Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
hương 14.2: Ma lực tình yêu
Sưu tầm
Trong mơ màng, Kỉ Hoa Ninh lại bắt đầu rơi vào thế giới của mình. Trong không khí nóng hừng hực, những người đi đi lại lại trước mắt bỗng chốc đã biến thành bạn học thời cấp ba của cô, hình ảnh trong hội trường cũng đổi thành lễ tốt nghiệp ngày nào. Tần Di Giang rõ ràng nhìn thấy cô, nhưng lại không giống trước kia, gọi bằng cái giọng khản đặc khiến người ta phát bực: "Tiểu Ninh!".
- "Tiểu Di...", cô soài người trên bàn, thì thầm lẩm bẩm. Lâm Tĩnh Lam cuối cùng cũng phát hiện ra cô đã say, có nói gì cô cũng không nghe thấy.
Chầm chậm, cái hình dáng khiến người ta đau đớn như dao chích vào lòng lại hiện lên. Anh bận áo sơ mi đen, quần tây màu trắng bạc, nhìn cô và cười – một nụ cười đẹp đến mê hồn. Anh nói: "Tiểu Ninh, anh đã về rồi. Tiểu Ninh, hãy tha thứ cho anh...".
Rượu chính là chất xúc tác làm cho tình cảm bộc phát, dòng nước mắt không thể khống chế được chẳng biết từ ngóc ngách nào nơi sâu thẳm tâm hồn bỗng chốc trào ra ào ạt. Tần Di Giang thướt tha bên Giang Viễn Ảnh và cô ấy đang quàng lấy tay anh: "Thật xin lỗi, chúng mình phải đi đây!".
Khóe miệng Giang Viễn Ảnh vương vấn nụ cười: "Tiểu Ninh! Anh đi đây. Anh phải để em lại để đi đến ngôi trường đó". Biết bao nhiêu lời nói nữa cứ quẩn quanh bên tai cô, từng câu từng chữ... từ miệng anh phát ra...
- "Anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc em đến trọn đời. Nuôi cho béo mập để em không thể đi đâu được nữa...".
- "Tiểu Ninh, là anh sai rồi! Anh đã trốn tránh, nghi ngờ, là anh sai...".
- "Có lẽ, chúng ta nên bình tĩnh hơn một chút...".
Mãi mãi nhớ về khoảnh khắc đó, tuy cô là người nói lời "chia tay" trước nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang bao điều...
Đừng đi!
Có thể không đi được không!
"Viễn Ảnh, đừng đi!". Cô giơ tay giật đuôi áo của một nam sinh đi qua trước mặt khiến cậu ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào cô – lúc này đã bất tỉnh nhân sự: "Viễn Ảnh, em vốn định nói, nói để anh đừng đi...".
Thế nhưng lời nói bật ra là biến thành lời "vĩnh biệt"... Giấc mộng mỗi đêm lại quay về, đã bao nhiêu lần hối hận vì sự kiêu ngạo lúc đó, nhưng thật khó quay đầu trở lại. Rất lâu về sau, sự hối hận đã được chôn vùi vào nơi sâu thẳm của ký ức và dần dần trở nên tê liệt. Những vụn vặt của cuộc sống bắt đầu lấp lên, từng tầng từng tầng một.
Trong sâu thẳm trái tim mỗi một con người đều có một bức tường, bức tường ấy là sự ngăn cách những tình cảm, những ký ức đã được chôn vùi nơi sâu nhất của chính bản thân họ. Bình thường, chúng được giấu kín không hiển hiện, thậm chí còn không có một chút dấu vết nào. Thế nhưng vào giờ khắc đặc biệt nào đó, một trường hợp tương tự nào đó, những điều ấy lại tái diễn bất chấp cả thời gian.
Chris vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc khi nghe những lời cô ấy nói, ánh mắt liếc qua gương mặt có phần tái xám của Lâm Tĩnh Lam. Nếu như anh không nhớ lầm thì "Viễn Ảnh" trong lời cô nói chính là cái người mà Tạ Khải Đạt nhắc đến lần đó, là kẻ đã để lại vết sẹo sâu sắc trong tâm khảm cô! Lẽ nào bằng ấy năm, cô ấy vẫn không thể nào quên được hắn ta, cho nên mới cự tuyệt tình yêu và lúc nào cũng chăm chăm vào công việc của riêng mình? Anh siết chặt chiếc cốc trong tay, dường như muốn nghiền nát nó ra từng mảnh.
Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi đuôi áo của người nọ, rồi dịu dàng ghé vào tai cô nói: "Tiểu Ninh, chị lại say rồi!". Không có giận hờn, chỉ có chút gì đó nựng nịu, và ít nhiều xót xa, cay đắng. Ký ức của Kỉ Hoa Ninh dường như đã bị đóng lại, cô lặng lẽ gục trên bàn không mảy may động đậy, giống như một cô búp bê với hai má trái táo.
Sau những giây phút náo nhiệt, cuối cùng mỗi người đều quay về nhà của mình. Chris nhìn Lâm Tĩnh Lam dìu Kỉ Hoa Ninh đang mềm oặt, muốn tiến lên trước mời họ lên xe mình. Nhưng cậu ấy có đồng ý không? Và sau khi lên xe, liệu cậu ấy có rút lui? Rốt cuộc họ vẫn là những người sống cùng nhà.
Kỉ Hoa Ninh vịn vào Lâm Tĩnh Lam lảo đảo đi được vài bước rồi quỵ xuống không thể đứng lên được nữa. Lâm Tĩnh Lam quỳ xuống, đặt hai tay cô vòng qua trước ngực mình và cõng đi, còn nhẹ hơn cả tưởng tượng.
Trăng sáng lặng lẽ trốn sau tầng mây, con đường nhỏ tĩnh mịch trong vườn trường bị hàng cây hai bên lấp bóng, gió hiu hiu thổi khiến con người ta cảm thấy khoan khoái. Cậu đang cõng Kỉ Hoa Ninh say ngủ trên lưng, nghi hoặc nghĩ: "Rõ ràng thấy em uống, sao mà uống có một chút mà đã say như thế này rồi sao?".
Còn cả những lời cô ấy nói, những lời nói thì thầm hơn cả thì thầm nhưng từng câu, từng chữ cậu đã nghe thấy rành rọt. Trong giờ khắc ấy, cậu cảm thấy rõ ràng như có mũi dao cứa vào chân tay, vào thân thể mình, đó là một thứ vô hình mà không cách nào có thể xua đi được. Sự việc năm đó, cậu là một người biết rõ hơn ai hết; lịch trình con đường trái tim cô mấy năm nay, cậu vẫn luôn đi bên cạnh, cho nên thấu hiểu hơn tất cả.
Mỗi ngày, cậu chứng kiến cô nỗ lực trong học tập, nỗ lực trong công việc, rồi lúc cô vui cười, lúc cô bận rộn mà chưa từng nghĩ đến vết thương trong lòng cô vẫn chưa hề đóng vảy hoàn toàn, vẫn rình thời cơ để xuất hiện trở lại? Nhưng cho dù có như vậy, cô ấy vẫn kiên cường như thường. Có lẽ là khi đối mặt với tình yêu dang dở, đối mặt với gia đình đổ vỡ, thậm chí với cục diện chẳng có nhà mà về, nhưng cô vẫn cười và nói với cậu rằng: Hồi ức đã đủ đẹp rồi, ta nên hướng về tương lai.
Tỏ rõ sức mạnh cũng là nguồn vốn cần thiết. Cô ấy chính là một nhà tư bản biết cách tích lũy không ngừng sự giàu có cho bản thân mình.
Cậu vẫn còn nhớ như in cái lý luận kỳ quái của cô: Con gái nên có thật nhiều vốn: Vốn tiên thiên và vốn hậu thiên(7). Sắc đẹp, tài năng chính là nguồn vốn tiên thiên, đó chính là những vận may vô giới hạn; sự nghiệp và trí tuệ chính là tích lũy hậu thiên, ai ai cũng có thể làm được. Có thể tự chăm lo sức khỏe, tự kiếm tiền, có sự nghiệp của bản thân mình, có lẽ nếu một ngày bị mất đi một thứ gì đó, thì cũng không phải đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan