đều đã nhận, trẫm sao lại có dị nghị? Loan cô nương tài học rất cao, các vị ngồi đây đều thưởng thức, mà mọi người đều biết, trẫm cũng rất bội phục. Chính là không giống hai vị đế vương kia, lễ vật của trẫm không nhẹ cho lắm, mong Loan cô nương không chê cười.” Nam Cung Lập lấy ngọc bích ban chỉ trên người xuống, hạ lệnh đem đến cho nàng.
“Ngọc bích ban chỉ này, đưa cho Loan cô nương. Hy vọng Loan cô nương ngày sau có rảnh, đến thăm Nhật Quang vương triều, trẫm tất nhiên lấy lễ tướng đối đãi.” Nam Cung Lập ôn hòa cười nói.
Ngọc bích ban chỉ kia là đế vương thánh vật, như hoàng thượng đích thân tới. Quan viên địa phương trông thấy, đều phải quỳ lạy chi lễ, thời khắc nguy cấp còn có thể điều binh khiển tướng, chỉ huy chiến đấu, lễ vật quý giá như vậy làm cho Phương Thiến cảm thấy áp lực.
Tam thái tử Nam Cung Thương cùng công chúa Nam Cung Hạ, nghiễm nhiên trên mặt có kinh sắc. Những người khác, nhìn thấy ngọc bích ban chỉ này đưa cho Phương Thiến, cũng đều giật mình chấn động.