Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 56
G
ần hai năm về nước, Kỉ Hoa Ninh đã thăng đến chức giám đốc bộ phận thị trường. Cho dù cô được tổng công ty ở Anh quốc giới thiệu đến và có mối quan hệ không rõ ràng với Chris – con trai của chủ tịch tập đoàn, nhưng sự xuất sắc và mềm dẻo của cô khiến cho những người nghi kỵ khác không thể nói được điều gì. Và Lâm Tĩnh Lam, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Hàn, phòng thí nghiệm của bọn họ cũng thu được những thành công tương đối lớn. Các thành viên trong phòng thí nghiệm đã đặt toàn bộ căng-tin ở lầu hai của trường, trân trọng mời người đại diện của nhà tài trợ là Chris và Kỉ Hoa Ninh đến dự lễ chúc mừng.
Nói là căng-tin, nhưng có lẽ gọi là nhà hàng được nhà trường chuẩn bị cho những sinh viên có nhu cầu thì thích hợp hơn. Một nơi đơn giản và thanh lịch, được trang bị đầy đủ tiện nghi, có lẽ rất nhiều đoàn thể sinh viên đều đã tổ chức các sinh hoạt tập thể tại đây.
Khi Kỉ Hoa Ninh và Chris đến, mấy chục sinh viên đã ngồi đầy hai dãy bàn dài. Cô đưa mắt quan sát một vòng và bắt gặp ánh mắt của Lâm Tĩnh Lam, Hoa Ninh lập tức mỉm cười. Giáo sư Hàn đã sớm chứng kiến tất cả, liền lên tiếng chào mừng và mời hai người cùng ngồi xuống, nhưng cố ý để Kỉ Hoa Ninh ngồi cạnh Lâm Tĩnh Lam. Các sinh viên trong hội trường đều cười thầm, riêng Chris – một trang tuấn kiệt lại cảm thấy hơi khó chịu.
Một số nhân vật chính lên phát biểu và không ngừng chúc rượu các vị khách mời. Chris được xem là người đại diện cao nhất của bên tài trợ bị một đám sinh viên nữ vây kín, liên mồm liên miệng gọi "anh Uông" vô cùng thân thiết. Tuy là một người luôn được coi là mặt dày song anh chàng cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, chỉ có thể uống cạn thứ thuốc mê ngọt ngào mà các em ấy mang đến. Lúc đó không biết người nào nhìn thấy chiếc piano của chủ tiệm để bên cạnh liền nói to lên: "Có rượu, có đồ nhắm, sao lại không có âm nhạc nhỉ?", một người hô trăm người ứng, anh ta đảo mắt tìm quanh đám đông: "Tôi nhớ là có ai biết chơi piano nhỉ... Lâm Tĩnh Lam! Lâm Tĩnh Lam biết chơi piano! Mau lên đây, lên đây!".
Lúc bấy giờ mọi người mới chú ý đến một người từ đầu đến cuối vẫn im lặng trong cái không khí ồn ào náo nhiệt đầy vui vẻ này, anh ta đang bình tĩnh uống cạn ly nước hoa quả trong tay. Thấy mọi người đều hướng về mình mới rướn mắt hỏi: "Cái gì cơ?".
Mọi người đều ồ lên cười. Nếu không biết anh ta là người hướng nội thì nhất định sẽ cho rằng đây là một tay khinh người. Lúc đó, bạn sinh viên kia liền lặp lại: "Mời cậu lên đàn một bản góp vui, liệu có nể mặt không?".
Đối phương đã nói như vậy, sao lại có thể từ chối. Lâm Tĩnh Lam đứng lên, cẩn thận chỉnh lại cặp giò đẹp đẽ đang được bao bọc bởi chiếc quần tây màu trắng ngà của mình, rồi bình tĩnh rảo bước. Cậu mở nắp cây đàn, nhẹ nhàng thử vài nốt nhạc, hội trường lúc bấy giờ trở nên im ắng bất ngờ.
Lâm Tĩnh Lam nghĩ một lúc, rồi những nốt nhạc cũng lánh lót tuôn ra theo những đầu ngón tay thon dài của cậu, là bản nhạc "Thì thầm mùa thu" của nhà soạn nhạc người Pháp Paul De Senneville(5). Những nốt nhạc đơn độc, buồn buồn phảng phất niềm đau thương. Khi khúc nhạc kết thúc, cái không khí vốn ồn ào vui vẻ trong khán phòng dường như đã bị nét u tịch của ngày thu thay thế, khiến bạn nam sinh lúc trước lại đề nghị cậu đàn một khúc nhạc khác để kéo lại không khí vui vẻ.
Lâm Tĩnh Lam đưa mắt nhìn Kỉ Hoa Ninh dưới khán đài, cậu thực sự không phải là người khéo léo trong việc đối mặt với những con người nhiệt tình như thế này, lại càng chẳng biết làm thế nào để không khí vui tươi trở lại. Đôi mắt đẹp long lanh như làn nước của cậu đang bình tĩnh hướng về phía Kỉ Hoa Ninh như thầm gọi, phải làm thế nào để cô ấy có thể hiểu được lời nói bằng ánh mắt đây?
Thế nhưng cô ấy đã đứng dậy và đi lên khán đài, nở nụ cười và nói: "Xin hãy cho tôi được hợp tấu!".
Mọi người vỗ tay rào rào. Kỉ Hoa Ninh đã sớm nhìn thấy ở góc đàn piano có dựa thêm một cây violon. Lần này hai người hợp tấu một bản nhạc rất cổ điển và cũng rất thích hợp với hoàn cảnh – bản "Auld Lang Syne"(6). Tất cả sinh viên bắt đầu vỗ tay hát hòa theo, lại còn có hai nam sinh nghịch ngợm cùng nắm tay khiêu vũ vài điệu.
Không khí vui vẻ mà mọi người mong mỏi cuối cùng quay trở lại. Chris nhìn Kỉ Hoa Ninh chăm chú kéo đàn, chiếc cốc trong tay không biết đã cạn từ lúc nào. Queenie, rốt cuộc em sẽ làm cho tôi phát hiện ra bao nhiêu điều ngạc nhiên thú vị nữa đây? Từ trước đến giờ, anh ta không hề hay biết việc cô biết chơi đàn, lại còn chơi hay khiến người ta rung động đến vậy. Cô của hiện tại và cô với bản tính giảo hoạt thật khác xa nhau, thế nhưng ai có thể nói được rằng đây không phải là một phần của con người cô?
Tính cách của mỗi con người vốn có rất nhiều khía cạnh khác nhau. Nhưng cho dù là cô của lúc này hay cô của lúc khác cũng là duy nhất trên đời.
Tửu lượng của Kỉ Hoa Ninh rất kém, trong không khí nhộn nhịp như thế, cô cũng uống cạn một cốc, đầu óc bắt đầu quay cuồng và trở nên không thể khống chế được. Chris biết cô uống rượu kém nhưng không thể một chén đã say như thế được? Anh cầm chai rượu lên xem và phát hiện đây là loại rượu tinh chế với độ tương đối cao! Lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Queenie, không giấu được nụ cười: Suốt ngày phòng thủ, cuối cùng lại say quắc cần câu thế này đây!