Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Bộ Dáng Đáng Thương
ôm nay trong công ty có tổ chức hoạt động, đa phần nhân viên đều tham gia, đại sảnh khác hẳn với ngày thường thanh tĩnh, trong thang máy lại chỉ có hai người Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh.
Vừa đứng lại, Hàn Đông vội vã mở hộp đồ ăn ra.
Nếu hôm nay thang máy không bị trục trặc, vậy Hàn Đông chỉ có mười mấy giây. Vậy làm sao trong thời gian ngắn ngủi này mới có thể tạo ra hiệu quả thị giác đủ khiến người ta ghê tởm, đây là thử thách mang độ khó cao đối với một diễn viên.
Mà một trong những tiêu chuẩn quan trọng nhất của diễn xuất lại dựa vào ánh mắt.
Lực chú ý của Hàn Đông trước sau như một luôn tập trung vào hộp đồ ăn, loại tập trung này không quá ngượng gạo hay miễn cưỡng, mà là nhìn một cách tự nhiên. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là: Lúc Vương Trung Đỉnh đưa tay ấn phím tầng, Hàn Đông tuy liếc nhìn anh một cái, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, sau đó lại tiếp tục dán lên hộp đồ ăn, hiệu quả tạo ra càng tự nhiên hơn nữa.
Diễn trò cũng phải có đầu óc.
Tựa như lúc Hàn Đông cầm đũa, rõ ràng đũa gắp là hương xuân xào trứng gà, lại gắp bằng hai cái đầu đũa tròn tròn! Biết ‘khán giả xem kịch’ là một tên mắc chứng yêu con số, cho nên chọn một góc độ hết sức rõ ràng, vận dụng lực tay vô cùng chính xác, làm lực ma sát tăng lên đến cực đại, gắp lấy đồ ăn trong hộp với tốc độ nhanh nhất, thể hiện cho người ta xem mình đói khát tới cỡ nào.
Cuối cùng, với tài nghệ xuất sắc ấy đã khiến bản thân trở nên rực rỡ, tỏa sáng.
Hàn Đông tự nghĩ ra một bộ pháp thưởng thức thức ăn tên gọi là: “Dây chuyền sản xuất “
Miệng, răng, lưỡi, yết hầu phải phối hợp chặt chẽ với nhau, không được gián đoạn. Cũng chính là khi hắn há mồm, trong nháy mắt đã có răng nhai trứng gà, lại có thêm lưỡi đảo miếng hương xuân trong miệng, sau đó chuyển hỗn hợp vừa nhai trộn xong đến yết hầu… cứ như thế sáu lần, cảnh tượng cực kỳ tươi cmn mát!
Nếu không phải Vương Trung Đỉnh đã lấy cây hương xuân đi thử hắn, giờ phút này chắc chắn không nhìn ra Hàn Đông đang diễn trò.
Hàn Đông diễn thì xuất sắc, nhưng phải chịu thống khổ, làm diễn viên thật không dễ dàng mà! Nhất là diễn nhân vật phản diện, chọc cho người khác ghê tởm xong còn nhân tiện làm chính mình ghê tởm luôn, cái thể loại gì đây chứ?
‘Đinh’ một tiếng, kèn thắng lợi rốt cục được thổi lên.
Ngay khi Hàn Đông chuẩn bị bước ra ngoài, tin dữ lần thứ hai truyền đến, cửa thang máy không mở ra!
Kỳ quái, hôm nay mình đâu có động đậy tay chân với thang máy, sao nó không mở?
Hơn nữa sớm không hư muộn không hư, cố tình hư ngay lúc đến tầng văn phòng của Vương Trung Đỉnh! Có khác gì đi trong sa mạc khi uống ngụm nước cuối cùng lại đổ nhầm vào lỗ mũi chứ, quá đắng lòng!
Cùng lúc đó, Vương Trung Đỉnh dời tầm mắt qua người Hàn Đông.
Hàn Đông đột nhiên ý thức được cái gì đó, tầm mắt chuyển vào trong hộp hương xuân, tựa như thấy cảnh mình bị Hitler phán án tử.
Ngay khi hắn còn đang chần chừ có nên động đũa nữa hay không thì Vương Trung Đỉnh lại phá lệ một lần, mở hộp thức ăn của mình ra ngay trong thang máy tràn ngập mùi hương xuân, đó là một miếng bánh nướng cỡ lớn với lớp vỏ khô vàng giòn tan được rưới nước sốt và thịt hộp bên trong. Sau đó bắt chước thái độ của Hàn Đông lúc mộng du, lấy bánh quết một ít nước sốt và kẹp một khối thịt lên, bắt đầu không coi ai ra gì mà ăn.
Hàn Đông giương cặp mắt đầy tha thiết nhìn qua, nước miếng chảy đến mức có thể tưới úng hai mẫu ruộng.
Cho nên nói cái tên nào đó dù kỹ năng diễn xuất có trâu bò tới đâu, ánh mắt tập trung cỡ nào, đũa linh hoạt cỡ nào, thì bộ pháp ‘dây chuyền sản xuất’ có ảo diệu cỡ nào cũng vô dụng, người ta chỉ một miếng bánh nướng + mấy khối thịt cũng đủ để xử lý hắn!
Là một thằng đàn ông cứng rắn, lẽ nào lại chịu thua nhanh như vậy? Cho dù ăn đồ thiu cũng có thể ăn… Hàn Đông một bên nuốt nước miếng một bên dùng ánh mắt như con trùng chết đói bị ngược đến vô cùng thê thảm mà nhìn Vương Trung Đỉnh.
Lúc cửa thang máy mở ra, Hàn Đông còn đuổi theo sau Vương Trung Đỉnh không buông, rõ ràng muốn chạy theo chọc cho anh buồn nôn lại bị anh kéo vào văn phòng một phen.
“Ăn đi, tôi bảo phòng bếp làm đấy, không có hương xuân đâu.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông nhìn bánh nướng loại lớn và thịt hộp trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tình cảnh trước mặt này rất quen thuộc, rất thân thiết, hơn nữa loại cảm giác chết tiệt này sao lại đuổi mãi không đi.
“Anh không ăn sao?” Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Tôi no rồi.”
Hàn Đông không thể chờ nổi nữa, khẩn cấp cầm bánh nướng cuốn thịt hộp lên, hung hăng cắn một miếng to, nhai nhuồm nhoàm rồi nuốt, thích lắm mà còn ra vẻ rằng mình không vui lòng chút nào: “Này, tôi nói này… ăn bánh nướng của anh chỉ là cho anh mặt mũi thôi đấy nhá, không có nghĩa là ngày mai tôi sẽ không tiếp tục ăn hương xuân!”
“Tùy cậu.” Vương Trung Đỉnh thản nhiên đáp lời.
Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh ngay cả một câu phản bác cũng không nói, trong lòng cố gắng chống chế, hừ một tiếng: Nhìn coi bộ dáng đáng thương của anh kìa, thật khiến người khác chịu không nổi…
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang