"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đoạn Kết - Nửa Năm Sau Đó. Côte D’Azur
hòng thượng hạng số 910 của khách sạn “Vista Palace” trong Roquebrunne đặc biệt không chỉ vì tầm nhìn tuyệt đẹp đến Cap Martin và Monaco. Bên cạnh ba phòng ngủ riêng biệt với nhau và hai phòng tắm, nó cũng có một bể bơi riêng, để những người khách sang trọng không phải tắm chung trong cùng một bể bơi với thường dân từ loại phòng thông thường.
Isabell Larenz nằm trên một cái ghế bố ở gần nước và thưởng thức những tiện nghi của sự phục vụ tận phòng suốt ngày đêm. Bà đã đặt món thịt rán với khoai tây Ý, thêm vào đấy là một ly rượu sâm banh. Trong khoảnh khắc này, món ăn được một người bồi bàn trong bộ quần áo màu trắng dọn ra trước mặt bà trên một cái đĩa nặng bằng sành. Một người bồi bàn thứ hai đẩy hộ bà chiếc ghế bành từ trong phòng ra ngoài cạnh cái bàn bằng gỗ tếch, nơi bà muốn dùng bữa ăn trưa. Bà đã từ chối ngồi trên một cái ghế đơn giản dùng cho ngoài vườn.
“Chuông reo, thưa bà”.
“Cái gì?”
Bực mình vì bị một người hầu nói chuyện với mình, Isabell bỏ tờ InStyle bằng tiếng Pháp xuống và dùng tay che nắng để khỏi chói mắt.
“Có ai đó bấm chuông ở ngoài cửa. Tôi có nên mở cửa không?”
“Ừ, ừ”. Isabell xua người đàn ông phục vụ ra khỏi tầm nhìn của mình và đứng dậy. Bà muốn ăn và hy vọng rằng cuối cùng thì cả hai người bồi bàn sẽ đi khỏi. Tuy vậy, trước đó bà nhún ngón chân cái xuống bể bơi riêng thêm lần nữa và quyết định gọi người đàn bà ở tiệm làm móng tay đến đây ngay chiều nay. Sơn mà bà đã chọn ngày hôm qua không còn hợp với bộ quần áo tối nay.
“Chào bà Larenz”.
Isabell miễn cưỡng quay người lại và nhìn thấy một người đàn ông không quen biết bước qua cánh cửa đẩy của phòng khách sạn ra ngoài sân thượng. Ông ấy cao vừa phải, mặc đơn giản và có một mái tóc rối luộm thuộm. Và ông ấy nói tiếng Đức.
“Ông là ai?”, bà hỏi ông ấy và nhìn quanh.
Bà chợt nhận ra rằng hai người bồi bàn đã đi khỏi mà không chờ tiền hoa của mình. Và không dọn món ăn phụ ra, như bà giận dữ than thầm.
“Tôi tên là Roth. Bác sĩ Martin Roth. Tôi là bác sĩ điều trị của chồng bà”.
“Thế à?” Isabell vẫn đứng ở cạnh hồ bơi. Thật ra thì bà muốn ngồi xuống và bắt đầu ăn. Nhưng nếu vậy thì bà phải mời người khách không mời mà đến một cái gì đấy.
“Tôi đến đây để nói với bà một vài điều. Một vài điều rất quan trọng mà chồng bà đã tin cậy nói cho tôi biết, ngay trước khi ông ấy lại bị đột quỵ”.
“Tôi không hiểu phải tốn công như thế này để làm gì. Ông vì thế mà bay từ Berlin đến đây à? Chỉ để nói chuyện với tôi thôi? Tại sao ông không gọi điện cho đơn giản?”
“Vì tôi nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện trực tiếp với nhau thì tốt hơn”.
“Được rồi. Tốt thôi, bác sĩ Roth. Tuy là cả câu chuyện hơi kỳ lạ đối với tôi, nhưng thôi xin mời ông. Ông không muốn ngồi xuống à?”, bà giả vờ lịch sự một chút.
“Không, xin cảm ơn. Tôi không muốn làm phiền nhiều”. Bác sĩ Roth đi ngang qua bể bơi và đứng ra nắng trên bãi cỏ của sân thượng.
“Bà ở đây đẹp thật đấy”.
“Vâng, rất dễ chịu”.
“Bà có hay nghỉ mát ở khách sạn này không?”
“Không, tôi ở trong châu Âu lần đầu tiên từ hơn bốn năm nay, bác sĩ Roth ạ. Nhưng chúng ta có thể vào đề được không. Thức ăn của tôi nguội mất”.
“Buenos Aires, có phải không?”, ông ấy phớt lờ lời đề nghị của bà. “Bà đã ra nước ngoài ngay sau khi Josy chết”.
“Tôi có lý do của tôi, bỏ lại tất cả ở phía sau, như ông có thể hiểu nếu như chính ông cũng có gia đình”.
“Tất nhiên rồi”. Bác sĩ Roth nhìn dò xét Isabell.
“Thế này. Như bà biết đấy, chồng bà đã thú nhận với tôi rằng ông ấy đã cho con gái của bà uống thuốc độc một thời gian dài và cuối cùng đã bóp cổ em ấy trong cơn điên”.
“Các luật sư do tôi thuê đã nói với tôi rồi”.
“Rồi bà cũng biết rằng chồng bà đã rơi trở lại tình trạng mê sảng sau khi nhận tội”.
“Và tới nay vẫn còn chưa tỉnh lại. Vâng”.
“Nhưng trước đó ông ấy còn muốn thổ lộ cho tôi biết xác chết con gái bà nằm ở đâu”.
Gương mặt Isabell vẫn bất động. Bà cầm lấy chiếc kính râm Gucci mà cho tới giờ bà đã đẩy cao lên tóc, và đeo nó vào.
“Rồi sao?”, bà hỏi tiếp với giọng nói chắc chắn. “Ông ấy có nói cho ông biết không?”
“Vâng, bây giờ chúng tôi biết con gái của bà đang nằm ở đâu”.
“Ở đâu?”, bà hỏi, và lần đầu tiên, bà biểu lộ một phản ứng xúc cảm. Môi dưới của bà run nhẹ. Marin Roth bước qua bãi cỏ và dựa vào lan can. Ở phía dưới ông, bờ biển dốc xuống thật sâu, đến nhiều trăm mét.
“Mời bà hãy đến đây với tôi!”, ông yêu cầu bà.
“Tại sao?”
“Cứ đến đây. Tôi sẽ dễ nói cho bà biết hơn”.
Isabell ngần ngừ bước đến cạnh ông.
“Bà có nhìn thấy bể bơi chung cho tất cả khách của khách sạn này ở phía dưới bên trái hay không?” Bác sĩ Roth chỉ xuống sân thượng ở dưới họ.
“Có”.
“Tại sao bà không bơi ở dưới đấy?”
“Tôi không hiểu điều đấy có liên quan gì đến chồng tôi. Nhưng như ông thấy đấy, tôi có bể bơi nhỏ riêng của tôi”.
“Vâng. Đúng rồi”, bác sĩ Roth nói, mắt không rời sự nhộn nhịp ở phía dưới họ.
“Nhưng thế thì tại sao ông ấy lại nằm ở dưới đó?”
Bác sĩ Roth chỉ một người đàn ông gầy trong chiếc quần bơi màu đỏ kẻ ô vuông. Ông ấy khoảng hơn bốn mươi và đang đẩy chiếc ghế bố của mình từ ngoài nắng vào trong bóng râm.
“Làm sao mà tôi biết được. Tôi không quen biết ông ấy”.
“Ông ấy sống cạnh bà. Ông ấy cũng là bác sĩ, như tôi. Và ông ấy cũng có một căn phòng thượng hạng với bể bơi riêng. Cũng như bà. Và tuy vậy, ông ấy nằm ở dưới đó”.
“Bác sĩ Roth, tôi thật sự là một người có kiên nhẫn. Nhưng có phải là ông vừa mới nói với tôi rằng ông muốn nói cho tôi biết một điều gì đấy quan trọng về việc con gái của tôi ở đâu mà? Và ông không thấy là hơi bất lịch sự khi thay vì vậy lại suy nghĩ về cung cách tắm của những người đàn ông mà tôi không quen biết hay sao?”
“Vâng. Bà nói đúng đấy. Xin lỗi. Chỉ là...”
“Cái gì?” Isabell lại tháo kính râm ra và rực lửa nhìn ông với đôi mắt đen láy của bà.
“Chỉ là người đàn ông ở dưới đấy có lẽ thích ở bể bơi chung hơn vì ông ấy thích các cô gái ở dưới đấy hơn. Như cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên trái cách ông ấy ba chiếc ghế bố. Ở gần vòi tắm hoa sen. Bà có nhìn thấy cô ấy không?”
“Có. Nhưng tôi cũng không quen biết người phụ nữ này. Và bây giờ tôi không còn muốn...”
“Không à?”
Bác sĩ Roth đưa hai ngón tay của bàn tay trái còn rảnh vào miệng và huýt sáo xuống phía dưới.
Nhiều người ở dưới nước và trên ghế bố nhìn lên. Cả người con gái tóc vàng trẻ tuổi xinh đẹp cũng nhìn lên trên, đặt quyển sách của cô sang bên rồi ngần ngừ vẫy tay chào bác sĩ Roth, người đã giơ tay mình lên cao,
“Hola [1]?”, cô gọi to, đứng dậy và bước một vài bước rời chiếc ghế bố.
Isabell cứng cả người khi chẳng bao lâu sau đấy cô gái trẻ đứng ở dưới họ chỉ vài mét và ngước lên nhìn qua lại giữa bác sĩ Roth và Isabell.
“Hola. Qué pasa? [2]”, cô lại gọi to bằng tiếng Tây Ban Nha. “Ouién es el hombre mami? [3]”
Bác sĩ Roth đã dự tính rằng bà ấy sẽ chạy trốn. Isabell còn chưa vào được đến phòng khách khi cửa mở tung ra và một viên cảnh sát người Pháp bước vào.
“Bà bị bắt vì tình nghi cản trở công lý, giả trọng phạm và giả gây thương tích nặng”, người nhân viên nhà nước nói bằng tiếng Đức không trôi chảy.
“Thật là buồn cười”, Isabell giận dữ.
Còng tay kêu lách cách.
“Đây là một sự hiểu lầm!”, bà hét lên khi bị dẫn đi.
Viên cảnh sát nói một điều gì đấy không thể hiểu được vào micrô, và chỉ một giây sau đấy người ta nghe được tiếng ầm ầm của động cơ trực thăng cách những mái nhà của khách sạn khoảng một trăm mét.
“Thật ra thì đấy là một kế hoạch khéo léo đấy, bà Larenz ạ”, bác sĩ Roth nói trong khi đi theo sau bà, khi Isabell bị dẫn đi ra ngoài. Ông ấy chắc chắn rằng bà sẽ lắng nghe ông.
“Josy không chết ngạt. Em chỉ ngất đi thôi, khi bà tìm thấy em trong căn nhà thuyền. Bà đã giấu Josy và mang em sang Nam Mỹ trên một chiếc thuyền. Qua đó mà bà đã có thể lợi dụng căn bệnh tâm thần của chồng bà cho những lợi ích cá nhân của mình. Bà cứ để cho ông ấy tin rằng mình là một kẻ giết người. Ông ấy nghĩ rằng ông ấy đã giết chết đứa con của mình và đã suy sụp. Và bà đã có thể để cho người ta tước đi năng lực hành vi dân sự của ông ấy. Qua đấy mà bà nắm lấy tài sản của ông ấy. Các luật sư đã làm việc rất tốt, trong khi đó thì ở Argentina người ta không đặt ra câu hỏi nào về đứa bé gái ở bên cạnh bà, miễn là có đủ tiền ở đấy. Kế hoạch không tệ. Chỉ ngớ ngẩn là nó không hoạt động được về lâu dài. Lẽ ra bà không bao giờ được phép vô tư đến như thế và cùng với Josy trở về châu Âu, chỉ vì bà nghĩ rằng sau khi thú tội, Viktor sẽ không bao giờ tỉnh táo trở lại nữa”.
Viên cảnh sát cùng với Isabell bước vội trên cầu thang lên tầng năm và bây giờ ở trên mái của khách sạn “Vista Palace”, nơi thông thường phục vụ như là bãi đáp trực thăng cho khách giàu có. Bây giờ, chờ ở đây là một chiếc trực thăng của đội đặc nhiệm thuộc cảnh sát Pháp. Trong lúc đi lên trên, Isabell không hề nói điều gì và bây giờ cũng không trả lời những câu hỏi mà bác sĩ Roth gọi với theo bà:
“Bà đã kể cho Josy những gì vào lúc đấy? Rằng tốt hơn là cháu nên sang Buenos Aires để trốn lánh sự ầm ĩ của giới truyền thông? Rằng người ta sẽ không đặt ra câu hỏi vì một cái tên mới? Cho tới chừng nào em nó mới không còn hỏi về cha của em nữa?”
Isabell vẫn câm lặng. Bà không trả lời. Và chính bà cũng không đưa ra một câu hỏi duy nhất nào cả. Bà không muốn biết luật sư của bà ở đâu. Bà còn chẳng hề nói muốn được phép từ giã con gái bà hiện đang được một nữ cảnh sát chăm sóc ở phía dưới. Isabell câm lặng bước ra ngoài trên mái nhà và để cho dẫn đến trực thăng mà không hề chống cự lại.
“Chồng bà có một biện bạch”, bác sĩ Roth hét với theo bà và hy vọng rằng câu nói cuối cùng của mình không chìm vào trong tiếng ồn của chiếc trực thăng.
“Viktor mang bệnh. Nhưng bà... bà chỉ tham tiền của thôi”.
Mãi đến những từ ngữ này bà ấy mới đứng lại và quay người lại. Không một chút ngần ngừ, viên cảnh sát giơ súng chĩa vào bà. Isabell hỏi điều gì đấy, nhưng bác sĩ Roth không thể nghe được. Thế là ông bước một bước đến chỗ bà.
“Làm sao mà Viktor phát hiện ra được?”
Bây giờ ông ở đủ gần để hiểu được bà.
“Làm sao chồng tôi biết được?”
Ôi, Viktor biết điều đấy lâu rồi, bác sĩ Roth nghĩ thầm mà không trả lời. Chỉ một lúc sau khi tỉnh táo, Larenz đã biết rõ điều đấy, một thời gian dài trước khi bác sĩ Roth hỏi ông ấy lần đầu tiên về xác chết của Josy. Sự việc, rằng cảnh sát không tìm thấy em trong nhà thuyền, chỉ cho phép ông ấy có một lời giải thích hợp lý duy nhất: Josy không chết. Larenz đã có thể nhanh chóng ghép phần còn lại với nhau. Sau đấy, bác sĩ Roth vẫn thắc mắc tại sao Larenz vẫn muốn trở về thế giới ảo ảnh của mình. Mặc dầu bây giờ ông biết rằng con gái của ông vẫn còn sống. Thế nhưng ông ấy nhanh chóng biết rõ rằng Larenz sợ. Sợ vô tận. Sợ chính mình. Ông ấy đã làm tổn thương con gái mình một lần. Suýt tí nữa thì đã giết chết. Và là một bác sĩ tâm lý, ông biết rõ cơ hội chữa lành bệnh của mình nhỏ đến đâu, nên ông đã chọn cho mình nơi duy nhất trên thế giới mà Josy sẽ mãi mãi an toàn trước ông. Parkum.
“Làm sao mà Viktor biết được rằng Josy vẫn còn sống?” Isabell lại hét to lên để chống lại tiếng ồn của những cánh quạt quay.
“Cô ấy đã nói cho ông ấy biết!”, bác sĩ Roth gào trở lại, và trong một khoảnh khắc tự ông cũng ngạc nhiên vì mình đã đưa ra cho bà ấy câu trả lời này. Có lẽ đấy là câu trả lời mà Viktor đã muốn ông nói.
“Nói? Ai đã nói cho ông ấy biết?”
“Anna”.
“Anna?”
Viên cảnh sát đẩy nhẹ Isabell và qua đó bắt buộc bà phải đi tiếp. Bà ấy tuân theo, nhưng cứ muốn quay người lại về phía sau. Bà còn muốn nói một lần cuối với bác sĩ Roth. Hỏi ông một câu hỏi cuối cùng. Nhưng chỉ sau một vài mét, ông ấy đã không còn có thể hiểu được lời của bà. Nhưng điều đấy cũng không cần thiết. Ông chỉ cần nhìn vào môi bà là đủ, đôi môi mấy máy không tiếng động
“Anna là con chết tiệt nào?”
Ánh mắt không hiểu của bà, sự bất lực hoàn toàn trong mắt của bà, khi chiếc trực thăng cùng bà bay lên cao, là cái cuối cùng mà Martin Roth nhìn thấy được từ bà ấy. Và nó sẽ mãi mãi in dấu trong ký ức của ông.
Ông chậm chạp quay lại và bước đến lồng cầu thang. Và trong khi ông bước xuống những bậc thang, ông biết rằng việc khó khăn nhất vẫn còn đang ở phía trước mình. Trong những tháng tới đây, ông sẽ biết rằng liệu ông có thạo nghề của mình như là nhà bác sĩ tâm lý hay không. Một nữ bệnh nhân mới đang chờ được trị liệu. Ông sẽ cố gắng hết sức mình để giải thích sự thật cho cô ấy. Ông đã hứa với người cha của cô ấy.
Chú thích:
[1] Xin chào!
[2] Xin chào. Có việc gì thế?
[3] Người đàn ông này là ai thế hở mẹ?
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn