Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Lực Lượng Tà Ác
ản thân lời giải thích ‘xem tướng số là mê tín’ cũng chính là một loại mê tín”
Cách ngày, Vương Trung Đỉnh lại đi công tác, lần này được mời tham gia hội nghị của lãnh đạo cấp cao, còn có một loạt các hoạt động xã giao tương quan, tính ra ít nhất cũng phải mất một tuần.
Mà mầm mống tai họa Hàn Đông này, cũng bị Phùng Tuấn cắt cử, mời đến một người đại diện mới —— Quý Đào.
“Tôi hi vọng sau khi Vương tổng trở về, có thể nhìn thấy một người nghệ sĩ hoàn toàn phù hợp yêu cầu của bổn công ty. Thời gian ngắn, nhiệm vụ gian khổ, mấy ngày này cậu cần phải hao tâm tốn sức rồi.” Phùng Tuấn vỗ vỗ vai Quý Đào nói.
Quý Đào gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Nhất là mấy thứ bàng môn tà đạo trong đầu cậu ta, tư tưởng mê tín gì gì đó, nhất định phải xóa sạch triệt để! Đây là điều mà Vương tổng chướng mắt nhất, nếu không sửa được cái tư tưởng đó thì hết thảy những cái khác không cần bàn nữa!”
Ánh mắt Quý Đào kiên định: “Chỉ cần ở trong tay tôi một ngày, cậu ta tuyệt đối không thể giả thần giả quỷ.”
“Cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Nhìn thấy Quý Đào, Hàn Đông tựa như thấy được Vương Trung Đỉnh phiên bản “Hán hóa”. Cái gọi là “Hán hóa” chính là ngoại trừ không có phong cách phương Tây bên ngoài của Vương Trung Đỉnh, tính nết còn lại thì giống hệt anh ta.
Ngày thứ nhất của kỳ huấn luyện, Quý Đào mời một vị giáo sư đến, vị giáo sư này đã làm công tác tuyên truyền ‘vạch trần mê tín, giải thích khoa học’ rất nhiều năm. Thường xuyên diễn thuyết ở nhiều nơi, lấy hình thức dùng chính bản thân mình để thuyết phục người khác, đã từng có rất nhiều người mang tư tưởng ngu muội tỉnh ngộ.
“Tôi hỏi cậu, cậu trai, cậu có suy nghĩ gì về vấn đề ‘mê tín’?”
Hàn Đông không cần suy nghĩ nói: “Chúng ta cần vứt bỏ tư tưởng mê tín.”
Giáo sư có chút khó hiểu, không phải người này rất bình thường sao? Ném ánh mắt đầy dấu hỏi qua chỗ Quý Đào, Quý Đào hất hất cằm ra hiệu cứ tiếp tục, tuy Hàn Đông nói rất quyết đoán nhưng vẫn không thể tin.
Vị giáo sư quay lại nhìn Hàn Đông: “Cậu không mê tín, vậy vì sao lại có hứng thú với việc xem tướng số?”
“Không phải hai chuyện này rất mâu thuẫn sao? Ngài làm sao biết xem tướng số là mê tín?”
Giáo sư nói: “Xem tướng số không phải ngành nghiên cứu khoa học, không phải mê tín thì là cái gì?”
“Ai nói xem tướng số không có khoa học? Thầy tướng số là nhân sĩ chuyên nghiệp căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của một người mà phân tích vận thế nhân sinh, đây là phương pháp suy đoán trước những việc cát hung họa phúc có thể xảy ra. Nghe kỹ nè, là nhân sĩ chuyên nghiệp, không phải bọn giang hồ bịp bợm. Là phân tích và đoán trước, không phải nói ngông nói cuồng. Bản thân lời giải thích ‘xem tướng số là mê tín’ cũng chính là một loại mê tín, đừng ở chỗ này phát ngôn tà thuyết mê hoặc người khác có được không?”
Sắc mặt Quý Đào hơi đổi một chút, nhưng vì tôn trọng giáo sư, hắn không mở miệng ngắt lời.
“Tôi mê tín? Tôi phát ngôn tà thuyết mê hoặc người khác?” Giáo sư tức tới mức thiếu chút nữa sùi bọt mép.
Hàn Đông ra vẻ đương nhiên: “Đúng, chính là ông! Cái gì gọi là mê tín? Mê tín là chỉ những người sùng bái và tín nhiệm mù quáng đối với một sự vật. Mê tín sinh ra như thế nào? Là bởi vì không có hiểu biết đối với không gian to lớn, năng lực nhận thức của con người có hạn, gặp phải một vấn đề không thể giải thích mới có thể đưa ra suy đoán vô căn cứ. Vậy tôi hỏi ông, ông có biết cái gì gọi là tài, quan, ấn, cát, thần Hung Sát không? Ông giải thích được mệnh bát tự học không? Ông đọc《 nhân thể sinh vật tiết luật học 》, 《 Chu Dịch thượng thị học 》, 《 địa lý biện chứng 》 chưa? Nếu ông không hiểu cái gì mà vẫn nhận định tướng số là mê tín, vậy điều này chẳng lẽ không phải một loại mê tín sao? Tôi nói ông phát ngôn tà thuyết mê hoặc người khác có gì sai chứ?”
Giáo sư bị một câu của Hàn Đông làm cho nói không nên lời.
Quý Đào kêu giáo sư ra ngoài, vừa làm dịu tâm tình ông vừa nói: “Tên này nói năng xảo trá, giỏi ngụy biện, ông nói không lại đâu, trực tiếp phơi bày chân tướng sự thật đi!”
Mấy phút đồng hồ sau, có hai diễn viên bước vào phòng học. Một người mặc áo đạo sĩ, đầu đội mũ cánh chuồn*, vừa đi vừa đung đưa đầu, miệng lẩm bẩm: “Khoa học đoán mệnh, khử bệnh trừ tà; đoán trước họa phúc, gặp dữ hóa lành…” Người còn lại lưng còng, đi lại tập tễnh, diễn vai một cụ bà bị bệnh tật quấn thân.
Hàn Đông ngậm điếu thuốc, vui vẻ hớn hở nhìn bọn hắn.
Cụ bà: Thầy Pháp, ngài có thể xem tướng số bói quẻ, tiêu tai tránh họa đúng không?
Thầy Pháp: Tâm chân thành thì linh! Xem liền biết! Nói đúng thì thắp ít hương khói; không đúng sẽ không lấy một xu.
Cụ bà: Gần đây tôi thường xuyên thấy tức ngực, buồn nôn váng đầu.
Thầy Pháp: *vVẻ mặt nghiêm nghị* bà bị xà tinh quấn thân, nếu không loại bỏ, tánh mạng khó bảo toàn!
Lão thái thái: *hoảng sợ* Thầy Pháp, ông mau cứu tôi!
Thầy Pháp: *Nhắm mắt niệm chú* Xà tinh đáng giận, ngấm ngầm gieo rắc tai hoạ! Đợi ta thu phục mi, để xem mi hiện nguyên hình rồi làm sao trốn đây? *Rút ra từ túi quần một tờ giấy trắng*.
“Đợi chút!” Hàn Đông đột nhiên cắt ngang, đi đến trước mặt hai người, cầm tờ giấy trắng trong tay ông Thầy Pháp kia: “Được rồi, để tôi giúp bà ta cho!” Phun một ngụm nước ra, rồi nói với ông Thầy Pháp: “Xà tinh đã đi rồi, lần tới dùng nhiều bột không màu chút, cái đuôi rắn này đứt thành ba đoạn rồi kìa.”
Ông Thầy Pháp và cụ bà đưa mắt nhìn nhau, có cần diễn nữa không vậy?
Hàn Đông bất đắc dĩ nhổ một ngụm nước bọt: “Biên kịch của mấy người là ai vậy? Kêu ra đây! Muốn thuyết giáo cũng nên biên tập ra thứ gì con nít thích xem chứ!”
Nói xong, Hàn Đông ngắt một bông hoa hồng từ bồn hoa bên cạnh, lại cầm một cái bình thủy tinh qua, gở nắp bình xuống, cắm hoa hồng vào, một hồi sau, hoa hồng biến thành màu trắng.
“Gì?…” ‘Ông Thầy Pháp’ muốn quỳ lạy: “Làm sao làm được?”
Giáo sư đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Trong bình có chất hoá học, đương nhiên sẽ phai màu. Nhiều lời nửa ngày, không phải cũng là dùng nguyên lý khoa học sao?”
Hàn Đông đi đến trước mặt ông ta, cười hỏi: “Giáo sư, ngài bị hóc xương cá còn vướng ở cổ phải không?”
Sắc mặt giáo sư đổi một cái: “Sao cậu biết?”
“Có phải đã thử rất nhiều cách nhưng xương cá vẫn không trôi đúng không?”
Giáo sư thừa nhận: “Tôi định đến gặp bác sĩ lấy nhíp gắp ra giúp tôi.”
Hàn Đông không hỏi tiếp, mà lấy ra một bình nước trong cặp của giáo sư, kêu ông ta uống một ngụm: “Thử xem nuốt xuống được hay không?”
“Tôi đã uống vài bình nước rồi nhưng cũng không có hiệu quả.”
Hàn Đông nói: “Tôi chỉ muốn ông thử một lần.”
Giáo sư thử uống một ngụm, kết quả vẫn giống như trước, căn bản không nuốt trôi được.
Hàn Đông lại cầm lấy bình nước qua, rót vào một ly nước sạch sẽ, lần lượt đặt lên miệng ly hai cây đũa xếp thành hình chữ thập. Tay trái xếp thành hình lan hoa chỉ đặt lên mặt ly, tay phải vươn ra hai ngón làm thành thế kiếm chỉ vào ly nước, miệng lẩm bẩm vài câu.
Sau đó đưa cho giáo sư: “Ngài thử uống xem.”
Đệt… Trò này có tác dụng cái đ*o ấy? Giáo sư mặt mày lạnh te cầm ly nước.
Kết quả vừa mới uống một ngụm, ánh mắt liền thay đổi.
“Thế nào?” Hàn Đông hỏi.
Cho dù giáo sư không muốn thừa nhận, nhưng đáp án đã quá rõ ràng, không phục cũng không được!
“Cậu động tay động chân gì với nó?” Giáo sư vẻ mặt hoài nghi.
Hàn Đông nhún vai: “Nước này ông vừa mới uống qua, ly cũng lấy ở ngay đây, tôi động được cái gì chứ?”
“…” Giáo sư á khẩu không trả lời được.
Quý Đào vẫn không có cách nào tiếp thu, thậm chí hoài nghi Hàn Đông và giáo sư bắt tay thông đồng với nhau.
Vì để vạch trần thủ đoạn của Hàn Đông, Quý Đào tự mình tìm ly nước với đũa, còn kiểm tra nước có bỏ chất phụ gia gì hay không. Không thèm nhờ bất luận người nào, tự mình không chút do dự nuốt một cọng xương cá, hơn nữa còn nuốt rất sâu, dùng rất nhiều cách cũng không thể nuốt trôi, khiến mấy người đứng xem cũng phải khuyên Quý Đào đi bệnh viện.
Quý Đào đưa mắt nhìn qua Hàn Đông, lực uy hiếp mười phần, ra tay đi, có bản lĩnh thì bây giờ cậu giúp tôi nuốt xương!
Hàn Đông cố ý kêu mọi người kiểm tra tay mình một chút, xác định không hế giấu thứ gì mới ung dung thư thả lấy ly nước và đũa qua, lập lại trình tự vừa rồi một lần nữa.
“Mời uống!” Hàn Đông tự mình bưng đến bên miệng Quý Đào.
Quý Đào mặt không chút thay đổi nhận cái ly, uống một hớp lớn.
“Thế nào?” Mọi người đều hỏi.
Quý Đào lập tức kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt có chút vặn vẹo.
Mọi người xôn xao một mảnh.
Có người đột nhiên nói: “Tôi có một người bạn năm trước đi du lịch, từng thấy một màn biểu diễn tương tự ở một dân tộc thiểu số, gọi là ‘Thuật Hóa Cốt’. Có thể nuốt cả mảnh vỡ thủy tinh, đinh, ốc vít, lúc ấy tôi còn tưởng gạt người chứ!”
“Thì là gạt người mà.” Hàn Đông trán nổi mấy sợi gân đen: “Nuốt mảnh vỡ thủy tinh… chết đừng hỏi tại sao.”
Vừa dứt lời, trong phòng học yên lặng nhất thời huyên náo cả lên.
“Đại sư, khi nào tôi mới có thể phát tài?”
“Đại sư, không gạt cậu chứ tôi cảm thấy mình bị quỷ quấn thân.”
“Đại sư đại sư, có một thầy tướng số nói tôi năm nay gặp tai họa, cậu giúp tôi xem xem.”
“…”
Giáo sư không nhịn được nữa, thô bạo lôi Hàn Đông ra khỏi vòng vây của đám người, túm ra một góc bí mật bên ngoài, mặt mày trong nháy mắt phủ lên một tầng ý cười: “Tôi vừa thấy thằng nhóc cậu liền biết là người có ăn có học.”
Hàn Đông cười ha ha: “Được, có rảnh chúng ta giao lưu trao đổi.”
Hai ngày sau, vẫn trong gian phòng học đó, Hàn Đông ăn vận bảnh tỏn, mang giày da, đẹp trai, vẻ mặt khinh người bước lên bục giảng.
“Ngày hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về ‘quỷ áp giường’, đa số trường hợp mọi người gặp phải không thực sự là quỷ áp giường, bởi vì quỷ áp giường có rất nhiều triệu chứng. Thường thường hay nghe người ta nói quỷ áp giường là để hút dương khí, đó chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, cái thứ đồ chơi kia có chỗ tốt gì với quỷ chứ…”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang