Số lần đọc/download: 843 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:38 +0700
Chương 62: Bảo Bối! Chúng Ta Kết Hôn Đi!
Ô Thuần Nhã múc một bát canh vịt hầm nhân sâm cho ông cụ, “Bác, đây là vịt cháu mang về từ nông thôn, mời bác nếm thử.”
Tư Không Khải gật đầu, ra hiệu cho cậu để sang một bên, ông hiện tại không còn lòng dạ nào để uống canh, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Bánh Bao.
Bánh Bao ngồi bên cạnh Tư Không Cảnh Hoán, nâng cánh tay mập mạp cầm muỗng nhỏ của mình, xúc từng miếng từng miếng cơm cho vào miệng, nhồi đến khi không nhồi nổi nữa mới bắt đầu nhai.
Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, quay đầu nhìn bé, “Bánh Bao, nhai chậm lại.” Mấy ngày nay không quản bé, bé lại bắt đầu ăn cơm không ngoan rồi.
Bánh Bao phồng má, như con chuột cố chiếm kho thóc, chớp mắt to nhìn phụ thân. Đến khi nuốt xong miếng cơm mới nói, “Như thế mới ngầu ạ.” Bé không phải con gái, nam tử hán tất nhiên phải ăn miếng to rồi.
“Dạ dày đau thì đừng kêu!” Trừng mắt, Ô Thuần Nhã gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào bát của bé, “Ăn rau!” Bé con này chỉ biết nhìn chằm chằm vô thịt.
Bĩu môi, Bánh Bao không cam lòng nhét rau chân vịt vào miệng, rồi lại dẩu môi nhìn phụ thân.
Ô Thuần Nhã nhéo nhéo mặt bé, quay đầu nhìn về phía Tư Không Khải, “Thưa bác, bác muốn hỏi gì ạ?” Ông không ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm bọn họ, cậu dù có đói bụng cũng không thể không biết xấu hổ ăn được.
Tư Không Khải nhìn Ô Thuần Nhã, lại trộm nhìn thằng con thứ đang cúi đầu ăn cơm, thấy anh không có phản ứng gì mới hơi hơi thả lỏng, nghĩ nghĩ rồi mở miệng, “Cháu và Viêm Nghiêu khi nào thì kết hôn?”
Ông vừa nói xong, trên bàn ngoại trừ hai đứa nhỏ còn lại tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn ông.
Ông nghển cổ trừng mắt, “Sao nào? Chẳng lẽ không định cho cháu ta có một cái hộ khẩu chính thức hả!” Đứa nhỏ mà ba mẹ không cùng hộ khẩu thì đều là con riêng, đây chính là nhận thức trong lòng ông cụ.
Kỳ thật Ô Thuần Nhã đúng là không nghĩ tới chuyện này, ở trong nhận thức của cậu, hai người đàn ông kết hôn vẫn là chuyện quá quái dị. Cho nên giờ bị cha người ta hỏi trực tiếp như vầy khiến cậu hơi mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang gặm một miếng sườn.
“…” Ô Thuần Nhã hết nói, tuy là ở nhà, nhưng dù sao cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ.
Tư Không Dực Dương ở bên cạnh bình tĩnh gặm chân gà, bình thường ở bên ngoài giả bộ nhã nhặn còn chưa tính, đây là ở nhà, lại không có người ngoài, đương nhiên, tuy là có Văn Nhân Minh Húc ở đây, nhưng về sau chắc cũng thành người một nhà thôi, còn cần chú ý hình tượng làm quái gì. Cho nên gã có thể hiểu được hành động tùy ý của em trai mình.
Tư Không Viêm Nghiêu bị Ô Thuần Nhã nhìn đến mạc danh kì diệu, “Sao thế?”
“Không có gì.” Ô Thuần Nhã lắc đầu nhìn ông cụ, nghĩ nghĩ nói, “Chuyện này….hai chúng cháu còn chưa tính đến.”
Ông cụ sốt ruột, còn chưa tính? Như vậy sao được! “Hai đứa lại muốn có con trước khi kết hôn lần nữa à!”
Lời này đều đã nói trắng ra, Ô Thuần Nhã da mặt mỏng, một chút liền đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Tư Không Viêm Nghiêu thì vô cùng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, anh muốn có thiệt nhiều thiệt nhiều bánh bao nhỏ, nhưng lần này không thể lại làm bà xã tương lai của anh chịu ủy khuất được.
Anh biểu tình nghiêm túc nhìn ba mình, nói, “Hết năm.”
Ông cụ tính ngày, ừm, còn khoảng hơn ba tháng nữa là đến tết, giờ bắt đầu chuẩn bị cũng coi như dư dả thời gian.
Tư Không Dực Dương gật gật đầu, nói với em trai gã, “Chờ hết năm rồi chọn ngày tốt tổ chức, đừng kéo dài.” Theo như gã quan sát được, em trai gã dạo này mặt mày hồng hào, vừa nhìn đã biết là được cho ăn no. Vì thế nhất định phải kết hôn thật sớm, nếu không đợi đến khi Ô Thuần Nhã mang thai lần hai mới tính, vậy thì đã quá muộn rồi.
Ô Thuần Nhã đỏ mặt, quay đầu trừng nam nhân, cậu còn chưa đáp ứng đâu!
Bánh Bao lúc này thật ra đang dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe ngóng, nghe được tết năm sau phụ thân bé sẽ lập gia đình, liền hơi không hài lòng bĩu môi, “Sao nhanh vậy!”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, con của anh sợ nhanh? Anh còn muốn ngay sáng mai lên cục dân chính làm thủ tục luôn đây!
Tư Không Cảnh Hoán nâng muỗng nhỏ đút vào miệng Bánh Bao một miếng thịt bò viên, nói với bé, “Người lớn nói trẻ con không được nói chen vào đâu.”
Bánh Bao bĩu môi, ngoan ngoãn ăn cơm, được rồi, bé là trẻ con.
Tư Không Khải thấy Ô Thuần Nhã có vẻ còn chút không muốn, liền hỏi, “Cậu có điều kiện gì? Hay là không hài lòng với con ta?” Nói xong còn trừng mắt.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Không phải ạ.” Cậu có thể có điều kiện gì? Hơn nữa cậu cũng không phải loại người vì tiền mà ở cùng Tư Không Viêm Nghiêu, cậu chính là thích nam nhân chỉ đối xử ôn nhu với duy nhất mình cậu.
Ông cụ trong lòng vội quá trời vội, còn giả bộ bình tĩnh, “Vậy cậu còn chưa đồng ý điểm nào?”
Ô Thuần Nhã lại lắc đầu, cậu cũng không biết mình còn đang cự nự điều gì.
Tư Không Viêm Nghiêu nhìn bảo bối đang cúi đầu, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn ba mình, “Ba.” Ý tứ chính là bảo ông cụ ngậm miệng lại ăn cơm đi.
Tư Không Khải bị thằng con thứ trừng, haiz, thôi được rồi, con nó đã lớn, người làm cha như ông quản không được.
Lão quản gia Nghiêm Võ gắp cho lão gia chút đồ ăn, lại gần tai ông thấp giọng nói, “Lão gia, nhị thiếu gia tự có chừng mực.”
Tư Không Khải nheo mắt, cúi đầu ăn cơm, được rồi được rồi, là ông không có chừng mực, đây chẳng phải là vì ông sốt ruột quá hay sao!
Thấy ông cụ không hỏi mình nữa, Ô Thuần Nhã lặng lẽ thở ra, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, ý bảo cậu ăn cơm, tuy nhiên có một số việc hai người lát trở về phòng phải câu thông một chút.
Bánh Bao nhìn phụ thân, rồi lại nhìn cha, xong chuyển qua nhìn nhìn ông cụ, đảo mắt một vòng, cuối cùng quyết định, lát nữa cơm nước xong bé và ông già này phải cùng câu thông một chút.
Bữa tối xong Văn Nhân Minh Húc thấy Hạ Dương còn chưa trở về, biết hôm nay mình đã đi một chuyến vô ích, có chút thất vọng rời đi, nhưng coi như hôm nay hắn cũng xem được trò hay, ít nhất đã biết được Ô Thuần Nhã không phải là một tên não tàn, mà lại rất biết cách ăn nói a.
Tư Không Dực Dương lấy cớ công ty có việc, cơm nước xong cũng ra ngoài, gã hôm nay không định ở nhà, phòng của gã đã để cho ba gã và lão quản gia Nghiêm Võ, về phần hai vị lớn tuổi này ở cùng như thế nào thì không liên quan đến gã, dù sao ngũ thúc cũng không phải chưa từng ở chung một phòng với ba gã, cơ mà gã cảm thấy mình cần phải tính xây thêm mấy phòng ở, hiện tại có vẻ càng ngày càng không đủ chỗ ở, hay là mua luôn cả mấy căn biệt thự bên cạnh? Để mai tìm Viêm Nghiêu thương lượng coi.
Tiểu Bánh Bao ăn cơm xong còn muốn ăn điểm tâm ngọt, Tào quản gia đã đáp ứng rồi, nhưng lại bị Ô Thuần Nhã cản lại.
“Cho Bánh Bao và Cảnh Hoán uống nước hoa quả đi.” Thấy Bánh Bao không hài lòng dẩu môi, Ô Thuần Nhã xoay người nhéo nhéo mặt bé, “Con ăn nhiều cơm vậy rồi, còn ăn thêm điểm tâm ngọt sẽ căng nứt bụng mất.”
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn phụ thân bé, bĩu môi gật đầu, được rồi, không ăn thì không ăn, “Con muốn ăn thanh long.” Lời này đúng là nói cho Tào quản gia.
Tào quản gia gật đầu, “Tiểu thiếu gia chờ một chút.”
“phụ thân,cha, hai người cứ lên lầu trước đi, con cùng ông nội nói chuyện phiếm.”
Ông cụ vừa nghe thấy Bánh Bao nói, lập tức phất tay đuổi người, “Đúng, các người đi đi, vội cái gì thì đi làm cái đó đi, ta có cháu trai chơi cùng rồi, không cần các người ngồi ì ở đây đâu.”
Hai người bị ghét bỏ đành phải rời đi trước, nhưng Ô Thuần Nhã lại cảm thấy rất tốt, dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm ở chung với ông cụ, để cậu ở dưới lầu mắt to trừng mắt nhỏ với ông, thật sự là quá căng thẳng.
“Ông nội, con đi chuẩn bị sách vở ngày mai đi học, chốc nữa sẽ xuống với ông.” Cảnh Hoán nói với ông nội, rồi quay sang nhìn Bánh Bao, “Ca sẽ xuống ngay.”
“Dạ.” Bánh Bao ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Tư Không Cảnh Hoán cũng đã rời đi, Bánh Bao nhìn nhìn Nghiêm Võ đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn Tư Không Khải đang tiến lại gần mình, chớp mắt to, ngọt ngào nói, “Tiểu lão đầu ngươi thay đổi rồi
~”
“…” Dây thần kinh Tư Không Khải run lên, lời này sao lại quen tai như vậy.
Vốn còn chút không chắc Nghiêm Võ lúc này thực sự xác định kêu lên, “Lão tổ tông!”
Bánh Bao bĩu môi, lão tổ tông? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?
“Ông nói cái gì?” Tư Không Khải quay đầu nhìn Nghiêm Võ phía sau, trừng lớn mắt hỏi.
Nghiêm Võ liếc nhìn Bánh Bao đang cầm muỗng nhỏ ăn thanh long, thấy bé không có phản ứng gì khác, hẳn là ngầm chấp thuận cách xưng hô của ông, vậy chắc là không tính lừa gạt hai ông già bọn họ, lúc này mới yên tâm nói với Tư Không Khải, “Lão gia, cháu trai nhỏ của ngài chính là lão tổ tông chuyển thế.”
Tư Không Khải há hốc mồm, quay đầu nhìn Bánh Bao. Trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mềm là một nụ cười chói lọi, nhưng nụ cười này giờ trong mắt ông trở nên khủng bố ma quỷ.
“!!”
“Không được kêu!” Thừa dịp ông hít sâu, Bánh Bao trừng mắt cảnh cáo.
Ông cụ nghẹn khí, mặt đỏ bừng, “Khụ khụ ~ khụ khụ khụ khụ ~~!!!”
Nghiêm Võ ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông, giúp ông thuận khí.
“Lão gia, uống ngụm trà đi.” Đưa tách trà đặt trên bàn qua cho ông, Nghiêm Võ ở cạnh có chút lo lắng vỗ nhẹ.
Tư Không Khải ho như muốn rơi cả tim, uống một ngụm trà nóng hòa hoãn lại, ngẩng đầu nhìn Bánh Bao một tay nâng cằm, một tay để trên đùi nhẹ nhàng gõ. Thực ra hành động này của bé nếu đổi là người lớn làm nhất định sẽ rất đẹp trai, nhưng hiện tại…
Ông cụ có xúc động muốn che mặt.
“Thật là cụ?”
Bánh Bao bĩu môi, “Ai là cụ ngươi!” Cũng không xem mình là bao nhiêu tuổi, còn ổng là bao nhiêu tuổi, gọi như thế nếu phụ thân nghe thấy còn không bị dọa cho ngất xỉu sao.
“Người còn không thừa nhận!” Ông cụ buồn bực.
“Ai muốn bị trở thành yêu quái chứ!” Bánh Bao bất mãn, lắc lắc đầu, bé đã chịu đủ chỉ trỏ của người đời rồi.
Được rồi, nói cũng khá là hợp lý. Tư Không Khải nhếch miệng, nói, “Hóa ra truyền thuyết là thật sao?”
Bánh Bao chìa tay hai sang bên, nhún vai, “Cũng không phải tất cả đều là thật.” Khi bé hai tuổi thì khôi phục trí nhớ, tuy chỉ là những mảnh kí ức nhỏ vụn, nhưng chừng đó cũng đủ khiến bé biết mình đã nghịch thiên, gặp được Tư Không Viêm Nghiêu có thể là do quan hệ huyết thống, trí nhớ của bé càng ngày càng rõ ràng, nhưng bé không muốn dọa phụ thân, cho nên bé thông minh làm một cục cưng ngoan..
Nghiêm Võ thở dài, nhẹ giọng nói thầm, “Lão tổ tông giả bộ trẻ con quả rất thành công.” Nếu không phải lão tổ tông cố ý lộ sơ hở, bọn họ sẽ không thể đoán ra được.
Bánh Bao không hài lòng, cả giận nói, “Cái gì mà giả bộ trẻ con! Gia đây đúng là trẻ con!” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Gia còn chưa tới bốn tuổi đâu!”
“…Dáng vẻ của người đâu có giống trẻ con chưa tới bồn tuổi chứ!” Tư Không Khải sắp phát điên đến nơi, tại sao, đứa cháu đáng yêu của ông lại biến thành lão tổ tông chuyên môn khi dễ ông làm vui, đả kích quá lớn mà!
Như thể cảm giác được tâm tình tụt dốc của ông, Bánh Bao chớp mắt đưa tình, bĩu môi nói, “Ngươi có thể không cần coi ta là cụ!” Ai muốn bị coi là cụ chứ!
“Thực sự có thể sao?” Tư Không Khải chớp mắt, vẻ mặt mong chờ.
“…” Bánh Bao bị biểu tình vô tội đáng thương kia của ông cụ làm cho không biết nói gì, tiểu lão đầu này còn có thể đáng khinh hơn nữa được sao!
“Thật!”
“Ai u ~~ cháu cưng của ta, mau lại ôm ông nội một cái nào ~” Ông cụ nháy mắt tinh thần chấn hưng, vươn tay ôm Bánh Bao ụ thịt vào lòng, mặt dán mặt cọ cọ.
“….Ngươi cút ra một chút cho ta!” Tuy Tư Không Khải cũng là một tên dễ nhìn, nhưng đó là đã từng! Là đã từng đó!
“Không chịu, sớm đã muốn ôm cháu, để ta ôm cho đã nghiền đi.” Ôm chặt không chịu buông tay, ỷ vào mình sức lực lớn hơn Bánh Bao, ông cụ hăng say sờ mó.
Nghiêm Võ cười trộm, có thể nhìn thấy biểu tình chán ghét buồn bực như vầy của lão tổ tông quá là hiếm có!
Giãy dụa không có kết quả Bánh Bao chỉ có thể sinh hờn dỗi, quên đi, cho tiểu lão đầu này vui vẻ một lúc.
“Chuyện này chỉ hai người các ngươi biết thôi đó, không được để lộ ra cho người khác.” Bé lo nhất là chính là phụ thân mình.
“Yên tâm, vì vấn đề thể diện của ta, sẽ không để cho ai khác biết.” Bảo ông gọi một đứa nhỏ gần bốn tuổi là cụ? Không được, quá mất mặt.
Nghiêm Võ gật đầu, không có việc gì ai lại tự dưng đi tìm cho mình một lão tổ tông chứ!
“Ừm, còn có, không được gây khó dễ cho phụ thân ta!” Nghĩ nghĩ, Bánh Bao lại nói.
“Nào dám a! Chưa nói đến quy củ nhà Tư Không chúng ta, chỉ riêng thằng nhóc Viêm Nghiêu kia thôi ta cũng đã không dám rồi.” Nghĩ đến cái liếc mắt hàm chứa cảnh cáo của thằng con thứ vừa dành tặng cho mình, Tư Không Khải lại cảm thấy ủy khuất.
“Đó là cha yêu phụ thân.” Dáng vẻ dạt dào đắc ý của bé khiến ông cụ không kiềm được lại lao vào ôm Bánh Bao cọ cọ.
Nghiêm Võ có chút kinh hãi, lão gia giờ tuy đang cao hứng, nhưng nhỡ đến một ngày nào đó lão tổ tông không hài lòng chuyện gì, vậy lão gia nhất định sẽ là người đầu tiên chịu hi sinh a…
Bánh Bao bị cọ qua cọ lại cơn tức bắt đầu phình to, may mà Cảnh Hoán xuống lầu, không thì…Chậc chậc….