Số lần đọc/download: 635 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:51:50 +0700
Chương 62: Giận Dữ Vì Lam Nhan (2)
M
a Tôn tái nhậm chức, tam giới đại loạn
Phong Ma vừa sắp xếp lại bộ hạ cũ, vừa tiến hành truy lùng. Cần mau chóng tìm kiếm thượng thần đã tạm thời thành củi mục kia, đem xương nghiền thành tro mới có thể hóa giải mối hận trong lòng.
Cứ thế tìm kiếm hơn mười ngày mà không có kết quả. Mà tính nhẫn nại của Ma Tôn đại nhân cũng hao hết, càng ngày càng thâm hiểm, Quân sư Mục Lương Thần của Ma tộc hiến kế: “Ma Tôn, theo ý kiến của thần, Tư Chiến Thượng Thần này tự nhận là hạng người trung nghĩa, là anh hùng mà người người ở Tiên giới kính ngưỡng. Những thứ người nói chính nghĩa thế này, sợ nhất là ta không giết người khác, người khác lại vì thế mà chết. Thân thể phàm trần của anh ta là kẻ đứng đầu Diệt Tự Cảnh, chúng ta liền hạ thủ với Diệt Tự Cảnh đi.”
Phong Ma cúi đầu trầm tư, thật ra thì ngày thường anh ta cực kì đẹp trai. Mái tóc dài đỏ rực tung bay giữa trời, mặt mày sắc nét, mắt sáng như sao. Thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua, có tia sáng hơi biến ảo, ma mị không nói nên lời. Cũng rất giống thượng thần Tất Phương năm đó.
“Ừ, cứ làm như thế xem sao.” Một hồi lâu, anh ta nói đầy vẻ tùy tiện.
Thế là Ma tộc bao vây Diệt Tự Cảnh, quân sư Mục Lương Thân phe phẩy cái quạt lông màu làm nhạt của anh ta, thoải mái nhàn nhã nói: “Nếu buổi trưa ngày mai Thanh Dương Tử vẫn không xuất hiện, tôi tấn công vào Diệt Tự Cảnh này, giết hết sạch sẽ, gà chó cũng không tha.”
Đạo chủ để lại một cánh tay rồi biến mất không rõ tung tích. Ma Tôn tái nhậm chức, xuất binh bao vây Diệt Tự Cảnh. Thiên giới không thể khống chế Phong Ma, hỗn loạn rối rắm.
Cũng may là đại đệ tử của đạo chủ đã một mình xử lý công việc của Diệt Tự Cảnh nhiều năm, vẫn có thể giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Ngày hôm đó vừa nghe được đạo chủ gặp chuyện không may. Anh ta đã sai người đi Huyền Tự Cảnh tìm Mộc Phi Huyền. Sau đó sai bồ câu đưa thư cho Tiên giới và yêu giới. Vẫn cảm thấy không ổn, quả nhiên nghĩ tới một chỗ cực kì quan trọng—— đương nhiên là phải gửi tin đến Bích Lạc Hải.
Thừa Minh Tử ở ngoài cửa đợi hai canh giờ, cuối cùng cũng thấy một cây cỏ tinh nhỏ ở dưới đất thở hổn hển thông báo là anh ta có thể đi lên núi rồi. =
Đây lần đầu tiên Thừa Minh Tử tới Bích Lạc Hải. Lúc này đang giữa hè, bên ngoài quang cảnh tan hoang, rung chuyển loạn lạc. Chỉ có nơi này, hoa cỏ sum xuê, cây xanh khắp núi, nguy nga mà lại mang vẻ thanh tĩnh độc lập.
Đi theo thảo tinh xuyên qua một bụi rậm. Các loại hoa khác nhau ở nơi này lại cùng nở một lúc. Ong mật bươm bướm vui vẻ chơi đùa trong biển hoa. Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua lùm cây, mang theo nhiệt độ ấm áp, dịu dàng vỗ về núi rừng.
Giày vải bước qua cành khô, phát ra tiếng vang, thỉnh thoảng có sóc hoặc chim hoàng oanh từ trong chạc cây cổ thụ ló đầu ra, tò mò đánh giá vị khách nhân chưa từng gặp qua này.
Đột nhiên lại không còn nôn nóng chờ đợi nữa. Trong mắt, trong lòng chỉ còn lại hoa cỏ, cây cối, một chốn thiên nhiên phồn hoa tinh khiết.
Anh ta vẫn nghe người ta nói đạo chủ phu nhân nhà bọn họ vốn là ma. Nhưng đã đi vào nơi này lại đột nhiên nghi ngờ: Tại sao một chỗ a ở, lại có thể thanh tĩnh sáng ngời, giống như tiên cảnh đào nguyên thế này?
Anh ta lên đến đỉnh núi Nguyệt Lãng, Thất Diệp đang pha trà, màn tơ quanh đình tung bay, hương trà tỏa ra bốn phía.
“Sư nương, xin sư nương cứu mạng ——”
......
Được rồi, ta thừa nhận là người này quả thật đã học được đến tám chin phần tính tình của đạo chủ Thanh Dương Tử.
“Thừa Minh Tử?”
“Chính là bần đạo, sư nương......” Anh ta vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt, đem đại hạn mà Diệt Tự Cảnh và thiên hạ gặp phải kể lại thêm mắm dặm muối.
Chỉ có điều Thất Diệp lại.....”Hả? Thế cũng thật vui vẻ nha.”
Đầu óc Thừa Minh Tử vẫn là xoay chuyển khá nhanh, ý thức được cô không có nhiệt tình với chuyện thiên hạ như đạo chủ nhà mình. Cho nên liền đem chuyện đạo chủ đánh nhau với Phong Ma, chỉ còn lại một cái tay cụt kể cho cô nghe. Thất Diệp nghe vậy mặt liền biến sắc: “Chỉ còn một cái tay cụt?”
Thừa Minh Tử gật đầu như gà mổ thóc một lúc, lại vừa gật đầu, vừa lắc đầu: “Không đúng không đúng, là chỉ để lại một cái tay cụt, còn người không thấy đâu.”
Ma giới bao vây Diệt Tự Cảnh đến giữa trưa. Đúng lúc Mục Lương Thần đang muốn hạ lệnh tấn công vào Diệt Tự Cảnh. Thì có tiếng cười vang lên, một bóng dáng áo trắng tóc trắng đi từ xa tới. Mục Lương Thần mỉm cười, mọi người nhìn kĩ, không phải Thanh Dương Tử thì còn là ai?
Vết máu trên áo bào của anh đã khô, chỉ còn vết màu tím nhạt. Tay trái từ khuỷu tay đã biến mất, vết thương được băng bó kỹ càng. Vẫn có thể tưởng tượng ra tình cảm thảm thiết máu bắn vào áo bào lúc đó.
Tay phải anh nắm chuôi Ánh Thiên Cổ Trần, sắc mặt tiều tụy rõ ràng cho thấy trọng thương vẫn chưa lành. Nhưng giọng nói vẫn khôi hài như ngày thường: “Tôi nói Phong Ma, anh đường đường là Ma Tôn khỏe mạnh khí thịnh, đại sự chấn hưng Ma tộc không làm. Chạy đến đây làm khó đám đạo sĩ ngay cả phép tiên cũng không có này, không phải là quá mất phong độ à?”
Phong Ma đại nhân nằm nghiêng trên giường lớn sáu người khiêng, không cho thế là nhục: “Vốn chính là muốn đánh nhau với chủ nhân của lũ chó này, làm sao để ý tới bản thân bọn chúng được?”
Quần chúng Diệt Tự Cảnh cực kì phẫn nộ!
Phong Ma nhìn vị đạo chủ trước mắt vị này, hiện tại có thể dùng từ nhếch nhác không chịu nổi để hình dung. Nhưng mà cái khí độ này, vẫn là sắc mặt cười cợt không đổi, ý chí như biển, mặc kệ sinh tử.
“Thật ra thì có đôi khi, tôi thật sự rất chán ghét cái loại anh hùng như cậu.” Ma Tôn trước khi động thủ đã nói thầm một câu như thế.
Phong Ma định dùng lực tốc chiến tốc thắng. Một cái xác phàm cụt tay, thần lực chưa thể khôi phục thì làm sao trấn áp được Ma Tôn vạn năm?
Ma khí mãnh liệt xông đến, đạo chủ của chúng ta nhắm mắt lại, dốc hết sức lực định đón đỡ một chưởng này. Nhưng chưởng phong vừa tới trước mặt, lại đã bị một lực lượng khác dẫn đi.
Tim mọi người đã vọt lên tới cổ họng, ánh mắt nhìn theo lực lượng dời đi. Sắc mặt Phong Ma cũng nghiêm nghị, một cái bóng đen thoáng qua, hóa giải một kích của Phong Ma. Phản ứng của đạo chủ ngay lúc đó là nhìn Quyết Minh Tử. Quyết Minh Tử chột dạ nói: “Sư tôn, chuyện khẩn cấp, đồ nhi......”
Một hồi lâu đạo chủ mới trầm giọng nói: “Nàng không phải là đối thủ của Phong Ma.”
“Này...... gà con?” Đồng chí Phong Ma lầm bầm lầu bầu: “Đã biến thành thánh ma nguyên thai rồi hả?”
Mục Lương Thần ở bên cạnh vội vàng giải thích ngọn nguồn cặn kẽ. Anh ta được xưng tụng là người đa mưu túc trí của Ma tộc, cũng ít người lại không biết chuyện này. Ánh mắt Ma Tôn đại nhân đảo mấy vòng, đột nhiên cười nói: “Lương thần, ngươi nói Mi Sênh này bước kế tiếp sẽ làm sao?”
Mục Lương Thần hơi khó khăn: “Việc này...... Ma Tôn cùng Tư Chiến Thượng Thần quen biết nhiều năm, đúng ra phải hiểu rõ cách đối phó với anh ta hơn chứ.”
Phong Ma cười nhẹ thu hồi kình lực, vuốt cái cằm trơn bóng, phảng phất qua sợi râu mép anh tuấn thật dài ở bên trên: “Rút về.”
“A? Nhưng mà Ma Tôn......”
“Ừ ——”
“Vâng”
Phong Ma đứng ở trên không, nhìn thấy Thất Diệp đang bắt đầu kiểm tra thương thế của Thanh Dương Tử. Một hồi lâu, anh ta cười lạnh: “Mi Sênh, nếu như giữa thiên hạ và người yêu chỉ có thể chọn một, cậu sẽ làm thế nào? Anh hùng, ha ha, bổn tôn cho là cậu, cũng chỉ là để làm một anh hùng lưu danh sử sách mà thôi.”
Anh ta cười đến mấy tiếng, xoay người muốn đi, đột nhiên lại có một giọng nói thanh thúy gọi lại: “Phong Ma?”
Ma Tôn đại nhân giật mình ngẩn ra. Dừng bước chuyển mắt, hóa ra là con gà con kia, anh ta mỉm cười: “Bổn tôn ở chỗ này, hiện nay cô cũng đã thành ma. Nếu ngày nào đó Thiên giới không chứa cô, Ma tộc tất nhiên hết sức đón chào.”
Bên kia Thất Diệp lại chẳng để ý đến ý tốt của anh ta, giọng nói của cô chỉ thuộc về một con ma kiêu ngạo: “Bọn họ nói, anh là con ma mạnh nhất trên thế giới này.”
Phong Ma đại nhân không tránh khỏi vô cùng đắc ý. Nhưng mà cái kẻ kia sau đó kia lại dùng thái độ thản nhiên nói một câu: “Tôi cũng muốn lĩnh giáo một chút.”
Cho nên biểu tình của Phong Ma dần dần nghiêm túc, đường đường là Ma Tôn uy nghiêm, há có thể để cho người khác khiêu khích.
Ở ngoài Diệt Tự Cảnh, hai ma đối mặt nhau, mọi người tụ tập ở chiến địa, cực kì yên lặng.