Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Chương 62: Xuất Cung
V
ân Tiếu dựa người vào trên lan can, giống như là đang ngủ, nhìn dung nhan khi ngủ an ổn của nàng, khiến cho người ta không đành lòng dừng lại khúc nhạc, khúc nhạc này giống như đã trở thành một bài hát ru con, khiến ột người vẫn luôn không ngủ được ngon khi ở trong cung như nàng, giờ đây lại ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tây Môn Thược khóe môi khẽ nhếch lên, nếu như khúc nhạc hắn thổi lại có tác dụng như vậy, vậy thì cứ coi hắn như một sứ giả gây ngủ đi.
Ánh mắt không tự chủ được mà chuyển dời đến trên người đang ngủ an ổn phía sau, bộ dáng của nàng không phải là đẹp nhất, nhưng mà lại hấp dẫn người ta nhất, vậy mà lại có thể ở trước mặt người xa lạ ngủ vô cùng ngọt ngào như vậy, quên mình, rốt cuộc nàng tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, hay là do quá mệt mỏi mà thôi, trong cung, chỉ sợ là cuộc sống của mỗi người đều không được dễ dàng, huống chi là nàng?
Thời điểm nàng ngủ, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn tiến lại gần, thật giống như một con mèo nhỏ hoàn toàn không hề có phòng bị, từ khi hắn có nhận thức, nữ nhân là luôn luôn ham vinh hoa phú quý, lại còn mềm mại làm ra vẻ ta đây, khiến cho người ta vừa thấy mà buồn nôn, mà hiện nay gặp được nàng cũng thật là một người đặc biệt.
Nàng chính là người mà người người gọi là kẻ ngốc hay sao?
Ý cười nghiền ngẫm hiện lên, thật muốn vươn tay chạm đến hai má mềm mại đáng yêu kia, nhất định là mềm mại như bông, làm cho người ta khi ôm vào trong ngực, sẽ cảm thấy từ trong ra ngoài đều là thoải mái.
Tây Môn Thược đang suy nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên trong không khí hiện lên sát khí nồng đậm, nồng đậm đến mức cảm nhận được.
Người nào? Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sát khí hiển thị rõ, nháy mắt nhu hòa lúc trước biến mất không thấy, ống sáo vừa thu lại, thanh âm thị lãnh vang lên, lại tự động thấp xuống vài phần.
“Người nào, đi ra “.
Lời nói của hắn vừa rơi xuống, từ trong chỗ tối hơn mười đạo thân ảnh nhảy ra, mặc quần áo dạ hành, trên mặt dùng một chiếc khăn đen che lại, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập sát khí bắn về bốn phía, hung ác nhìn chằm chằm nam tử đang đứng kia, hắn chính là cuồng ngạo khoanh tay đứng nơi đó, chiếc sáo ngọc trong tay nhẹ phất hai cái, trong đên tối lạnh lẽo sinh ra một tia thị huyết, quanh thân cương khí hiện lên, không gió, nhưng áo bào trên người vẫn phe phẩy, một dòng khí cường đại bao phủ lấy thân hắn.
Mười mấy hắc y nhân vừa thấy vậy, nam tử này nội lực thật là mạnh, sát khí ngày càng đậm, xem ra đêm nay đã gặp phải đối thủ.
Kẻ cầm đầu hắc y nhân vung tay lên, mười mấy người liền phân tán ra, bao vây quanh Tây Môn Thược, trong một lúc cũng không dám tới gần.
Đúng lúc này, Vân Tiếu cảm nhận được lệ khí bên người, đôi mắt mở ra, thân hình nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm mười mấy hắc y nhân đang vây quanh nàng và người thổi sáo kia.
Những người này tới đây là để giết người thổi sáo này, cũng chính là khách quý của Hoàng Thượng.
Như vậy bọn họ là ai? Vân Tiếu ánh mắt lóe lên, trong lòng suy ngẫm, chẳng lẽ là người của Vân Vương phủ, vừa nghĩ như vậy, không đúng, phụ thân không có dã tâm đoạt vị, cho nên chuyện Thượng Quan Diệu mời người này tiến cung, cùng ông có quan hệ gì đâu, nếu không phải phụ thân, vậy đây là người phương nào a?
Ánh mắt đen láy, quay tròn chuyển động, giống như một yêu tinh ngàn năm, vô cùng giảo hoạt.
“Rốt cuộc các ngươi là người nào?”
Tây Môn Thược quét mắt nhìn nha đầu bên người một cái, không nhanh không chậm mở miệng.
Tuy rằng thanh âm ngạo mạn, dương dương tự đắc, nhưng mà mười mấy hắc y nhân lại cứng ngực lại, có vài người nội lực kém lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rút lui về phía sau từng bước, không ngờ là người này lại dùng âm truyền nội lực, nội lực thâm hậu đến như vậy, bọn họ còn có phần thắng sao? Hơn nữa nữ tử bên cạnh hắn một chút cũng không có việc gì, cũng không thể coi thường nàng ta được.
Đương nhiên những người này căn bản không biết, Vân Tiếu vốn không có nội lực, cho nên không cảm nhận được uy lực của âm truyền lực, cho nên sắc mặt mới không thay đổi.
Mười mấy người kia tự biết mình đã gặp đối thủ cường đại, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nhưng chủ nhân đã hạ lệnh, cho dù có chết cũng không được lùi bước, bởi vậy hắc y nhân cầm đầu cắn răng trầm giọng: “Tây Môn Thược, ngươi chịu chết đi”.
Nói xong, vươn tay rút nhuyễn kiếm bên hông, người cũng đã nhanh chóng lao lên.
Những người khác cũng theo sát phía sau, hơn mười thanh kiếm sáng chói cùng nhắm vào Tây Môn Thược.
Vân Tiếu nghe lời nói của hắc y nhân, nhíu mày trầm tư, Tây Môn Thược, người này là ai a? Vì sao Hoàng Thượng lại có thể coi trọng hắn như vậy? Đang suy nghĩ nhập thần, Tây Môn Thược vung tay áo lên, kình phong nổi lên bốn phía, phát ra khí phách cường đại, Vân Tiếu bị gió cuốn đi, vững vàng thoát ra khỏi vòng tròn người.
Tây Môn Thược, cuồng vọng cười, khí phách mười phần, sáo ngọc trong tay vung lên, nghênh đón, mười mấy người bao quanh vây quanh hắn, phân ra trên cao phía dưới tầm trung cùng tấn công, dòng khí vô cùng to lớn bao phủ lấy hắn.
Đáng tiếc nam tử này tựa như ma quỷ vậy, gió đêm khiến mái tóc đen óng của hắn lay động, bay lượn như hoa anh đào nở rộ, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng băng lạnh, giống như hàn băng ngày tiết sương giáng, trước hết khiến người ta e sợ ba phần, sát khí vô cùng đau.
Ống sáo quét ngang một vòng, giống như đào núi lấp biển uy lực mười phần, mười mấy hắc y nhân bị kình khí thổi tới, bị đánh lùi lại ba bước, thở hổn hển không thôi, lại nhìn nam tử phía chính giữa kia.
Lông mày khẽ mở, mắt hàm ý cười lạnh, khóe môi nhếch lên sát khí thị huyết vô cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Mười mấy hắc y nhân kinh hoàng lui lại từng bước, ánh mắt không tự chủ được chuyển tới trên người nữ nhân phía sau Tây Môn Thược, vừa rồi Tây Môn Thược đã dùng ống tay áo đẩy nàng ra, đem nữ nhân này đẩy ra khỏi vòng trong, điều này chứng tỏ nữ tử này là người vô cùng quan trọng với hắn, ý niệm cùng hiện lên trong đầu, cầm đầu vài hắc y nhân, thân hình vừa chuyển, trường kiếm liền hướng về phía Vân Tiếu.
Vân Tiếu vốn đang tính toán, có nên xuống tay với Tây Môn Thược hay không, bởi vì trực giác cho nàng thấy, Tây Môn Thược này nhất định sẽ gây bất lợi cho Vân gia.
Không ngờ rằng chính mình lại thành mục tiêu của hắc y nhân, trong lòng không khỏi tức giận, đồng tử đảo vòng một vòng, thân mình lui về phía sau ba bước, bàn tay nâng lên, một màu ngân quang sắc bén lóe lên, xoay nhanh như chong chóng, trong đêm tối, giống như một đóa tuyết liên nở rộ, lạnh lẽo thấu xương, Tuyết Liên kia như dung nhập linh hồn con người, xoay tròn thật nhanh, bay về phía trước vài hắc y nhân kia, ngân đao lướt qua, không có một ngọn cỏ.
Vài hắc y nhân, quần áo đều hóa thành mảnh nhỏ, cánh tay bị đao khí quét qua làm bị thương, máu tươi tràn ra, không hề cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng rất nhanh lại có một cảm giác đầu váng mắt hoa.
Một người trong đó liền kinh hô: “Lão đại, trên đao có độc “.
Vân Tiếu cười đến vô cùng ngọt nào, vừa thu bàn tay lại, đao cũng liền chui vào cổ tay áo, hai tay ôm trước ngực, giống như một nha đầu vô tội mà lại đơn thuần đứng xem náo nhiệt, chớp chớp đôi mắt thủy linh to trong, vẻ mặt vô hại, nhưng càng như vậy, lại càng khiến cho người ta thấy sợ nổi da gà, đây mới gọi là cảnh giới giết người không chớp mắt đi.
Không ngờ tối nay lại gặp phải cản trở lớn như vậy, kẻ cầm đầu kia vung tay lên, che lấy vết máu đã biến thành màu đen trên cánh tay, mạnh mẽ gắng sức lui về phía sau.
Cho dù chết, bọn họ cũng không thể chết ở trong hoàng cung này được, nếu không sẽ bại lộ tung tích của chủ tử.
“Rút lui”.
Mười mấy hắc y nhân, những kẻ không bị thương động tác gọn gàng đỡ lấy đồng bọn, trong nháy mắt liền lui ra ngoài. Những người này trước nay thân thủ không hề kém, không ngờ rằng tối hôm nay ăn phải thiệt thòi như vậy, thật sự là bởi vì gặp được đối thủ quá lợi hại.
Vân Tiếu thấy những kẻ ám sát đó đi hết, mà nàng cũng mất đi một cơ hội tốt, hơn nữa Tây Môn Thược này giống như người chính trực, cũng không có bỏ đá xuống giếng, mà ngay vừa rồi còn giúp mình một phên, cho nên mình cũng không thể không lý do mà liền trở mặt được, hơn nữa cho dù nàng trở mặt, cũng không nhất định sẽ thắng được người ta.
Vân Tiếu thở dài, rút lui, quay người trở về con đường khi nãy đã đi đến.
Phía sau Tây Môn Thược ánh mắt lẳng lặng cụp lại, ánh mắt miên xa ngân nga, còn mang theo một chút suy nghĩ nghiền ngẫm, sâu kín nhìn chằm chằm bóng người đang ngày một đi xa kia.
Đây chính là con ngốc mọi người đồn hay sao? Thật sự là khiến cho người ta bất ngờ.
Ha ha, trong đêm tối, cười khẽ hai tiếng, thật sự là biến hóa kỳ lạ.
Vân Tiếu cũng không biết rõ đường từ Thanh Phong các đến Kim Hoa cung, nhưng biết đại khái phương hướng, dựa vào trí nhớ mà quay về, nhưng nàng trời sinh đã mù đường, cho nên chỉ một quãng đường ngắn ngủi, vậy mà mò mẫm trong khoảng thời gian dài, mới trở lại Kim Hoa cung.
Nhẹ nhàng bước từng bước vào Kim Hoa cung, để tránh kinh động mọi người trong cung, liền đi vòng ra cửa phía sau mà vào, không ngờ rằng lại thấy Uyển Uyển đang đứng đợi ở đó, trong lòng không khỏi chảy tràn một dòng nước ấm, trong cung này, không phải chỉ có một mình nàng, còn có Uyển Uyển, tình như thủ túc đang đứng đợi nàng Uyển Uyển, nghĩ như vậy, dưới chân lại sinh ra một cỗ lực vô cùng, tiến đến.
“Uyển Uyển, sao ngươi lại ở nơi này?”
Uyển Uyển tiến lên từng bước lôi kéo tay nàng, vừa chạm vào đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, không khỏi đau lòng kéo nàng đi vào hai bước, nhỏ giọng oán giận: “Nương nương của ta ơi, trời đông giá rét mà sao đêm khuya người mới trở về, trời cũng đã sắp sáng rồi, có phải là đã bị lạnh hư rồi hay không”.
Vừa nói, một bên vừa kéo nàng đi vào, loảng xoảng một tiếng, liền khóa cửa sau lại, hai người cẩn thận vào đại điện, theo hành lang đình đi vào nội điện, một phòng vô cùng ấm áp.
Uyển Uyển đặt ấm lô trong điện, ấm áp như mùa xuân.
Vân Tiếu cuối cùng cũng yên lòng lại, không có chuyện gì rồi, quay lại ôm lấy Uyển Uyển, cảm động mở miệng: “Uyển Uyển, cám ơn ngươi, có ngươi thật tốt a”.
“Biết là tốt rồi.” Uyển Uyển cười rộ lên, ôm lấy chủ tử: “Có điều, là có người cho ta biết, đứng đợi ở cửa sau, hầu nương nương.”
“Ai?”
Vân Tiếu bất ngờ muốn ngẩng đầu lên, là ai biết nàng ở bên ngoài, trong đầu lập tức hiện ra mặt nạ màu bạc Mộ Dung Xung, chẳng lẽ là người này, không ngờ rằng hắn cũng là một kẻ cẩn thận như vậy, vậy mà còn biết dặn Uyển Uyển ở cửa sau chờ nàng.
“Một tên mặt không chút thay đổi, có lẽ hắn là thủ hạ của Mộ Dung Xung”.
Uyển Uyển nhớ tới kẻ đã đến thông báo ình, lạnh lùng, thật sự là có chủ tử như thế nào thì có nô tài như vậy a.
“Nha, hắn cũng có tâm a”.
Người nam nhân này rốt cục là người thế nào a? Lạnh lùng như tượng băng mùa đông, cả ngày nhìn cũng chỉ thấy cái mặt nạ, thật là muốn nhìn xem dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành của hắn ra sao, chỉ cần nhìn một nửa khuôn mặt lộ ra kia, đã là kinh người tuyệt diễm rồi.
Lại thấy hắn cả ngày mặc một bộ màu trắng, trên quần áo được thêu, hay viền tay áo, hoặc là Bán Chi Liên, thậm chí là túi tiền bên hông cũng là hoa Mẫu Đơn, mỗi một bộ dạng đều là khác người vô cùng.
Nhưng mà cũng chỉ có người lạnh như băng này, vậy mà một lần lại thêm một lần, ba lần bảy lượt giúp mình, vì sao hắn lại luôn ra tay giúp đỡ nàng?
Vân Tiếu tuyệt đối không cho rằng mình có khả năng khiến nam nhân phải điên đảo, với dung mạo như vậy của nàng, còn chưa đủ để trở thành hồng nhan họa thủy, nếu vậy rốt cuộc hắn là vì cái gì chứ?
Trái lo phải nghĩ, không tìm được ảo diệu trong đó, Mộ Dung Xung, rốt cuộc cùng với nàng có bao nhiêu nhân duyên đây?
Uyển Uyển nhìn Vân Tiếu vẫn ngây người không hề nhúc nhích, nhanh chóng kéo nàng đi hầu hạ, một bên hầu hạ rửa mặt, một bên lải nhải quở trách.
“Chủ tử, mau rửa sạch rồi đi ngủ thôi, còn muốn cái gì đâu? Trời cũng sắp sáng rồi, người không buồn ngủ a”.
Câu cuối nàng vừa nói xong, Vân Tiếu không khỏi khẽ ngáp một cái, ai nói nàng không buồn ngủ chứ, mí mắt của nàng đều sắp dính vào nhau rồi, có lẽ là bởi vì trong lòng còn nhiều chuyện lo nghĩ, cho nên không có cảm giác buồn ngủ.
“Ta sớm mệt chết rồi”.
Sau khi rửa mặt xong, Uyển Uyển đỡ nàng nằm lên giường, nữ nhân này cũng liền bùm một tiếng ngã xuống giường, ngủ đến Đông Nam Tây Bắc đều phân không rõ, Uyển Uyển thở dài, nhanh chóng đắp chăn lại cho nàng, sau khi hầu hạ xong hết, liền canh giữ ở trước giường, nhìn gương mặt đáng yêu khi ngủ kia dưới ngọn đèn, lo lắng khẽ lẩm bẩm.
“Chủ tử, vì sao Mộ Dung Xung kia lại tốt với người như vậy, người ta nói hắn thị huyết thành ma, giết người không chớp mắt, hắn đối xử với người như vậy sợ là có mục địch riêng, Uyển nhi không hi vọng người sẽ bị thương tổn”.
Đáng tiếc lo lắng của nàng, Vân Tiếu một điểm cũng không hề biết, nếu không nhất định sẽ phản bác nàng, nói nàng lo lắng thừa, bởi vì, nàng và Mộ Dung Xung, là người hai thế giới khác nhau, sao lại có hai chữ thương tổn được…
***
Thanh Phong Các, Tây Môn Thược gặp chuyện, chuyện này vào sáng sớm liền truyền đến Cảnh Phúc cung.
Hoàng đế Thượng Quan Diệu tức giận đến sắc mặt âm ngao khó coi, hắn vừa mới đem Tây Môn Thược đón vào cung, liền đã bị người ta ám sát, tỏ rõ là do ai động tay động chân.
Đáy lòng hiện lên một dòng khí rét lạnh, con ngươi ẩn chứa mũi nhịn hủy thiên diệt địa.
Mẫu hậu vì sao lại đối với ta như vậy, mặc dù ta nắm giữ quyền to, nhưng ta cũng vẫn là hoàng nhi của người, chẳng lẽ ta còn có thể hại người hay sao, vì sao người lại có thể đối xử với ta như vậy?
Thượng Quan Diệu từ trong lòng tỏa ra hơi lạnh lẽo tận xương, bàn tay to vung lên, màn lụa rực rỡ được vén lên, đong đưa như từng đợt sóng biển.
Tiểu Đình tử canh giữ cạnh bình phong, vừa thấy Hoàng Thượng tức giận, sớm đã bị dọa cho liên tục dập đầu.
“Hoàng Thượng bảo trọng long thể, Hoàng Thượng trăm ngàn đừng tức giận hại thân thể”.
“Tiểu Đình tử, ngươi nói xem trẫm làm sai sao? Trẫm chính là vua của một nước, người vì sao lại có thể đối đãi với trẫm như vậy, như vậy người trong thiên hạ sẽ đối với trẫm như thế nào đây, trẫm vừa đón Tây Môn Thược tiến cung, liền xảy ra loại chuyện này, trẫm nghĩ hắn ở trong cung sẽ an toàn, cho nên thị vệ bên Thanh Phong các cũng không nhiều, nhưng mà trừ bỏ người có thể vượt qua đám thị vệ mà đến ám sát Tây Môn Thược, còn có ai?”
Lời nói tàn nhẫn của Hoàng Thượng vừa vang lên, Tiểu Đình tử bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, những chuyện trong hoàng thất, hắn tốt nhất vẫn là không nên biết, loại chuyện này nếu như biết nhiều hơn, sợ rằng cũng chỉ còn một con đường chết, một câu cũng không dám nói, chỉ biết dập đầu.
Thượng Quan Diệu phát tiết xong, trong lòng dễ chịu hơn một ít, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Đình tử đang dập đầu nói.
“Tiểu Đình tử, vừa rồi trẫm đã nói gì?”
Tiểu Đình tử nhanh chóng mở miệng: “Hoàng Thượng cái gì cũng chưa nói, nô tài cái gì cũng chưa nghe được”.
“Ừm, lại đây hầu hạ trẫm dậy đi, ” Thượng Quan Diệu ngữ khí dịu đi một chút, Tiểu Đình tử thở phào một hơi nhẹ nhõm, dùng ống tay lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, chậm rãi bò người dậy, đi đứng có chút như nhũn ra, từ xưa gần vua như gần cọp, trong cung một số lớn thái giám và cung nữ hâm mộ vị trí của hắn, là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, lại không biết chỗ càng cao lại càng lạnh, mỗi ngày hắn trải qua đều là kinh hãi không hết, nếu như có thể, hắn tình nguyện làm một thái giám bình thường mà thôi.
Tiểu Đình tử một bên hầu hạ Hoàng Thượng, một bên âm thầm nghĩ.
Thượng Quan Diệu thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, biết vừa rồi mình đã làm tiểu nô tài này sợ hãi rồi, thấy hắn run run thắt đai lưng ình, ngữ khí dịu đi vài phần: “Tiểu Đình tử, ngươi là nô tài của trẫm, trẫm sẽ không tùy tiện xử phạt ngươi “.
Lời nói ôn nhuận vang lên, Tiểu Đình tử có chút thụ sủng nhược kinh, Hoàng Thượng vậy mà có thể nói chuyện với hắn như vậy, trong lòng nhất thời kích động, nước mắt đều tích tụ trong mắt, một bên hầu hạ Hoàng Thượng, một bên cung kính mở miệng.
“Nô tài tạ ơn Hoàng Thượng, nô tài tạ ơn Hoàng Thượng”.
“Tên nô tài nhà ngươi”.
Thượng Quan Diệu nhìn tên đang hầu hạ chính mình, vừa khóc vừa cười, không khỏi sinh ra vài phần cảm khái đến, Tiểu Đình tử cùng mình quả thật là có chút đồng bệnh tương lân, tự mình nổi giận, còn có thể trút giận lên đầu hắn như vậy, nhưng mà một nô tài như hắn cũng chỉ có thể nén giận.
“Được rồi, được rồi, ngươi cũng không cần lo lắng cho cái mạng hèn của mình nữa, trẫm sẽ không muốn cái mạng hèn của ngươi đâu, bãi cái đi Thanh Phong Các đi”.
Thượng Quan Diệu cũng không có bao nhiêu tinh lực lãng phí trên người Tiểu Đình tử, giờ phút này hắn chỉ quan tâm đến mưu sĩ Tây Môn Thược, nghe nói những thích khách tối hôm qua cũng chưa có đả thương hắn chút nào, ngược lại còn bị thương vài người, chật vật mà chạy, Tây Môn Thược này không hổ là mưu sĩ nổi danh trên giang hồ, võ công cùng mưu lược đều tài trí hơn người.
Chỉ là, thái độ của hắn thực là quá đáng, may mà hắn không có hứng với quan trường, hơn nữa trời sanh tính đạm mạc, nếu không, chỉ sợ ngay cả mình, cũng không thể giữ hắn lại được.
Thượng Quan Diệu ánh mắt lóe lóe lên, hàn quang bắn ra.
Từ trước đến nay cơ trí hơn người, thanh danh thể diện, đều là những điểm tối kỵ của hoàng gia.
Mẫu hậu làm như vậy cũng không có sai, chỉ là bà không nên hành động một cách lộ liễu như vậy, hành động vội vàng mà lại sơ hở như vậy, một mặt là áp chế thế lực hắn, mặt khác cũng coi như đang cảnh cáo hắn, không có sự cho phép của bà, thì người này cũng không thể giữ lại
Vừa nghĩ đến tâm tư này của mẫu hậu, Thượng Quan Diệu trong lòng lại càng thêm tức giận, mạnh mẽ bước ra ngoài cửa.
Tiểu Đình tử dẫn theo vài thái giám theo sát phía sau hắn, Hoàng Thượng vừa rồi đã cam đoan, khiến cho hắn trong lòng buông lỏng không ít, miệng vàng lời ngọc, xem ra hắn không cần phải lo lắng cho cái mạng nhỏ tùy lúc có thể mất này, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ cái đầu của hắn sẽ không có việc gì.
Có điều hắn cũng không dám quên một chuyện, chuyện trong hoàng thất, biết càng ít càng tốt, như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn mới có thể kéo dài được.
“Bãi giá Thanh Phong Các”.
Có điều Tây Môn Thược cũng không có ở Thanh Phong Các, cho nên Hoàng Thượng đến chậm một bước, tiểu thái giám hầu hạ Tây Môn Thược cẩn thận bẩm báo, Tây Môn Tiên Sinh sáng sớm đã bị Thái Hậu nương nương cho người đến tuyên qua bên đó.
Thượng Quan Diệu sắc mặt càng trở nên khó coi, động tác của mẫu hậu cũng thật nhanh, hôm qua giết không được, nên sáng sớm hôm nay đã truyền Tây Môn Thược qua đó, chẳng lẽ người muốn ban chết cho Tây Môn Thược.
“Bãi giá Trường Tín cung”.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mọi người chậm rãi di chuyển về phía Trường Tín cung.
***
Sáng sớm, từng đám sương mù lượn lờ, gió nhẹ nhàng thổi qua, sương mù chậm rãi tản ra.
Trong tiểu đình xanh ngọc, màn trướng lay động, bóng người yểu điệu, ngoài đình, hoa cỏ tươi mát, đua nhau khoe sắc, xa xa một màu cây cối xanh biếc, uyển chuyển hàm xúc động lòng người, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ tươi mát lòng người.
Tiếng nói lạnh lùng mà thanh u mơ hồ truyền ra từ trong đình.
“Tây Môn Tiên Sinh thật đúng là hảo phong thái”.
Trong lương đình, Thái Hậu đánh giá kẻ được xưng mưu sĩ trong truyền thuyết Tây Môn Thược, không giống với những kẻ giang hồ lỗ mãng bình thường, mà lại càng thêm nho nhã quý phái, ngũ quan tinh tế, lông mày như liễu, mắt sáng như sao, trong con ngươi màu đen hiện lên tia nhìn lãnh đạm, mà lạnh lùng, mà phóng khoáng.
Một người giống như không nhiễm bất kỳ hạt bụi trần thế, thật là có dáng dấp của bậc tiên nhân, tiếc là kẻ này khiến cho người ta nhìn không thấu, một nam tử tâm tư như sương mù này sao có thể ở bên cạnh Diệu nhi được.
Tây Môn Thược thản nhiên tiếp nhận ánh mắt soi mói của Thái Hậu, trong khi Thái Hậu đánh giá hắn, đồng thời cũng đánh giá lại Thái Hậu.
Nữ nhân có quyền thế nhất Đông Tần qủa nhiên là đúng như lời đồn phong hoa tuyệt đại, nghe nói khi bà còn trẻ, cười khuynh quốc khuynh thành, nhiều năm qua, an ổn trên ngôi hậu, nhận được thánh sủng không suy.
“Thái Hậu quá khen”.
Tây Môn Thược không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền thi lễ, đôi mắt không hề gợn sóng sợ hãi, yên lặng như nước.
“Nếu như ai gia cho ngươi ở lại Trường Tín cung, vì ai gia bày mưu tính kế, ngươi nguyện ý không?”
Thái Hậu ung dung thản nhiên bưng chum trà lên, ngọc thạch xanh nhạt, nhẹ nhấc lên nắp chum trà, tao nhã phẩm trà, có điều đôi con ngươi thâm thúy xuyên thấu qua làn khói trà trước mắt, nhìn chằm chằm Tây Môn Thược, không hề bỏ qua bất kỳ động tác nào của hắn.
Người này, vì sao làm cho bà bất an như thế, một loại sợ hãi thật sâu trong tâm.
Rõ ràng là đạm mạc lạnh lùng, không hỏi thế sự, nhưng lại gây cho bà cảm giác kinh tâm như vậy, điều này khiến cho bà không dám khinh thường
Đôi mắt kia sáng như sao như ngọc lại giống như đang cất giấu một thanh bảo kiếm thị huyết, sát khí thật mạnh.
Chẳng lẽ những thứ này đều là do bà nhìn nhầm, đôi lông mày khẽ cau lại, bình tĩnh chờ đợi, bà muốn nhìn xem con người này cuối cùng sẽ chọn Hoàng Thượng hay chọn bà, tỏng Đông Tần to lớn này có ai mà không biết Dạ Lan Chỉ bà là người thủ đoạn như thế nào, Thái Hậu tự phụ cười.
Tây Môn Thược thản nhiên nở nụ cười, hắn cười, ánh sáng trên mặt lưu động, nháy mắt sinh động vạn phần, mà so với đạm mạc lúc trước sinh ra vài phần kinh diễm.
“Tạ ơn Thái Hậu nương nương yêu thích, chẳng qua ta tiến cung, không phải vì phụ trợ hoàng đế, mà là còn vì một cái nhân tình, nhân tình trả xong, chính là ngày ta rời đi. Hoàng quyền với ta, chỉ như phù du mà thôi”.
Dạ Lan Chỉ trong mắt mũi nhọn càng thêm sâu, nam nhân này thực tự phụ, vậy mà không về phía ai, người như vậy có thể giữ lại sao?
“Tiền đồ trước mắt, phong vương bái tướng, cũng không thể lay động được Tây Môn Tiên Sinh sao?”
Bà thật sự không thể tin rằng trong thế gian có người thanh cao như vậy, cho dù là văn nhân nhà thơ, cũng không thoát khỏi được sự kiềm chế của danh lợi, chẳng lẽ hắn thực sự không để ý đến quyền thế này, sau lưng kẻ này rốt cuộc còn cất giấu điều gì, nếu như hắn giống như đám tiểu nhân nịnh nọt bình thường, thật ra bà còn yên tâm hơn, chỉ cần có nhược điểm, liền rất dễ khống chế, khó khống chế nhất chính là những kẻ vô cầu vô tâm…
“Nương nương coi trọng”.
Trong đình, lãnh khí nổi lên.
Bên ngoài đình, đúng lúc này thanh âm của thái giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm”.
Tất cả mọi người đề cao giọng hành lễ: “Nô tài ( nô tỳ ) tham kiến Hoàng Thượng”.
Thượng Quan Diệu cũng không hề dừng lại chút nào, lướt qua đám thái giám cung nữ đang quỳ dưới đất, trực tiếp tiến vào đình, trên ngũ quan tuấn dật, ẩn ẩn tia nhìn tàn bạo, vừa tiến vào trong đình, cũng không nhìn về phía Tây Môn Thược, mà là nhìn chằm chằm vào Thái Hậu.
Một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Thái Hậu trong lòng biết con vì sao như thế, nhưng lại chỉ biết làm như không biết, cười mở miệng: “Diệu nhi như thế nào lại đây?”
Trong đình Tây Môn Thược nhìn vẻ mặt hai mẫu tử đang giương cung bạt kiếm, nhanh chóng đứng lên, cung kính mở miệng: “Tham kiến Hoàng Thượng”.
Thượng Quan Diệu thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía Tây Môn Thược, thân thiết hỏi: “Tây Môn Tiên Sinh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, khiến Hoàng Thượng phải lo lắng rồi, Thái Hậu nương nương tuyên tại hạ tới đây là để hỏi thăm về chuyện thích khách đêm qua”.
Tây Môn Thược dường như không muốn khơi mào xung đột giữa hai mẫu tử Hoàng Thượng, nói thật sự uyển chuyển, Thái Hậu tất nhiên cũng không muốn làm căng quan hệ giữa hai mẹ con, thuận theo đó mà hạ giọng, mềm mại đáng yêu mở miệng: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay ai gia liền nghe nói đêm qua Thanh Phong Các có thích khách xông vào, bởi vậy nên vô cùng quan tâm, cho nên mới tuyên Tây Môn tiên sinh lại đây hỏi thăm tình huống một chút”.
Thượng Quan Diệu đôi mắt hoa đào sâu thẳm khẽ nhướng lên, đuôi lông mày hẹp dài mang theo một tia hàn ý, có điều cũng không có bộc phát ra, nếu Tây Môn Tiên Sinh không muốn làm căng thẳng quan hệ mẫu tử bọn họ, hắn sao không biết thời biết thế, nhưng mà không so đo, không có nghĩa là tự mình không biết gì.
“Mẫu hậu thật là có tâm, nếu như để cho trẫm tra ra tối qua là do ai động tay động chân, lại dám thương tổn đến khách quý của trẫm trước mặt ta, trẫm tuyệt không tha thứ”.
Lời nói tàn nhẫn lạnh lùng, Thái Hậu trong lòng hiểu rõ, hoàng nhi nói vậy là để cảnh cáo bà.
Trong lòng cứng lại, thật sự là vô cùng khó chịu, kỳ thật bà không muốn chọc Diệu nhi tức giận, hắn chính là đứa con mà bà yêu nhất, bà làm ra những chuyện như vậy, cũng là vì bảo vệ giang sơn vạn dặm cho hắn, nhưng mà hắn lại không biết tâm tư của mẫu thân như bà.
Bà đã hy sinh nhiều như vậy, không muốn đem giang sơn tặng không cho kẻ không công.
“Diệu nhi”.
“Tây Môn Tiên Sinh tối hôm qua đã bị kinh hách, vẫn là nên quay về Thanh Phong Các mà nghỉ ngơi cho tốt đi”.
“Tạ Hoàng Thượng, ” Tây Môn Thược cung kính thi lễ, quay đầu nhìn Thái Hậu đứng một bên trong ánh mắt tràn ngập sương mù, trên gương mặt quyến rũ kia khó nén vẻ mất mát, còn có đau lòng, cung kính mở miệng: “Tây Môn Thược cáo lui “.
“Đi đi, ” Thái Hậu phất phất tay, loại thời điểm này, bà cũng không thể khống chế được Tây Môn Thược, hắn chính là một dấu ngăn cách trong lòng mẫu tử bà, nếu như bà còn cố ý muốn trừ bỏ Tây Môn Thược, chỉ sợ là Diệu nhi cũng không thể để bà động vào.
Có điều, bà sẽ khiến cho Diệu nhi hiểu được, người này không thể giữ lại được.
Tây Môn Thược lui ra ngoài, trong đình, an tĩnh lại, mẫu tử hai người nhìn nhau thật lâu, trong ánh mắt thiếu đi tia nhìn thân thiết ngày xưa, vết rách ngày càng một lớn hơn.
“Diệu nhi, Tây Môn Thược người này không thể giữ lại, mẫu hậu hi vọng con?”
Thái Hậu ôn nhu mở miệng, có điều Thượng Quan Diệu cũng không cho bà cơ hội nói tiếp, xoay người kêu lên: “Mẫu hậu?”
Thanh âm đột ngột tăng vọt, như gió thổi lạnh lẽo.
“Mẫu hậu, nếu như trong mắt mẫu hậu còn có người con như trẫm, sẽ không đối nghịch với nhi tử khắp nơi, qua chuyện tối hôm qua, trẫm không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, còn có Tây Môn Thược cũng không có nghĩ muốn ở lại, hắn chính là thiếu ta một cái nhân tình, khi đã báo đáp xong hắn sẽ rời đi”.
Thượng Quan Diệu hai hàng lông mày nhíu lại, quanh thân lạnh lùng tiêu điều, phía trên áo gấm màu vàng, được thêu hình rồng đang bay lên trời, khí phách mười phần, tóc đen như mực thả xuống, kim quan phát ra ánh sáng chói lọi, ngũ quan tuấn dật của hắn, lại càng thêm tao nhã vô hạn.
“Diệu nhi?”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Thái Hậu có chút âm ngao, trong ánh mắt nổi lên chút ẩm ướt.
Bà có nằm mơ cũng không ngờ rằng, có một ngày đứa con mà mình sủng ái nhất lại đối chọi gay gắt với mình như vậy, kỳ thật trong lòng bà biết rõ, chuyện của Tây Môn Thược chính là một màn dạo đầu, nhi tử cũng đã sớm chống lại bà.
“Mẫu hậu bảo trọng thân thể đi, trẫm còn có việc triều chính cần xử lý, xin cáo lui trước”.
Thượng Quan Diệu nói xong, liền vung tay rời đi.
Ngoài đình một đám thái giám cung nữ đang quỳ, cảm nhận được lệ khí trên người Hoàng Thượng, ngay cả thở lớn cũng không dám thở.
“Tiểu Đình tử, trở về đi”.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Tiểu Đình tử lập tức đứng lên: “Hoàng Thượng bãi giá hồi cung”.
Đoàn người rời đi, Ngọc Bích đình bốn phía liền an tĩnh lại.
Trong đình, Thái Hậu xuyên qua tấm sa mỏng ngây ngốc nhìn theo bóng dánh Hoàng Thượng đã đi xa, nước mắt chậm rãi chảy xuống, ngã ngồi trên ghế đá, bàn tay run run chống lên mặt bàn đỡ lấy thân thể của mình, lơ đãng chạm phải chum trà, chum trà rơi xuống mặt đất, giống như tấm lòng tan nát của bà, tâm ý của bà lại không ai hiểu được hay sao?
Thật sự là tự làm bậy không thể sống, ông trời, đây là ở trừng phạt ta sao?
Trong đôi mắt hoa đào của Thái Hậu. Nước mắt tuôn ra, cuồn cuộn chảy xuống, không tiếng động, khiến cho bà nhìn nhu nhược vô cùng, làm sao còn là một Thái Hậu thị huyết thâm sâu, chẳng qua chỉ làm một người mẹ nát lòng.
***
Kim Hoa cung.
Vân Tiếu ngủ đến tận khi mặt trời lên ới dậy, tối hôm qua đi ngủ thực là quá muộn, cho nên dậy không nổi.
Đến khi nàng tỉnh lại, nhìn quanh tẩm cung, chỉ có một mình Uyển Uyển, Tú Tú và những thái giám khác đều đã đi ra ngoài làm việc.
Uyển Uyển vừa thấy chủ tử tỉnh lại, thần thần bí bí đi lại gần.
“Nương nương, ta đã đem Tú Tú và những người khác phái ra ngoài, có việc muốn nói với người”.
“Ừm, ” Vân Tiếu híp mắt nhìn kẻ đang cười như kẻ trộm này, mặt mày hớn hở, giống như gặp chuyện vô cùng vui vẻ, nhíu mày, hứng thú không lớn mở miệng: “Chuyện gì a?”
“Nương nương không phải muốn ra cung sao? Nô tỳ rốt cục cũng đã tìm ra một cách”.
Uyển Uyển tiếng nói vừa dứt, liền cảm thấy cổ tay tê rần, chủ tử đang dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, chớp mắt to, hưng phấn mở miệng: “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Như vậy thực là quá tốt”.
Vân Tiếu nói, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng, tóc dài rối tung, nhảy xuống giường, kích động đi qua đi lại.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi nơi này, toàn bộ tế bào trên người nàng đều như sống động lên, hiện tại nàng càng ngày càng chán ghét chỗ này, bởi vì chán ghét những con người quỷ kế đa đoan, cho nên ngay cả nơi liên quan đến họ cũng cảm thấy chán ghét, giờ phút này hận không thể lập tức đi ra ngoài.
Hơn nữa còn muốn ở dưới tình huống không kinh động đến bất kỳ kẻ nào mà rời đi.
Uyển Uyển thấy chủ tử cao hứng như vậy, tâm tình lại càng tốt hơn, chủ yếu là, nàng cũng muốn rời khỏi nơi này, nơi này thực là nhàm chán, tốt nhất vẫn nên là xuất cung.
“Nô tỳ vẫn để ý mọi chuyện trong cung, phát hiện vào giờ thân (15h – 17h ) mỗi chiều, sẽ có một xe ngựa mang đồ vào cung, đây là cửa hàng mang hoa quả cho hoàng cung, bởi vì muốn đảm bảo rau quả cho các chủ tử trong cung đều là hoa quả tươi mới, cho nên mỗi ngày đều đem vào, theo trong cửa thiên môn vào, sau đó lại đi từ thiên môn ra, đến lúc đó chúng ta có thể?”
Uyển Uyển chớp ánh mắt, tinh quái làm ra một động tác.
Vân Tiếu cũng đã hiểu ý tứ của nàng, cũng hơi đồng ý với phương pháp như vậy, hàng hóa rau qủa của Hoàng Thượng đưa vào cung, tất nhiên là sẽ có thùng rau quả, đến lúc đó hai người sẽ trốn ở trong đó, như vậy là có thể ra ngoài, như vậy là thực sự quá tốt.
“Uyển Uyển, này thật sự là quá tốt, được, chúng ta chuẩn bị rời đi nơi này đi”.
Vân Tiếu và Uyển Uyển vô cùng cao hứng, một bên vừa nhảy vừa cười, rất là vui vẻ.
Một lát sau, Uyển Uyển dừng lại, lo lắng nhìn chủ tử: “Chúng ta rời đi, bọn Tú Tú phải làm sao bây giờ? Có thể chịu liên lụy hay không a”.
Vân Tiếu nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ là không, bởi vì bọn họ chỉ là những cung nữ an phận thủ thường, ta rời đi, cũng không phải là chủ ý của bọn họ, chẳng lẽ Thượng Quan Diệu ngay cả với những cung tỳ nhỏ nhoi mà cũng không tha sao”.
“Cũng đúng”.
Hai người lại tiếp tục cao hứng, bên trong tẩm cung không hiểu sao lại toát lên không khí vui vẻ như vậy, Tú Tú đi từ bên ngoài vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một chút khó hiểu.
“Nương nương có chuyện gì mà vui vẻ như vậy a”.
Đây là chuyện rất ít gặp a, bình thường thấy chủ tử toàn là một bộ dáng hữu khí vô lực, hôm nay thế nào mà sinh khí dồi dào, giống như có chuyện gì đó cực kỳ vui mừng vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm chủ tử cùng Uyển Uyển.
“Nói cho nô tỳ một chút đi, để xem là chuyện gì mà vui mừng vậy a?”
“Không có, ở đâu ra việc vui, là ta kể cho nương nương một câu chuyện cười, cho nên nương nương mới vui vẻ thành như vậy”.
Uyển Uyển tất nhiên không có khả năng sẽ đem loại chuyện này nói cho Tú Tú biết, nếu như nói ra, chỉ sợ là nha đầu này bị dọa cho chết khiếp, hơn nữa nhất định sẽ ngăn cản các nàng rời đi, nàng ấy dù sao cũng là người trong cung, cho dù các nàng muốn mang theo nàng ấy, cũng chưa chắc nàng ấy sẽ đi theo, cuộc sống ngoài cung chưa chắc đã thích hợp với nàng ấy.
“Ừm, ” Tú Tú nhíu mày, cũng không có quấn lấy nàng đòi kể nghe, có điều lại nói ra một chủ đề khác.
“Biết không? Trong cung truyền khắp, vào buổi tối hôm qua, khách quý của Hoàng Thượng bị đâm, có thích khách xông vào trong cung muốn giết người nọ, hiện tại bên kia Thanh Phong Các đã phái thêm rất nhiều thị vệ”.
Uyển Uyển vừa nghe đến đây cảm thấy vô cùng hứng thú, liên thanh truy vấn: “Sao lại thế này? Người kia có bị thương hay không, đã bị giết hay chưa”.
Vân Tiếu vén mái tóc dài lên, tao nhã đi đến ghế ngồi xuống, rót chén trà, khẽ nhấp một ngụm, chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng liền hiện lên trong đầu, cái người tên Tây Môn Thược giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần kia, võ công bí hiểm, tâm cơ lại thâm trầm, có thể trở thành mưu sĩ của Hoàng Thượng, tất nhiên có chỗ hơn người.
Nhưng mà người này nhất định là sẽ gây bất lợi cho Vân Vương phủ, phụ thân nhân lúc bệnh trả quyền, cái này sẽ không phải là chủ ý của Tây Môn Thược kia chứ, Vân Tiếu ánh mắt liền trợn to, hơn nửa ngày không thấy biến đổi?
Nếu vậy chuyện phụ thân bị bệnh chưa chắc đã là thực, nếu quả thật là như vậy, chỉ sợ Hoàng Thượng vẫn còn có thể nghĩ biện pháp để đối phó với phụ thân, hắn chẳng những muốn gỡ bỏ quyền lực của Vân Vương phủ, mà còn muốn tính mệnh của tất cả những người liên quan Vân Vương phủ.
Giờ phút này, nàng thật sự tình nguyện phụ thân bị bệnh thật, mà không phải là một sách lược của Tây Môn Thược, nếu như thực sự là như vậy, nam nhân này vẫn còn có hậu chiêu.
Giờ phút này Vân Tiếu thực hận mình buổi tối hôm qua, không thừa cơ đâm cho tên kia một đao, có điều cũng chưa hẳn tác động đến được hắn, với võ công của nam nhân kia, căn bản là vô cùng bí hiểm, nếu như hắn không muốn để cho người khác thương tổn, chỉ sợ không có ai có thể gây thương tích cho hắn.
Không biết công phu của hắn so với Mộ Dung Xung, thì người nào có phần thắng lớn hơn một chút đây.
Vân Tiếu nghĩ đến muốn đau đầu, cũng không nghĩ ra được loại khả năng nào, hai người kia đều thực thần bí, đều có điểm biến hoá kỳ lạ, trong thời gian này, xuất hiện ở trong hoàng cung, còn kích động Vân vương phủ cùng hoàng thượng xung đột, quả nhiên là khó mà có thể yên tâm được a.
Một bên, Uyển Uyển và Tú Tú vẫn còn đang thảo luận tối hôm qua Tây Môn Thược rốt cuộc có bị thương hay không.
Vân Tiếu nhìn về phía Uyển Uyển, Uyển Uyển kiến thức rộng rãi, quanh năm suốt tháng ở bên ngoài giang hồ, rất nhiều việc tất nhiên hiểu hơn người, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Uyển Uyển, ngươi có nghe qua tên Tây Môn Thược này hay không?”
Hai cái nha đầu nghe thấy câu hỏi của chủ tử như vậy, liền quay đầu lại.
Uyển Uyển nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng chớp mắt to: “Tây Môn Thược, hình như đã từng nghe qua, hành tung mơ hồ không biết, nghe nói túc trí đa mưu, xuất quỷ nhập thần, từng nghe người ta nói qua, người này nếu như vào triều làm quan, tất nhiên sẽ trèo lên được chức quan to, bái tướng phong hầu, có điều người này khinh thường làm quan”.”
Uyển Uyển nói chuyện, Vân Tiếu lâm vào trầm tư, một nam tử nhìn cẩm tú giang sơn như bùn đất như vậy, vì sao lại mang đến phong ba như thế đây.
Hắn và Mộ Dung Xung đều giống nhau, đều có mục đích mà không thể cho ai biết được, đến tột cùng vì sao lại không biết?
Mặc kệ bọn họ lợi hại như thế nào, hiện tại lại động đến trên đầu Vân Vương phủ, nàng cũng sẽ không mặc kệ mà ngồi xem không, cho nên nàng muốn xuất cung, trước mắt phụ thân đã giao ra quyền to, nếu vậy nàng hoàn toàn có thể nói cho bọn họ, chuyện mình không hề ngốc.
Vân Tiếu sau khi cân nhắc một phen, chủ ý đã định, khuôn mặt hiện lên ý cười mê người.
“Được rồi, chúng ta mặc kệ chuyện này đi, Hoàng Thượng mới là người phải lo lắng, liên quan gì đến chuyện của chúng ta?”
Chủ tử đã lên tiếng, làm nô tài như bọn họ tất nhiên cũng không dám nói thêm điều gì, Uyển Uyển và Tú Tú cũng không nói lại chuyện tối hôm qua nữa, hầu hạ chủ tử thay quần áo, rửa mặt, bận rộn một phen.
Giờ Thân canh ba.
Uyển Uyển vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngự thiện phòng, xe ngựa của cửa hàng rau quả từ phía cửa sau thiên môn tiến vào, hiện tại đang tháo dỡ hàng, có điều tháo dỡ hàng xong, chỉ sợ là cũng đến tối.
Ánh trăng chiếu sáng, bao phủ một tầng lạnh lẽo, sau khi dùng xong bữa tối một lúc, Vân Tiếu liền mượn cớ thân mình không thoải mái, sơm đi nghỉ ngơi.
Tối nay vốn là Tú Tú trực, nhưng Uyển Uyển lấy cớ lo lắng chủ tử, đuổi Tú Tú ra ngoài nghỉ ngơi, mặt khác thái giám gác bên ngoài tẩm cung cũng đã đuổi đi xa rồi, chỉ để cho bọn hắn canh giữ bên ngoài cửa điện, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào trong điện, nương nương phiền lòng, muốn yên tĩnh.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy.
Một chủ một tỳ hai người, thay quần áo giả dạng, trở thành tiểu thái giám trong cung, trên mặt lại thoa một ít dược thảo, vàng như nến một mảnh, giống như tiểu thái giám thân thể có nhiều bệnh, cái nhìn đầu tiên liền khiến cho người ta thương hại, hơn nữa đôi mắt to ngập nước, sau khi hóa trang xong lại càng thêm sắc sảo.
Vân Tiếu giả dạng như vậy, thứ nhất là để tránh tai mắt người trong cung, thứ hai là giấu diếm đi đôi mắt.
Mộ Dung Xung kia xuất quỷ nhập thần, ai biết hắn giờ phút này đang đứng ở nơi đâu nhìn các nàng ngoài sáng, nếu như các nàng hóa trang thành bộ dáng tiểu thái giám, hắn tất nhiên sẽ không để ý, trong Kim Hoa cung này có biết bao nhiêu tiểu thái giám ra vào, chẳng lẽ hắn luôn nhìn chằm chằm, vào một thái giám hay sao, bởi vậy, nàng mới hóa trang thành như vậy.
Sau khi thu thập xong toàn bộ, Vân Tiếu và Uyển Uyển chia nhau mang theo mỗi người một túi đồ, đây là quần áo để các nàng thay sau khi ra khỏi cung, y phục của thái giám rất gây chú ý.
“Đi thôi”.
Hai người thật cẩn thận từ trong điện đi ra ngoài, bên ngoài cửa điện một bóng người cũng không có, những thái giám canh giữ ngoài điện, nào biết đâu rằng một chủ một tớ chuồn êm ra ngoài.
Ánh trăng sáng nhưng lạnh lẽo, hai thân ảnh giống như du hồn trong đêm, hướng về phía ngự thư phòng mà đi, dọc theo đường đi thật cẩn thận tránh đi người khác, có điều cũng đã đêm khuya, trời lại lạnh, ngẫu nhiện gặp cũng chỉ là cung nữ và thái giám trong ngự thiện phòng, đâu có ai để ý đến hai tiểu thái giám chứ, cho nên hữu kinh vô hiểm chạy đến phía sau.
Ngự thiện phòng, mặc dù không phải Kim Loan điện, nhưng cũng là nơi quan trọng trong cung, sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế hoàng hậu cùng với phi tần hậu cung, cũng là vấn đề quan trọng, nếu như ở cửa này xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ tất cả mọi người cũng chỉ có một kết cục.
Chết.
Cho nên ở ngự thiện phòng đề phòng nghiêm ngặt, không có thân ảnh của thị vệ qua lại, nhưng có hơn mười mấy thái giám như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào, có điều đợi đến khi hàng hóa dỡ xong, cũng liền nơi lỏng một chút.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển phục ở một nơi gần đó, chờ đợi thời cơ…
Bảy tám chiếc xe ngựa chỉnh tề đứng phía trước kho hàng, thái giám tổng quản ngự thư phòng mời người đưa hàng ở lại uống trà, thanh âm hai lão nhân từ trong phòng truyền ra vô cùng náo nhiệt.
Hàng hóa đã dỡ xong, cửa kho hàng đã khóa, ngay cả thị vệ cũng nơi lỏng hơn, trốn trốn đến một bên cùng uống trà, đêm càng ngày càng sâu.
Càng lúc các đen Vân Tiếu cùng Uyển Uyển chân tay lạnh đến phát run, hai người thỉnh thoảng thổi thổi, xoa xoa tay, mắt thấy xe ngựa trước sau, một người cũng không có, hai người nhân lúc đó, khom lưng, nhờ ánh trăng che giấu, động tác lưu loát trèo lên một chiếc xe ngựa sau cùng.
Xe ngựa trống rỗng, rất lớn, có đặt năm sáu chiếc giỏ rất to.
Hai người dọn một chút, sau đó nấp ở phía sau giỏ lớn, hai tay nắm chặt lấy nhau, truyền cho nhau niềm an ủi.
“Chỉ mong chúng ta bình an xuất cung”.
Trong đêm tối, cúi đầu thở dài.
Uyển Uyển biết chủ tử nhất định là đã chịu khổ cực, nắm ngược lại bàn tay của Vân Tiếu, nhỏ giọng nói thầm: “Nương nương, cố gắng chịu, chúng ta nhất định sẽ xuất cung thành công”.
“Ừ, ” Vân Tiếu cũng không nói gì nữa, so với việc sau khi xuất cung được tự do, trong lòng cân bằng hơn rất nhiều, nhưng mà trời thực là lạnh a, những người kia dùng trà, khi nào thì xong a.
Song điều nàng băn khoăn cũng không lâu lắm, liền nghe được tiếng người nói chuyện, có người đang lại đây.
Hoàng cung đem cấm, sau canh ba giờ hợi ( 9h – 11h đêm), không cho phép có bất luận kẻ nào ra vào hoàng cung, người đưa hàng hóa này sao lại không biết, bởi vậy mới uống trà nhanh, sau đó cười nói liền rời đi.
Bảy tám chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành.
Đi một chút lại ngừng một chút, thỉnh thoảng có người kiểm tra.
Vân Tiếu và Uyển Uyển lo lắng, tay nắm chặt với nhau toàn là mồ hôi lạnh.
Có điều những thị vệ ở cửa cung cũng không có thực sự kiểm tra cẩn thận, chỉ là đối với xe ngựa phía sau lật lên vài cái, đây là xe ngựa mỗi ngày đều vào cung, cho nên cũng nơi lỏng hơn.
Một đường trót lọt vô cùng.
Giờ sửu ( 1- 3h sáng), ra khỏi hoàng cung, cũng không có dừng lại nữa, hai người lặng yên nhấc giỏ trúc trên đầu lên, nhìn xuyên qua lớp vải màn xe, nhìn về phía bên ngoài, ánh trăng đã chạy về tây, mắt thấy trời cũng sắp sáng, lúc này không rời đi, còn đợi đến khi nào.
Hai người tuy rằng không có võ công, nhưng thân thủ cũng không giống nữ tử tầm thường, rất là lưu loát, nhảy người xuống.
Xe ngựa run rẩy một chút, xa phu đánh xe có chút mệt, không khỏi nghi hoặc nhíu nhíu mày, khẽ lẩm bẩm.
“Sao lại thế này, phía sau sao lại lắc lư một chút”.
“Không có việc gì, đi nhanh đi, mệt mỏi quá a, còn phải đi về ngủ đâu”.
Có người khác mở miệng thúc giục, mã xa phu liền không nói nữa, bảy tám chiếc xe ngựa liền rời khỏi ngã tư đường, từng người đi về nhà mình.
Vân Tiếu và Uyển Uyển đứng trên ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn bóng đêm, trên bầu trời đêm tối đen, vô vàn những ánh sao, giống như bên trên bình phong, thêu một số kim tuyến, trông rất đẹp mắt, hít thở không khí tự do tươi mát, thoải mái nói không nên lời, tâm tình không khỏi tốt hơn.
Bên tai truyền đến rầm một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Uyển Uyển đang giũ ra một đống trang sức trong ngực, Vân Tiếu trợn mắt há hốc mồm, người này thật là trâu, khó trách lúc trước cảm thấy bụng nàng ta có chút mập ra, thì ra là giấu nhiều thứ tốt như vậy.
“Chủ tử, xem, chúng ta xuất môn ra ngoài, chung quy không thể thiếu bạc, những trang sức này, còn có chút vàng bạc, có thể đổi được không ít tiền đâu, vấn để này khỏi cần lo rồi”.
Uyển Uyển nói xong, liền nhặt những thứ trên mặt đất lên.
Vân Tiếu cũng ngồi xổm xuống, cùng với nàng ta nhặt lấy, cất vào bên trong tay nải.
Quả thật, có mấy thứ này, bọn họ không cần lo chuyện ăn uống trong một khoảng thời gian dài, Uyển Uyển chuyện gì cũng lo xa hơn nàng, Vân Tiếu không khỏi nở nụ cười.
Người này dùng càng lâu, càng thấy tuệ nhãn của mình lúc trước thật sự là thấy được người tinh anh a, quả thật là có giá trị.
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau mau thay quần áo đi”.
Vân Tiếu lôi kéo Uyển Uyển tìm một nơi yên tĩnh, thay đi trang phục thái giám trên người, trời cũng sắp sáng, một thân quần áo thái giám sẽ gây nhiều chú ý.
Hai người vừa mới thay quần áo xong, liền nghe được thanh âm nức nở đâu đó.
Trong đêm tối lạnh lẽo phát ra tiếng khóc, sinh ra một tia quỷ mị vô cùng, khiến cho người nghe kinh hãi đảm chiến, Uyển Uyển tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng cứ nói đến quỷ quái là sợ, bị dọa sợ nhảy dựng đến bên người Vân Tiếu, một tay nắm chặt lấy quần áo vừa thay ra, một tay túm lấy cánh tay của Vân Tiếu, run rẩy mở miệng.
“Chủ tử, có quỷ”.
Vân Tiếu lắng nghe, đúng là tiếng khóc, lấy đâu ra quỷ quái chứ, nàng trời sinh theo chủ nghĩ duy vật, cũng không tin tưởng trên đời có quỷ quái, không khỏi gõ lên đầu Uyển Uyển một chút: “Là có người đang khóc, không phải quỷ”.
Uyển Uyển mở to hai mắt, lắng nghe trong đêm, quả nhiên là có tiếng khóc mơ hồ truyền đến, tiếng kêu rên này, giống như là gặp tra tấn gì đó vậy.
Hai người liếc nhau, khẩn trương hẳn lên: “Không phải là có người đang bị hành hạ hay sao chứ, mau, đi xem”.
Một trước một sau chạy vội đi ra ngoài, quần áo cũng đã mặc xong, quần áo thái cũng bị ném xuống đất, Uyển Uyển không quên mang theo tay nải của mình, trong bao quần áo ngoại trừ trang sức, còn có một ít dược liệu của chủ tử, cái gì mà bao tay rồi cồn I- ốt, tuy rằng nàng không biết những thứ này có lợi ở đâu, nhưng chủ tử đã phân phó mang theo, nàng liền mang theo.
Hai người đi theo nơi phát ra thanh âm, đến trước một ngôi nhà đơn sơ.
Khu này là một phố bình dân, liếc mắt nhìn một cái, cao thấp, đều là một ngôi nhà bình thường.
Mặc dù đơn sơ, nhưng cũng khéo léo, sân nhỏ được hàng trúc bao quanh, bốn phía được bao quanh bởi một vòng trúc xanh, cảnh trong sân nhỏ liếc mắt một cái cũng có thể thấy được, giữa sân là một con đường nhỏ, hai bên trồng một ít rau quả, bởi vì là mùa đông, trên mặt đất phủ một tầng cỏ khô, trụi lủi có chút cảm giác thê lương, hơn nữa lúc này từ trong phòng còn truyền ra tiếng khóc, ngọn đèn trong phòng, bị gió thổi qua, trái phải lắc lư, chiếu lên trên cửa giấy trắng noãn.
Thanh âm bi thương truyền đến.
“Nương, cha làm sao vậy? Có phải cha bị bệnh hay không, nương”.
Thanh âm non nớt theo gió bay ra, Vân Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra là có bệnh, hại nàng lo lắng vô ích một hồi, còn nghĩ có người bị ngược đãi gì đó.
Xoay người rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Nàng kiếp trước là bác sĩ, chính là một thầy thuốc, sao có thể biết có bệnh nhân, mà yên lặng xoay người rời đi chứ? Như vậy không phải là tổn hại y đức người thầy thuốc sao.
“Đi, vào xem đi”.
Vân Tiếu không chút do dự đẩy cửa ra đi vào, Uyển Uyển cũng có thể đoán ra được chuyện bên trong, thực hiển nhiên là bên trong có người bị bệnh, nhưng mà vì sao chủ tử lại muốn đi vào chứ. Tuy rằng biết chủ tử thích mân mê một ít dược liệu linh tinh gì đó, nhưng mà người ta là sinh bệnh, nàng có thể làm cái gì đây?
“Chủ tử, người?”
Vân Tiếu cũng không để ý đến Uyển Uyển phía sau, sải bước về phía phát ra ánh sáng phía trước, chi nha một tiếng đẩy cửa gỗ ra, cửa gỗ đã cũ lắc lư vài cái, phát ra tiếng vang.
Mấy người trong phòng thấy vậy bỗng nhiên ngây người, nhất là vị phu nhân đầy một mặt nước mắt, bên cạnh là một cô gái nhỏ búi một đầu tóc, còn có nam nhân nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nến, nam nhân này dường như rất thống khổ, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn nghi hoặc, nhìn nhìn nữ tử nửa đêm canh ba xông vào nhà hắn, giãy dụa muốn đứng dậy, vươn đôi bàn tay che chở bên người hai mẹ con, ho khan mở miệng.
“Các ngươi là loại người nào? Muốn làm gì?”
Ánh mắt mơ màng, nam nhân này tuy rằng suy yếu, nhưng mà động tác kia, lại giống một anh hùng cái thế, trong ánh mắt mẹ con hai người đều hiện lên một tia sùng kính, có một người trượng phu, phụ thân như vậy mà kiêu ngạo, nhưng mà vừa nghĩ đến nam nhân bảo hộ chu toàn hai mẹ con nàng như vậy, rất nhanh sẽ rời các nàng đi, hai người đồng thời thất thanh khóc lên.
Trong phòng nồng đậm tiếng khóc bi thương, phía sau Uyển Uyển sớm đã bị một màn này mà cảm động, cuối cùng khóc lên, nức nở nhìn phía Vân Tiếu: “Chủ tử, các nàng thật đáng thương a”.
“Ừ, ” Vân Tiếu gật đầu, nhìn về phía nam tử kia, ánh mắt hiền lành, ý cười trong suốt, tiếng nói thanh nhuận như tiếng hoàng anh xuất cốc, vừa giòn vừa ngọt.
“Ta là một đại phu, ngươi sinh bệnh, cho nên mới vào xem, các ngươi đừng hiểu lầm “.
“Đại phu?”
Mọi người trong phòng đều ngây dại, chẳng những là cả nhà trong phòng nhỏ, mà ngay cả Uyển Uyển cũng ngây dại, nàng chưa bao giờ biết chủ tử là một đại phu, không phải mọi người đều nói chủ tử là kẻ ngốc sao? Mặc dù không ngốc, nàng thế nhưng là một đại phu, chẳng lẽ nàng mân mê những loại dược liệu này, là vì chủ tử chính là một đại phu sao?
Nam tử buông tay ra rồi ngã về trên giường, nhưng vị phụ nhân kia lại càng khóc thêm thương tâm: “Chúng ta đã mời đại phu, mọi người đều nói hắn, nói hắn, ” những lời sau đó rốt cuộc không nói nên lời, Vân Tiếu cũng đã biết ý tứ đại khái, những đại phu kia nói người này đã hết thuốc chữa, nhưng nàng nhìn kỹ qua, nam tử này tuy rằng sắc mặt vàng như nến, con ngươi không ánh sáng, nhưng cũng không có tan rã, sao lại không trị được chứ? Chậm rãi đi qua: “Ta xem thử một chút…”