Số lần đọc/download: 540 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:36:15 +0700
Chương 62
“I won’t lie to you
I know he’s just
Not right for you
And you can…”
(Tiếng chuông điện thoại kêu)
Hiện tại Phong đang ngổi ở phòng khách cùng xem ti vi với Thiên. Phong nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình đang rung ở trên bàn, anh nhoài người với tay lấy, ngả người về sô pha nghe:
-Alo? Cho hỏi ai đấy?
Long từ Anh gọi về:
-Tao, Long đây.
Phong nghe tên thằng bạn, nhìn lại số điện thoại, rõ ràng là số ở nước ngoài. Thiên ngồi ngay cạnh hỏi nhỏ:
-Ai đấy?
-Thằng Long?!!
Long mãi thấy Phong không đáp lại không kiên nhẫn nói:
-Này thằng kia, đâu mất rồi?!
Phong bật loa ngoài cho cả hai đứa cùng nghe, xong mới đáp:
-Ông đây, gì mà nói to thế, tao đang bật loa ngoài đấy! Mày ở nước ngoài à, số lạ thế?
-Ừ, tao ở Anh mấy hôm? Tao đang ở khách sạn, mai tao đáp máy bay về Việt Nam đây, tầm sáng ở đây chắc về đấy là đầu giờ chiều!
Long nằm trên giường mệt mỏi nói.
Thiên một bên chen mồm vào, giọng cáu khỉnh nói:
-Thằng khỉ, đi mất dạng không nói với bạn bè một câu, được lắm!
Long nghe không khỏi bật cười:
-À ừ, tao đi hơi vội, xin lỗi, quên mất chúng mày! Tao có việc ở công ty bên Anh gấp quá, với cả vì một đại sự!?!
Thiên và Phong ú ớ, thắc mắc đồng thanh hỏi:
-Đại sự?
-Yesss, mai tao về rồi chúng mày sẽ biết thôi! Nếu tò mò anh em có thể tới sân bay đón tao, thế nhé!
Long nói tới đây tắt cái rụp, để lại hai anh không hiểu gì…
Vì tò mò về cái ‘đại sự’ mà Long nói nên ngày hôm nay cả hai đều trốn học mà chầu chực ở sân bay Tân Sơn Nhất – Hà Nội ngay buổi chiều…
-Sao lâu thế nhỉ, nói đầu giờ chiều cơ mà? _ Phng ngồi mệt mỏi ở dãy ghế chờ ngoài than vãn
Trong khi đó, Thiên lại đi quanh quẩn giết thời gian, lên tiếng:
-Thằng khỉ đấy đáng bem, đi từ Hải Phòng lên đây đã mệt, đứng đây chờ nó tao cảm tưởng tao sắp cắm được rễ ở đây rồi!
Phong gật gù, định nói tiếp nhưng đúng lúc tiếng phát thanh từ sân bay vang lên:
-Chuyến bay từ nước Anh về sân bay Tân Sơn Nhất chuẩn bị hạ cánh
-Flight from England to Tan Son Nhat International Airport to land
Phong đứng bật dậy, nghe vậy không khỏi cảm thán:
-Đây rồi!
Thiên và Phong cùng đi tới đứng chỗ hàng rào, hai anh đều hướng mắt nhìn về lối đi ra.
Khoảng 15 phút sau, từ lối ra lần lượt dòng người đi ra, cùng với va li và xe đẩy đống hành lí khác. Không khí bắt đầu rầm rộ hẳn lên khi người này người nọ đón người thân, như hai anh.
Hòa vào dòng người đang lũ lượt đi ra, Long và Thư đi ra, anh đẩy xe chứa hành lí của hai người, Thư cầm túi xách của cô và của anh đi sánh đôi bên cạnh. Phong nhìn mãi mới ra Long, nhưng đến khi nhìn ra người đi cạnh thằng bạn thì không khỏi đứng hình mấy giây. Phong huơ huơ tay chỉ cho Thiên thấy, Thiên cũng như vậy. Cả hai quay ra nhìn nhau, mắt chữ a mồm chữ o đều ngạc nhiên vô cùng.
Long từ xa đã nhìn thấy hai thằng bạn, cảm thán trong đầu: “Không ngờ hai thằng khỉ này đến đây thật, quả này xong đời với Thư rồi”.
Thư lúc này cũng nhìn thấy hai người họ, không khỏi thắc mắc sao họ lại biết mà tới đây, cô đương nhiên đủ thông minh để đoán xem ai làm ra chuyện này. Thư cau mày, nhìn Long, nói nhỏ, gằn từng chữ:
-Xác định chết chắc đi!
Long nghe tới đây mà lạnh sống lưng, giọng hài hòa cố bào chữa:
-Bình tĩnh, anh sẽ giải thích sau!
Thư mặt lạnh nhìn anh, cố tình đi vượt trước anh. Long thấy cảnh này đã biết mình “toi”, chỉ biết cố gắng đi ngang bằng cô. Cả hai cùng tiếng về phía Thiên và Phong đang đứng…
-Hello! _ Thư lạnh nhạt chào cả hai người họ
Long cũng lên tiếng:
-Lâu lắm không nhìn thấy hai bọn mày!
Phong và Thiên cũng thuận mồm chào lại cô một cách miễn cưỡng, quay ra nhìn Long với ánh mắt viên đạn. Thiên lên tiếng trước:
-Thằng khỉ!
Long gãi gãi đầu, không biết nói gì. Phong lúc này tĩnh tâm lại bắt đầu chất vấn:
-Đây là sao? Hai người đi cùng nhau???
-Không hẳn!_ Thư hờ hững đáp
-Thì duyên phận đưa đẩy vô tình gặp thôi haha_ Long cười trừ nói.
Thiên ánh mắt nghi ngờ nhìn cả hai một loạt, ngờ vực hỏi:
-Thật? Có điều gì đó đáng nghi ở đây??!
Phong gật đầu, đồng ý với lời Thiên nói, cũng đưa ánh mắt dò xét nhìn hai người. Long trầm giọng, lấy lại dáng vẻ như trước nói:
-Không tin thì thôi! Đi về mau, bọn tao đều mệt lắm rồi!
Phong chớp lấy thời cơ gặn hỏi tiếp:
-“Bọn tao” cơ à? Sợ thật, thân gớm?!
Thư lạnh nhạt, chặn họng anh:
-Đủ thân! Thế có về không hay đứng đây?
-Về về! Bình tĩnh nào!
Phong hòa hoãn nói, anh mới không dám chọc giận Thư. Song, lại nói tiếp:
-Thiên mày giúp thằng Long cầm hành lí đi, tao đi lấy xe bọn mày ra đấy là vừa. Đi nhé!
Nói xong anh chạy đi mất dạng, bỏ lại ba người ở lại. Thiên vòng phía Long, nói:
-Đưa hành lí mày đây tao cầm cho, đây là của Thư đúng không, mày cầm đi!!!
-Tao tưởng mày tốt thế nào?!
Long nhìn Thiên cười nhẹ, đưa hành lí của mình cho thằng bạn, còn mình cầm túi của cô. Không để ý lúc nào Thư đã lững thững bỏ đi trước một đoạn ngắn, tay cầm túi xách của cả hai. Anh quay ra hối thúc Thiên:
-Nhanh, đi thôi, Thư đã bỏ đi trước rồi kìa!
Nói xong Long đã đuổi theo sau cô, bỏ lại Thiên ú ớ nhìn theo, mặt xám xịt, trong đầu nghĩ:
“Đây có phải cảnh trọng sắc khinh bạn không?”
Ngay sau đấy anh cũng đuổi theo Long và Thư…