Số lần đọc/download: 530 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:40 +0700
Chương 60
T
ống Ứng Diêu được cho phép lui ra khỏi gian phòng, hướng về a hoàn giữ cửa hỏi: "Ai tìm bản phi?"
A hoàn đáp: "Là Khởi Tú bên cạnh Vương phi"
"Ừ? Nàng đâu?" Tống Ứng Diêu hỏi. Nguyên lai Khởi Tú phải theo bên người nàng, nhưng vì hôm nay nàng muốn đến chơi với Thái phi nên không cần người hầu hạ, liền để lại Khởi Tú trong viện chính, không biết lúc này tìm nàng có việc gì?
A hoàn mở cửa: "Nàng chờ Vương phi bên ngoài"
Tống Ứng Diêu đi ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Khởi Tú đang đợi bên ngoài, gương mặt như trước cười hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Khởi Tú nhìn thấy Vương phi đi ra, liền vội vàng tiến lên sắc mặt lo lắng hoảng loạn: "Vương phi mời theo nô tỳ"
Tống Ứng Diêu trong lòng kỳ quái, thế nhưng cũng thuận theo cùng đi với nàng.
Khởi Tú dẫn nàng đi qua một đoạn hành lang, nhìn trước ngó sau xác định ở đây nói chuyện không ai nghe thấy, mới dừng bước lại.
Tống Ứng Diêu: "Đến cùng là chuyện gì?"
Khởi Tú nhỏ giọng: "Vương phi, Vương Gia có chuyện rồi"
Nụ cười trên môi Tống Ứng Diêu cứng đờ: "Cái gì?"
Khởi Tú đến gần Tống Ứng Diêu thì thầm một phen. Tống Ứng Diêu sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Chờ Khở Tú nói xong mới hỏi: "Tin tức có đáng tin hay không?"
Khởi Tú khẳng định: "Nô tỳ mới vừa nhận được, chính xác tuyệt đối"
"Ừ" Tống Ứng Diêu biết hiện tại nàng không thể hoảng loạn, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Vương gia, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ngươi từ nơi nào nghe được tin tức này?"
"Là muội muội Trầm Hàn, hộ vệ bên người Vương gia tìm Vương phi, Vương phi không có ở chính viện, nàng liền nói cho nô tỳ đến nói cho Vương phi". Nghe vậy Tống Ứng Diêu biết chuyện này là thật không thể nghi ngờ, huynh muội Trầm gia trung thành tuyệt đối đi theo bảo hộ Vương Gia, tin tức của họ tuyệt đối không thể giả. Nàng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, một khắc cũng không dám trì hoãn, hỏi tiếp: "Nàng đâu rồi?"
"Tạm thời rời đi, Vương phi nếu muốn gặp, nô tỳ lập tức phái người đi tìm." Khởi Tú đáp.
"Được." Tống Ứng Diêu gật đầu: "Ta về nói với Thái phi một tiếng, ngươi sai người đi tìm Trầm nhị đến đây, bản phi muốn nghe chính tai nàng kể lại. Chuyện này không thể để cho Thái phi biết, ngươi ở đây chờ ta, chớ có nóng lòng"
"Vâng"
Tống Ứng Diêu xoay người chỉnh trang dung nhan, nét mặt một lần nữa mỉm cười, phảng phất như không có gì xãy ra, trở lại phòng Thái Phi.
Thái phi nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên thấy nàng trở về, hòa ái hỏi: "Là ai tìm con a?"
Tống Ứng Diêu hướng bà phúc thân: "Hạ nhân có chuyện tìm con"
"Con có việc thì làm đi, không cần bồi ai gia cho hết thời gian" Thái phi thông cảm.
"Chuyện này..." Tống Ứng Diêu do dự.
Lão ma ma hầu hạ bên cạnh Thái phi nói với nàng: "Vương phi nếu như bận bịu thì nên làm việc của người, Thái phi này có nô tỳ chăm nom, Vương phi cứ yên tâm."
Tống Ứng Diêu khó xử nhìn Thái phi lại nhìn lão ma ma.
Thái phi chính đang nhắm mắt dưỡng thần, phất phất tay, làm một bộ muốn đuổi nàng đi: "Đi đi, khi nào rảnh rỗi thì trở lại"
"Thưa vâng" Tống Ứng Diêu yên tâm: "Vậy con trước hết cáo từ". Hướng Thái phi hành lễ xong lập tức lui ra, khoảnh khắc xoay người lại sắc mặt của nàng chìm xuống. Nàng mang Khởi Tú rời viện Thái phi, vừa đi vừa hỏi: "Hiện trong phủ trên dưới còn ai biết tin này?"
"Bẩm Vương phi, ngoại trừ nô tỳ bên ngoài không ai biết được". Khởi Tú thật thà bẩm báo.
"Vậy thì tốt" Tống Ứng Diêu xoắn xít khăn tay, ra lệnh: "Không để việc này truyền ra ngoài, tránh cho vương phủ nhiễu loạn. Đặc biệt không được cho Thái phi biết, biết không?"
"Thưa Vương phi, nô tỳ biết rồi" Khỉ Tú bảo đảm.
"Đúng rồi, Hoán Sơn đâu? Hắn buổi sáng cùng Vương Gia vào triều, hắn có trở về chưa?" Tống Ứng Diêu bỗng nhiên nhớ đến.
"Nô tỳ không biết, căn cứ vào lời Trầm nhị nói, từ khi Vương Gia tại triều ca bị giam, Hoán Sơn cũng không thấy tăm hơi"
Tống Ứng Diêu gật đầu, nàng hiện tại cũng không rảnh đi quản Hoán Sơn, nàng tin tưởng Hoán Sơn nhất định có chuyện cần làm của mình, người của Vương Gia xưa nay không ai không hữu dụng.
Nàng dừng chân, phân phó Khởi Tú: "Ngươi gọi Phương thúc đến đây, thúc ấy sống cùng Vương Gia lâu rồi, tuổi cũng lớn hơn chúng ta, hiểu biết chuyện đời, có thể sẽ có biện pháp"
"Ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở đại sảnh chờ các ngươi"
"Vâng, nô tỳ đi ngay". Khởi Tú nói với nàng một tiếng liền đi tìm Phương Đại, riêng nàng tiếp tục hướng đại sảnh đi đến.
Trong viện Thái phi, sau khi Tống Ứng Diêu đi rồi khoảng chừng một chén trà, Thái phi đột nhiên ngừng lay chuyển phật châu trong tay, mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn ngoài cửa sổ.
Ma ma hầu hạ bên cạnh mới vừa thêm đàn hương vào bên trong lư hương, quay người lại nhận ra sự khác lạ của Thái Phi, theo tầm mắt của bà nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không có thứ gì, cũng không biết bà đang nhìn cái gì, liền đến gần Thái phi nghẹ giọng: "Thái phi làm sao vậy?"
Thái phi nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Đàn hôm nay vào triều vẫn chưa trở về sao?"
"Nếu như Vương Gia trở về, Vương phi đã không ở đây lâu như vậy" Ma ma nói ra suy đoán của mình, toàn bộ trên dưới vương phủ đều biết Vương Gia và Vương phi phu thê ân ái như keo sơn, chỉ cần trong vương phủ nhìn thấy Vương Gia, bên cạnh nhất định sẽ có Vương phi.
Ma ma bỗng nhiên rõ ràng Thái phi đang nhìn cái gì, lúc này đã sắp trưa, Vương phi còn bồi tiếp Thái phi, vậy nghĩa là Vương Gia vẫn chưa về. Tầm thường ngày lúc này Vương Gia đã sớm trở về, lẽ nào có chuyện gì trì hoãn?
"Ừ" Thái phi chậm rãi đáp lời, thanh âm mỏi mòn cũ kỹ.
"Vương Gia hẳn là có việc trì hoãn, Thái phi yên tâm, Vương Gia rất nhanh sẽ trở về". Ma ma tìm một cái cớ động viên Thái phi: "Cũng có thể vừa nãy là người do Vương Gia phái đến tìm Vương phi". Bà tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng bà biết chuyện này rất ít có khả năng, Vương Gia nếu trở về biết Vương phi ở cùng Thái phi thì nhất định cũng sẽ tới thấy gặp Thái phi.
"Có thể" Thái phi ý vị không rõ đáp.
Khi Tống Ứng Diêu đến đại sảnh, Khởi Tú cũng gần như đã gọi Phương Đại đồng thời đi tới đại sảnh.
Phương Đại nhìn thấy Tống Ứng Diêu, đang muốn hành lễ: "Lão nô bái kiến Vương phi."
Tống Ứng Diêu vội vã đỡ cánh tay của lão: "Phương thúc không cần đa lễ"
"Đa tạ Vương phi" Phương Đại được nàng nâng dậy, nghi ngờ hỏi: "Vương phi người tìm lão nô có chuyện gì?"
Tống Ứng Diêu tạm thời không trả lời hắn, chuyển hướng Khởi Tú: "Trầm nhị hộ vệ đâu?" Nàng có một tia dự cảm không tốt, e rằng hoàng thượng gây khó dễ cho Vương Gia, chuyện đó sẽ không đơn giản như vậy.
Khởi Tú đáp: "Vương phi xin chờ một chút, Trầm nhị hộ vệ một hồi sẽ đến"
"Ừ, Khởi Tú, ngươi đi nói với thị vệ vương phủ bảo vệ cửa sổ đại sảnh, không cho hạ nhân tới gần" Tống Ứng Diêu mặt lạnh sương mi phân phó.
Từ khi về kinh đến giờ, nàng thu dọn vương phủ, phát hiện hạ nhân trong vương phủ thiếu rất nhiều, cũng tra không ra bọn họ là đi đâu, nàng ngầm hỏi Vương Gia. Vương Gia nói cho nàng biết những người kia đều tai mắt của là hoàng thượng phái tới, thừa dịp bọn họ đi Giang Nam ra lệnh cho Phương thúc ở nhà tìm cơ hội mang những người đó diệt trừ, không để lại hậu hoạn. Nàng không nghĩ hoàng thượng đã cài tay chân và Vương phủ, nàng còn chưa phát hiện hết đâu, vì thế làm việc cực kỳ thận trọng, chỉ lo có cá lọt lưới, nguy hại đến Vương Gia.
"Vâng, Vương phi." Khởi Tú nhận được mệnh lệnh lập tức thi hành.
Phương Đại thấy Tống Ứng Diêu cau mày, nhất định là có việc phát sinh, còn là chuyện lớn, nếu không phải vậy nói chuyện với lão vì sao cần thị vệ canh cửa: "Vương phi có chuyện gì?"
Tống Ứng Diêu lễ phép: "Xin Phương thúc chờ một chút"
Phương Đại gật đầu, cũng không biết là chờ điều gì hay chờ ai, trầm mặc, hai người ngồi tại đại sảnh lẳng lặng chờ đợi.
Khởi Tú sau khi ra ngoài rất nhanh trở về, báo cáo với Tống Ứng Diêu: "Vương phi đã an bài xong"
Tống Ứng Diêu phân phó Khởi Tú: "Khởi Tú, ngươi nói cho Phương thúc biết chuyện đi"
Khởi Tú thì thầm cùng Phương Đại, Phương Đại sau khi nghe rõ sự tình kinh hãi biến sắc.
Tống Ứng Diêu: "Phương thúc có chủ ý gì không?"
Phương Đại vẻ mặt hoảng loạn: "Để lão nô suy nghĩ một hồi"
Tống Ứng Diêu đồng ý: "Phương thúc trước hết cố gắng nghĩ cách, lúc nào nghĩ ra lại nói cho ta"
Nàng đã gả vào vương phủ gần một năm, khí thế Vương phi và những thủ đoạn đã sớm tiếp thu. Tuy rằng bình thường đối mặt với Vương Gia, nàng đều che giấu chúng lại. Thế nhưng khi đối mặt với thời khắc nguy cơ, nàng nhất định phải tung hết chúng ra.
Ở trước mặt Vương Gia nàng là tiểu thê tử, ở trước mặt người khác nàng chính là Thành Vương phi, nàng phân biệt rất rõ ràng. Ngày thường quản lý vương phủ, nàng xưa nay không nhờ vào uy nghiêm Vương Gia, bằng không bọn hạ nhân tuy rằng mặt ngoài phục tùng, nhưng sau lưng nhất định đem nàng mắng thành máu chó đầy đầu. Cho nên nàng đều dựa vào năng lực của mình thu thập lòng người, từng bước xây dựng lên uy danh riêng mình để bọn hạ nhân không dám tùy ý làm việc. Như thế mặc kệ Vương Gia ở nhà hay đi đâu, nàng đều có thể quản chế toàn bộ vương phủ, cũng thuận tiện cho nàng làm việc.
Nàng là Thành vương Vương phi, không phải thê tử bá tánh bình thường, trong mắt không thể chỉ nhìn củi gạo dầu diêm, tương trà cà giấm, mà là khi phu quân xảy ra chuyện, nàng sẽ đứng ra thu xếp thay thế Vương gia ngăn trở một phần mưa gió. Không thể để cho ngài ấy một mặt đối phó với hoàng thượng, một mặt còn phải bận tâm đến nàng.
Phương Đại nghĩ một hồi: "Vương phi định là sao?" Hắn đại khái đoán được chuyện gì đang xãy ra, Vương Gia trước đây có giao phó, hắn lại không dám trực tiếp nói cho Vương phi.
Tống Ứng Diêu trầm tư: "Bây giờ cũng không biết tình huống thế nào, không thể manh động, bằng không có thể hại đến Vương Gia". Dừng lại một chút: "Không bằng Phương thúc trước tiên phái người vào triều thăm dò cái đại thần một phen. Có lẽ sẽ tìm ra phương pháp giải quyết"
"Như vậy rất tốt." Phương Đại phụ họa.
Tống Ứng Diêu mới giao cho hắn: "Chuyện này giao cho Phương thúc."
"Vâng, lão nô lập tức đi làm, xin Vương phi yên tâm"
Nàng sốt ruột suýt chút nữa đã quên cha của mình Tống Trưng Chi cũng là quan trong triều, vội vàng hướng Phương Đại nói: "Phương thúc dừng bước"
Phương Đại dừng lại: "Vương phi còn có chuyện gì cần lão nô đi làm?"
"Thúc trước tiên phái người sang nhà mẫu thân ta Tống phủ hỏi một chút đi, bọn họ nhất định sẽ nói"
"Được, lão nô tự mình đi". Phương Đại đáp.
"Khổ cực cho Phương thúc"
"Là chuyện lão nô phải làm". Phương Đại sau khi nói xong liền rời khỏi.