Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 119-120
Viết xong, Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, ánh nến trong mắt lập lòe.
Tần Thiên nhìn hắn, gật gật đầu:
- Sáng mai Tần Thiên sẽ đi, đa tạ thiếu gia luôn tốt với Tần Thiên.
Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy ngực khó chịu, hận không thể đấm vào ngực mình mấy cái.
Chỉ mới hai ngày trước, hắn còn vui mừng tưởng tượng cảnh nàng vui vẻ khi biết tin tức này. Hắn tưởng tượng cảnh hai người thành thân rồi sống trong vui vẻ, ngọt ngào bên nhau. Tối cùng nhau ngắm trăng, sáng cùng nhau tỉnh dậy, hắn có thể nắm tay nàng, ôm nàng, hôn nàng như lần trước. Bọn họ có thể cùng cố gắng làm việc vì Trà Hành, hắn thậm chí còn lo lắng con của bọn họ liệu có bị điếc như hắn không, vì thế còn lo lắng mà đọc rất nhiều sách…
Thì ra tất cả chỉ là một mình hắn tình nguyện, nàng căn bản không muốn bên hắn, cho dù nàng là nô tỳ, hắn là chủ nhân, nàng cũng không muốn gả cho hắn.
Là vì hắn thường xuyên nổi giận với nàng? Là vì hắn thường khiến nàng tức giận? Hay bởi vì hắn không phải là người bình thường.
Sau đó, lòng Trang Tín Ngạn có cảm xúc mãnh liệt khiến cho hắn có xúc động liều lĩnh muốn hỏi nàng cho rõ ràng. Muốn nói với nàng, chỉ cần nàng ở lại, sau này hắn sẽ không nổi giận với nàng nữa, sẽ đối tốt với nàng, sẽ cố gắng không làm nàng bị tổn thương.
Hắn đứng dậy, ánh mắt cực nóng mà vội vàng, nhưng bỗng nhiên trong đầu lại nhớ đến lời mẫu thân từng nói:
“ Ngạn Nhi, mẫu thân biết ngươi tiếc nàng, mẫu thân hoàn toàn có thể ép nàng lấy ngươi nhưng tính cách của nàng thế nào? Cho dù lúc trước chúng ta không hiểu nàng thì giờ cũng có thể hiểu được. Nàng là người có chính kiến, nếu nàng có thể nói ra với ta những lời này thì trong lòng nhất định đã quyết tâm. Ngạn Nhi, ngươi muốn nàng hận ngươi sao? Để nàng đi thôi, trước đó nàng cũng coi như đã tận tâm hết sức vì chúng ta. Ta có thể cho người khác chuộc thân, chẳng lẽ không thể để nàng chuộc thân sao?”.
Nghĩ đến đây, cảm xúc mãnh liệt như ba đào dần bình ổn lại, chỉ còn lại sự thê lương và bất đắc dĩ đến vô cùng.
Nếu nàng đã quyết định thì hỏi ra cũng chỉ càng khiến mình thêm khó chịu mà thôi.
Trang Tín Ngạn cúi đầu, suy sụp ngồi lại, thở sâu mấy lần nhưng không thể làm cho bản thân thoải mái hơn một chút.
Hắn viết lên giấy: “Một nữ tử như ngươi có thể chạy đi đâu?”.
Hắn thật sự lo lắng cho nàng. Tần Thiên nhìn thấy thì đáp:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, ra khỏi đây sẽ mượn một chiếc xe ngựa đến Thanh Châu, ở đó cũng có một Trà Hành, lão bản ta đã gặp, cũng không tệ lắm. Hắn cũng tán thưởng tay nghề của ta, ta nghĩ ta hẳn là có thể làm việc ở đó. Thiếu gia không cần lo lắng cho ta. Đứa nhỏ nhà nghèo đã sớm phải lo liệu việc nhà, Tần Thiên chưa bao giờ là người yếu ớt, bất kể ở đâu, Tần Thiên cũng có thể sống thật tốt.
Thanh Châu cách nơi này khá xa, hai nhà làm ăn không ảnh hưởng cho nên Tần Thiên cũng chẳng ngại mà nói ra. Cũng để cho Trang Tín Ngạn khỏi lo lắng ình.
Tiền mướn xe ngựa nàng cũng có, như vậy đi đường hẳn sẽ không nguy hiểm. Đến Thanh Châu tìm được việc làm, ăn ở cũng không thành vấn đề, nàng tin chắc, bằng sự cố gắng của mình, hoàn toàn có thể tự lo liệu được cho cuộc sống của mình. Nhưng lúc này, nàng không còn là nô tỳ nữa, nàng là người tự do.
Trang Tín Ngạn thấy nàng lo lắng chu đáo như vậy, biết ý nàng đã quyết, trong lòng càng khổ sở. Hắn cầm bút, còn định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nàng nói rất đúng, nàng là người thông minh mà biết phấn đấu, nếu nàng có thể được Trang phủ coi trọng thì đến nơi khác cũng chẳng bị thiệt thòi. Giờ là thời thái bình thịnh thế, người có bản lĩnh thực sự tuyệt không sẽ bị mai một.
“Được rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Trang Tín Ngạn khó khăn viết được mấy chữ này, viết xong, tay hơi run run. Hắn sợ Tần Thiên nhìn ra cảm xúc của mình, hắn là nam nhân, cần có thể diện, cũng không muốn thất lễ trước mặt nàng. Hắn cố gắng viết xong, buông bút, miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh, xoay người lên giường nằm xuống, quay lưng về phía nàng.
Ánh nến chiếu bóng dáng của nàng lên màn, hắn nhìn bóng dáng yểu điệu, bình thản của nàng mà nước mắt bất tri bất giác thấm ướt khóe mắt. Hắn nhắm mắt lại, mạnh mẽ áp chế đi nước mắt của mình.
Tần Thiên thu dọn bàn sạch sẽ, xoay người nhìn hắn vẫn không nhúc nghích, khẽ thở dài một tiếng.
Sáng hôm sau, Trang Tín Ngạn ngủ dậy đã không thấy bóng dáng, Tần Thiên ở trong phòng thu dọn đồ của mình.
Thực ra nàng cũng chẳng có gì nhiều, vài bộ quần áo, mấy nén bạc, chỉ một bọc nhỏ là hết.
- Sao đang tốt ngươi lại chuộc thân?
Thu Lan ở bên nhìn nàng thu dọn mà nghi hoặc hỏi. Bên cạnh nàng còn có Thanh Liễu và Bích Liên, hai người đều mở to mắt nhìn nàng.
- Đúng vậy, ta còn nghĩ lần này về ngươi sẽ được sĩ phòng. Thanh Liễu giúp nàng thu dọn đồ.
Đại phu nhân muốn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thành thân rất ít người biết, nay việc không thành lại càng không nói cho ai. Đám nha hoàn này đều chỉ biết Tần Thiên muốn chuộc thân, rời khỏi Trang phủ.
Tần Thiên thu dọn xong, xoay người nhìn các nàng cười cười nói:
- Ta còn có người thân, nghe nói bọn họ đã trở lại, ta muốn tìm bọn họ. Nhà đại bá nuôi nấng ta lâu như vậy, ta muốn hiếu thuận với bọn họ.
Đây là cái cớ tốt nhất.
- Phu nhân và thiếu gia đều tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng đi được sao?
Thu Lan kéo tay nàng lưu luyến:
- Ngươi đừng đi, sau này sĩ phòng, sống an nhàn tự tại, cho đại bá ngươi chút tiền là được chứ sao? Nhà đại bá ngươi sao có thể sống tốt được thế này. Chúng ta đều rất nhớ ngươi đó.
- Sau này còn cơ hội ta sẽ quay về gặp các ngươi. Tần Thiên cười nói.
Bích Liên dí ngón tay lên ót Tần Thiên, sẵng giọng:
- Đồ nha đầu nhẫn tâm này, nói đi là đi, chẳng để người ta chút chuẩn bị gì, cũng không sợ chúng ta buồn.
Ở chung lâu như vậy, Bích Liên rất thích tiểu nha đầu cả ngày tươi cười, vừa không gây chuyện lại không ngại việc, hơn nữa còn chăm sóc Đại thiếu gia rất tốt, khiến nàng bớt lo lắng nhiều. Thật sự không nỡ.
Tần Thiên cười cười, kéo Bích Liên, Thanh Liễu và Thu Lan đi qua, nhẹ giọng nói:
- Thời gian ta ở đây, đều nhờ mọi người chiếu cố. Ta cũng không nỡ rời xa các ngươi, sau này sẽ nhớ các ngươi lắm.
Thu Lan và Thanh Liễu không khỏi rơi nước mắt lại vội lấy tay gạt đi.
Bích Liên cũng nghẹn ngào nói:
- Chúng ta tiễn ngươi ra ngoài đi.
Tần Thiên gật gật đầu, lưng đeo tay nải, ba người cùng nàng ra cửa. Sau khi ra ngoài, lại tạm biệt các nha hoàn khác nhưng mãi không thấy Hải Phú và Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên muốn chào từ biệt Đại phu nhân, bốn người đi được nửa đường bỗng nhiên thấy mấy nha hoàn vội vàng đi về Thanh Âm viện, thần sắc kích động.
Tần Thiên nhìn thấy, kéo một nha hoàn lại nói:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nha hoàn kia nhận ra Tần Thiên, biết nàng là tâm phúc của Đại phu nhân, hơi hành lễ với nàng rồi nói:
- Là các lão gia trong họ đến, đang cùng Lý di nương đợi trong đại sảnh, bảo nô tỳ đi mời Đại phu nhân đến.
Nói xong nhìn trái phải lại khẽ thì thầm vào tai Tần Thiên:
- Nhìn sắc mặt Lý di nương và các lão gia, hình như xảy ra chuyện lớn rồi.
Nói xong cũng không nhiều lời với Tần Thiên, xoay người đi về Thanh Âm viện.
Tần Thiên lập tức nghĩ tới lời tối qua Hải Phú nói, hắn nói Lý di nương đã biết chuyện Đại phu nhân bị mù, tuy rằng mọi người đều biết bà ta sẽ gây chuyện nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Lần này, không biết Lý di nương lại gây chuyện gì. Lý di nương chẳng chịu để Đại phu nhân được yên ngày nào! Thanh Liễu dậm chân nói.
- Cẩn thận bị người nghe được. Thu Lan vội nhắc.
Thanh Liễu vội vàng nhìn quanh, thấy không ai để ý mới an tâm.
Bích Liên thấy Tần Thiên nhìn Thanh Âm viện, vẻ mặt lo lắng thì hỏi:
- Tần Thiên, giờ có đến chỗ Đại phu nhân không, chắc giờ bà cũng không có tâm tình gặp ngươi, không bằng ngươi cứ đi đi, sau này ta sẽ chuyển lời.
Tần Thiên gật gật đầu, xoay người, đi theo bọn Bích Liên ra cửa lớn. Trên đường đi, Thu Lan và Thanh Liễu còn nhỏ giọng bàn bạc. Nhưng các nàng thân phận thấp kém, tình huống này không đến lượt cách nàng tham dự.
Mắt thấy cổng lớn Trang phủ ở phía trước, cảnh cổng lớn màu đỏ nặng nề chạm đồng, bên ngoài là hai tượng sư tử uy vũ.
Tần Thiên bất tri bất giác bước chậm lại, trong đầu không khống chế được mà nhớ lại bộ dáng nanh nọc của Lý di nương khi bức bách Đại phu nhân, nhớ tới dưới ánh đèn, Đại phu nhân hai mắt vô thần, vẻ mặt cô đơn. Nhớ tới khi Đại phu nhân cài trâm cho nàng, nhìn nàng trong gương cười thân thiết. Nhớ tới khi nàng bị Lý di nương vu oan, Đại phu nhân nắm chặt tay nàng mà nói: “Đừng sợ, phu nhân làm chủ cho ngươi”. Nhớ tới khi nàng nghĩ phu nhân sẽ phạt nàng mà lo lắng thì phu nhân lại trả khế ước cho nàng rời đi. Lại nhớ tới trong sơn động, Trang Tín Ngạn cả người đầy bùn đất, đứng đó bất an, sợ hãi nhìn nàng…
Những hình ảnh đó như những thước phim quay nhanh trong đầu nàng khiến tâm trí nàng bối rối, lòng cũng bối rối, tim đột nhiên đập thật nhanh, bàn tay toát mồ hôi.
- Nhanh lên, Tần Thiên, đã đến cổng lớn rồi.
Bích Liên xoay người nói với nàng.
Đã đến cổng lớn… Tần Thiên nhìn cánh cổng rộng mở, bên ngoài là thế giới tự do, ra cổng rẽ phải 100 bước thì có thể thuê xe ngựa, Trương lão đánh xe ở cách đó không xa, tuyệt đối có thể tin tưởng. Trên người nàng có khế ước chuộc thân, đi đâu cũng không thành vấn đề. Nàng biết sao chế trà, biết buôn bán, muốn sống thế nào chả được.
Chỉ cần bước ra khỏi cánh cổng lớn này, về sau nàng có thể làm chủ vận mệnh của mình.
Đại phu nhân cho dù mắt mờ, bà có thể chấm dứt Trà Hành, bọn họ có thể sống tốt. Đại phu nhân nếu không buông tay được, mình cũng không có nghĩa vụ phải thành toàn vì sự “không buông tay được” của bà…
Tần Thiên có thể nghĩ thấu mọi việc nhưng chân không thể bước đi, chỉ còn cách cửa lớn vài bước.
Nàng bỗng nhiên nghe có tiếng nữ tử kêu lớn, giọng nói sắc nhọn cao vút, đó là giọng của Lý di nương. Tần Thiên chỉ cảm thấy đầu ong lên, cũng chẳng nghĩ thêm gì, xoay người đi về phía đại sảnh.
- Tần Thiên! Tần Thiên! Bích Liên gọi theo.
Tần Thiên không quan tâm, sải bước chạy về đại sảnh.
Nàng phải chắc chắn phu nhân không có chuyện mới có thể rời đi, nếu không, cả đời này nàng sẽ không thể yên lòng. Chương 120 Tranh giành vị trí đương gia 1
Tần Thiên một đường chạy về phía đại sảnh, cửa đại sảnh đóng chặt, có mấy gia đinh cầm gậy gộc đứng gác. Nha hoàn các phòng đều đứng bên ngoài, cả đám người nín thở chờ đợi, vểnh tai lên nghe động tĩnh trong phòng. Nhìn các nàng đều rất muốn được xem cảnh bên trong, nếu không vì sợ gia đinh canh cửa thì chỉ e đã nhìn lén qua cửa sổ.
Tần Thiên thấy không thể vào cửa chính thì đi vòng, sau đại sảnh có một hành lang dài, Tần Thiên đi men theo hành lang mà tới, phía này có mấy nha hoàn, ma ma canh giữ, đều là người trong viện Đại phu nhân. Thấy có người xông tới thì đều bước lên cản lại nhưng thấy là Tần Thiên thì lại tản ra, một ma ma còn chỉ vào cửa ngách nói:
- Cô nương mau vào đi.
Tần Thiên đi xuyên qua gian sau, đi tới cửa ngách, ở đó có một chiếc rèm tương phi, Tần Thiên nấp sau rèm, nhìn qua khe hở.
Còn không thấy rõ hoàn cảnh thì đã nghe tiếng cười sắc nhọn. Tần Thiên nghe ra, đây chính là tiếng của Lý di nương.
Ngay sau đó, lại nghe được tiếng Lý di nương đắc ý:
- Đại tỷ, sao không chịu để đại phu ta mang đến bắt mạch? Ngươi rõ ràng trong lòng có quỷ. Ta nói cho ngươi, hôm nay trước mặt các lão gia trong họ tộc, ngươi đừng mơ có thể nói dối mà qua cửa!
Giọng Lý di nương vừa lạnh vừa sắc nhọn, như là người kéo đàn violon không theo quy tắc, kéo đến những nốt cao không kết cấu khiến người ta nghe mà bực bội.
Tần Thiên nhăn mặt nhìn vào.
Ở góc độ này, nàng có thể nhìn thấy hầu hết cảnh tượng bên trong, nàng thấy Đại phu nhân ngồi ở chính vị, bên cạnh là Thúy Vi và Nguyệt Nương. Lý di nương đứng trước Đại phu nhân không xa, quần áo hoa lệ, ngẩng đầu ưỡn ngực. Bên cạnh nàng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc áo vải xám, đầu chít khăn, vai đeo hòm gỗ, hẳn là đại phu mà Lý di nương nói. Mà đám người trong họ cùng người tam phòng, bọn Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đều ngồi ở vị trí của mình.
Lại không hề thấy Trang Tín Ngạn, theo đạo lý hắn không thể không có mặt. Tần Thiên đoán hắn chắc hẳn đứng ở chỗ nàng không nhìn được.
- Hoa Anh, việc này quan trọng, nếu thân thể ngươi có bệnh gì thì không thể giấu diếm!
Giọng nói khàn khàn có chút hơi đờm, cũng chính là Trang Thành Chí, tộc trưởng Trang thị.
Tần Thiên không khỏi nắm chặt mành.
Nàng thấy Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ dậy, sắc mặt bình tĩnh, không chút kích động.
- Không cần phiền đại phu này, Tú Mai, ngươi nói không sai, ta có chút bệnh…
Nói đến đây, sắc mặt Đại phu nhân thoáng trầm xuống, giọng cũng trầm xuống.
- Mắt ta không nhìn được.
Tần Thiên nghe đến đó thì trong lòng đau xót, Đại phu nhân che giấu lâu như vậy, lại bị Lý di nương ép phải nói ra trước mặt mọi người, trong lòng nhất định rất khổ sở.
Lý di nương cười cười đứng lên, bộ dáng vô cùng càn rõ. Tần Thiên nhìn thấy Nguyệt Nương và Thúy Vi đều vô cùng phẫn nộ. Lý di nương không thèm để ý, xoay người đi đến trước mặt Trang Thành Chí nói:
- Thúc công, ngươi nghe rồi đó, nay mắt đại tỷ không nhìn thấy, sao có thể quản lý Trà Hành được? Đương gia Trà Hành không thể để ột người mù làm được, truyền ra ngoài chẳng phải là trò cười cho thiên hạ, người ta nghe xong tưởng Trang phủ chúng ta hết người.
Lý di nương vừa nói vừa vung tay, bởi vì quá đắc ý mà không thèm cố kỵ gì. Bộ dáng ấy khiến người ta hận không thể xông lên tát cho bà ta tỉnh người.
Bỗng nhiên một tiếng ầm lớn, chính là Đại phu nhân đập bàn, bà phẫn nộ quát:
- Lý Tú Mai, ta còn không chết, ngươi ngoan ngoãn chút cho ta. Chỉ cần một ngày ta còn là đương gia Trang phủ thì ta còn có quyền xử trí ngươi!
Lý di nương trừng mắt nhìn Đại phu nhân, mặt đỏ lên nhưng cũng không dám nói tiếp mấy câu “kẻ mù” gì gì đó. Chỉ phúc thân với Trang Thành Chí:
- Tam thúc công, ngươi phải làm chủ cho chúng ta. Nay đại tỷ mắt mờ, thân là trưởng tôn Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn…
Nói tới đây, Lý di nương liếc về một góc, Tần Thiên đoán hẳn là chỗ Trang Tín Ngạn đứng. Lý di nương nói tiếp:
- Đại thiếu gia thế nào ta không cần nói mọi người cũng biết, hắn không hợp làm đương gia hẳn mọi người cũng biết. Nói tóm lại, Trang phủ chỉ còn Nhị thiếu gia Trang Tín Xuyên mới là người duy nhất xứng đáng làm đương gia!
Trang Tín Xuyên nghe đến đó thì đứng dậy hành lễ với đám người trong họ, bộ dáng vô cùng đắc chí. Bên cạnh, Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ đều tươi cười.
Thấy đám người đó có vẻ do dự, Lý di nương lại cười nhạt rồi nói tiếp:
- Ta biết các vị do dự cái gì, đơn giản là nghi ngờ năng lực của Tín Xuyên. Không sai, trước kia Tín Xuyên phạm sai lầm, nhưng có ai để trưởng thành mà không có sai lầm, chẳng lẽ vì hắn từng sai một lần mà dùng gậy đánh chết sao? Như vậy quá không công bằng. Hơn nữa…
Lý di nương chậm rãi đi lại trong sảnh, khóe miệng khẽ cười, kéo dài giọng:
- Hơn nữa, nay Hồ đại nhân giúp đỡ hắn, Trà Hành phải được phép vận chuyển trà, muốn tiếp tục kinh doanh thì phải dựa vào ai? Chỉ có Tín Xuyên mà thôi. Cho nên ta nói, Nhị thiếu gia trở thành đương gia Trà Hành mới là đúng đắn!
Đám người trong họ nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Trang Thành Chí, trong đó có một người còn nói:
- Lời Tú Mai nói không phải không có đạo lý, ngoài Trang Tín Xuyên cũng không có ai phù hợp.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đám người này còn không phải sợ trà hành không kinh doanh được mà ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Đám người này, cho chút cổ phần danh nghĩa mà lại coi việc của Trà Hành thành việc nhà mình, chuyện gì cũng muốn nhúng tay. Chẳng lẽ bọn họ đã quên, Trang lão gia đã để lại di ngôn rõ ràng, người thừa kế Trà Hành phải do Đại phu nhân quyết định sao.
Trang Thành Chí cũng dùng ánh mắt trao đổi với những người đó, vuốt chòm râu dê thưa thớt, đang định nói chuyện thì Nguyệt Nương đỡ Đại phu nhân đi ra, bà lớn tiếng nói:
- Ai nói ngoài Tín Xuyên không còn ai khác, lão gia chẳng phải chỉ có Tín Ngạn, Tín Xuyên mới là con.
Bà vừa nói vừa cùng Nguyệt Nương đi vào giữa đại sảnh, chỉ về phía Trần di nương ở phía tay trái nói:
- Tín Trung, ngươi lại đây.
Trần di nương nghe Đại phu nhân gọi tên Tín Trung thì có vẻ đứng ngồi không yên. Nhất là sau khi Lý di nương nghe Đại phu nhân gọi tên Tín Trung thì hằm hè lườm bà một cái khiến mặt bà tái lại. Trang Minh Lan đằng sau cũng hoảng loạn, còn Phương Nghiên Hạnh thì vỗ vỗ bả vai Tín Trung, vẻ mặt đầy ý cổ vũ.
Tín Trung đứng sau Trần di nương, nghe Đại phu nhân gọi thì hít sâu một hơi, đi về phía bà, vẻ mặt không chút ngạc nhiên. Tần Thiên đoán chắc hẳn Đại phu nhân đã thương lượng với hắn rồi.
Cũng đúng, để Tín Trung làm đương gia, sau lưng có Trang Tín Ngạn và Đại phu nhân giúp đỡ cũng không tệ. Đều là con cháu Trang phủ, hắn phải có trách nhiệm này.
Đến khi Trang Tín Trung đi qua Trần di nương thì Trần di nương bỗng nhiên nắm tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi khẽ lắc đầu. Dường như không đồng ý với việc Trang Tín Trung nhận vị trí đương gia này.
Tần Thiên lúc đầu còn có chút khó hiểu. Lúc trước, nàng cảm thấy Trần di nương không phải hoàn toàn không có dã tâm với vị trí đương gia, chỉ là biết mình không đủ tư cách nên mới buông tay. Mà nay chuyện tốt đến cửa sao lại do dự? Nhưng chỉ hơi nghĩ cũng sẽ hiểu rõ.
Đúng rồi, hẳn là Trần di nương thấy mắt Đại phu nhân mù, về sau căn bản không thể thành đối thủ của Lý di nương, cũng không thể làm chỗ dựa nên cho dù vị trí đương gia đến tay cũng chẳng ngồi được lâu, còn thành cái gai trong mắt Lý di nương. Lý di nương có hậu thuẫn mạnh mẽ, trong lòng bọn họ e ngại, cảm thấy không thể đấu lại, chỉ sợ kết cục sau này sẽ càng thêm thê thảm!
Trần di nương này tính cách quá yếu đuối, chỉ muốn giữ lấy phần mình, không muốn đắc tội ai, muốn lấy lòng mọi người cũng chẳng sai. Nhưng bà không thể hiểu rằng chung quy bà là người của Trang phủ, sao có thể hoàn toàn không đếm xỉa gì? Trừ phi bà có thể không dựa vào Đại phu nhân, nếu không còn ăn cơm Trang phủ một ngày thì cũng đừng nên phủi sạch trách nhiệm như vậy.
Trang Tín Trung quay đầu nhìn mẫu thân một cái, rút tay ra, xoay người đi đến bên Đại phu nhân. Trần di nương ôm ngực, vẻ mặt lo lắng, sau đó lại thấy Lý di nương lườm mà vội cúi đầu.
Trang Tín Trung cầm tay Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn về phía hắn gật đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sau đó, bà giơ tay Tín Trung lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trước khi lão gia lâm chung đã để lại di ngôn, người thừa kế Trang phủ sau này là ai sẽ do ta chọn lựa. Giờ ta nói rõ ọi người, ta thấy Tín Xuyên không đủ tư cách thành đương gia, người ta chọn là Tín Trung.
Đại phu nhân ngẩng đầu, cao giọng nói:
- Giờ ta tuyên bố, tam thiếu gia Trang phủ Trang Tín Trung tiếp nhận vị trí đương gia từ Giang Hoa Anh ta!
Lý di nương cười nhạt vài tiếng, ánh mắt âm độc nhìn Đại phu nhân rồi lại nhìn qua Trang Tín Trung sau đó quay đầu nhìn Trần di nương. Ánh mắt đó như đao sắc khiến Trần di nương hoảng sợ. Trần di nương vịn vào tay vịn, cả người run rẩy.
- Ta phản đối. Cùng là con thiếp thất, cùng buôn bán trà giả, dựa vào cái gì ngươi chọn Tín Trung mà không phải là Tín Xuyên?
Lý di nương bỗng nhiên kêu lớn, ánh mắt bà hung ác, sắc mặt dữ tợn, giống như muốn nhào tới liều mạng với Đại phu nhân.
Đại phu nhân không chút nào sợ hãi, cười nhạt nói:
- Ngươi phản đối? Lí Tú Mai, ngươi là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì mà phản đối. Vị trí đương gia do ta quyết định, ta nói chọn ai thì chọn người đó!
Lý di nương tức đến tái mặt, nắm chặt tay. Đám người trong họ tộc thấy chuyện náo loạn như vậy mà hoảng, ngươi nhìn tat a nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý di nương bỗng nhiên xoay người, vọt tới trước mặt Trần di nương, nắm chặt tay bà, kéo bà xuống ghế, hung tợn trừng mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi:
- Trần Xảo Vân, ngươi tranh với ta sao? Ngươi chắc chắn ngươi mạnh hơn ta? Ngươi có biết kết quả khi đối nghịch với ta không?
Bà gắt gao nắm lấy cổ tay Trần di nương, móng tay sơn đỏ chót bấm sâu vào da thịt Trần di nương. Trần di nương không biết là vì đau hay sợ mà rơi nước mắt:
- Ta không có, ta không có! Tín Trung, Tín Trung, nghe lời di nương, chúng ta không tranh, chúng ta không tranh… Chúng ta không làm gì hết, không làm đương gia được không?
Trước mặt nhiều người như vậy mặt, Trần di nương gào khóc.