I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
úc giúp Tess leo lên thuyền Rũstem, Reilly liếc nhanh về phía bờ. Một chiếc pickup[49] nâu hiệu Toyota đang đậu bên cạnh chiếc SUV của họ. Hai gã đàn ông đứng ở rìa hồ, chẳng có ai trong bọn chúng là anh chàng kỹ sư Okan cả. Tên thứ nhất cao to và kềnh càng hơn anh chàng kỹ sư nhỏ bé nhiều, tên thứ hai dù cũng dẻo dai và không cao hơn Okan, nhưng không có kiểu đầu tổ quạ như Okan. Reilly còn nhận ra một điểm nữa: cả hai tên đều mang súng. Ở khoảng cách khá xa như thế này, trông có vẻ như là súng săn, nhưng anh cũng không chắc lắm. Reilly đoán là dọc đường đi, Vance hẳn đã kịp tuyển vài tên vai u bắp thịt người địa phương. Anh không biết có tên nào trong bọn chúng nghĩ đến việc lục soát chiếc Pajero không, và nếu vậy, hẳn chúng đã phát hiện ra khẩu Browning nhét trong cái hộp bí mật dưới ghế.
Reilly quan sát Vance, lần đầu tiên nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt. Hóa ra đây chính là kẻ đứng đằng sau toàn bộ cái đống hỗn loạn này cơ đấy. Anh nhớ lại những tên kỵ sĩ bị giết ở New York, gắn con người đang ở trước mặt anh với tất cả những sự kiện đã đưa họ đến chốn khỉ ho cò gáy này, và phán đoán tính khí của gã giáo sư. Cái thông báo đe dọa rằng Reilly thực chất là đặc vụ FBI dường như chẳng hề làm Vance nao núng chút nào. Nhìn thái độ bình thản và vẻ tự chủ của hắn, Reilly tự hỏi làm thế nào mà con người phức tạp này, ngài viện sĩ đáng kính này, biến thành kẻ đào tẩu ngồi trước mặt anh với khẩu súng trong lòng; làm sao một người có cương vị xã hội như hắn lại có thể tham gia vào một băng cướp, và kinh khủng hơn nữa, làm sao hắn có thể thủ tiêu những tên sát thủ mà hắn đã thuê, từng tên một, một cách hiệu quả và nhẫn tâm như vậy.
Có cái gì đó không được ăn khớp lắm.
Reilly nhận thấy Vance hoàn toàn bị cuốn hút bởi cái túi trong tay Tess.
“Cẩn thận đấy,” Vance bảo Tess khi nàng xuống thuyền. “Chúng ta chẳng muốn làm sứt mẻ cái món đó đâu. Nhất là sau tất cả những chuyện này.” Giọng hắn vang lên bàng quan lạ lùng lúc hắn chìa tay ra. “Nào, đưa đây,” hắn vẫy tay ra hiệu.
Tess nhìn Reilly, phân vân không biết phải làm gì. Reilly quay về phía Vance, hắn chậm rãi vung vẩy khẩu súng bằng tay kia cho đến lúc chĩa thẳng mũi súng về phía họ. Biểu hiện trên khuôn mặt gã giáo sư gần như là buồn bã nhưng ánh mắt hắn lại không hề thiếu vẻ cương quyết. Tess đứng dậy, đưa tay ra rồi trao cho hắn chiếc túi.
Vance đặt ngay chiếc túi dưới chân rồi hướng nòng súng về phía bờ. “Ta vào bờ được rồi, phải không nào?”
Lúc họ leo ra khỏi thuyền lên bờ, Reilly giờ đã nhìn thấy quả thực hai tên thủ hạ của Vance mang súng săn. Tên cao lớn hơn, vẻ mặt dữ tợn, cổ bè bè như gốc cây, ánh mắt trừng trừng lạnh tanh, chĩa cây súng săn về phía họ, ra lệnh cho họ rời khỏi thuyền. Cây súng xem ra chẳng mới mẻ gì, nhưng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ. Quả là một thứ vũ khí kỳ quặc đối với một tên sát thủ được thuê. Reilly chợt nhận ra, Vance gần như chắc chắn buộc phải sử dụng bất kỳ kẻ nào hắn tìm được trong thời gian trước mắt. Điều này có thể có lợi cho họ, Reilly nghĩ, nhất là nếu khẩu Browning vẫn còn trong chiếc Pajero. Mặc dầu vậy, giờ đây họ đang ở trong tình thế quá nguy hiểm, đứng đó, toàn thân ướt sũng trong bộ đồ lặn.
Vance tìm thấy trong sân nhà Rũstem một cái bàn cũ ọp ẹp, hắn dựa cây súng vào bàn. Liếc nhìn Tess, mặt hắn thoáng bừng lên. “Tôi đoán rằng tôi không phải là fan duy nhất của Al-Idrisssi, tôi thực sự muốn là người đầu tiên lấy được nó, như cô có thể tưởng tượng, nhưng…” Hắn bỏ lửng câu nói, đặt chiếc túi cồng kềnh lên bàn. Nhìn chăm chăm vào cái túi với vẻ sùng kính, trong giây lát, tâm trí hắn dường như trôi dạt đi đâu mất. “Mặc dầu vậy,” hắn tiếp tục, “tôi rất mừng vì cô đã đến đây. Tôi không chắc bọn thợ lặn nghiệp dư ở đây có thể mang nó lên ngon lành như cô.”
ngón tay hắn chìa ra, rồi dừng lại chỗ cái túi phồng lên, vuốt nhẹ, cố cảm nhận những bí mật chứa đựng trong chiếc túi. Hắn bắt đầu mở nắp túi, nhưng rồi dừng lại, ngẩng đầu lên như chợt nhận ra điều gì. Hắn quay sang Tess. “Cô nên tham gia cùng tôi trong việc này. Trên nhiều phương diện, đây cũng là khám phá của cả cô nữa.”
Tess liếc nhìn Reilly, rõ ràng nàng đang phân vân. Reilly gật đầu bảo nàng cứ làm theo. Tess lưỡng lự tiến lên một bước, nhưng gã đàn ông dẻo dai đầu hói bỗng trở nên căng thẳng và giương súng lên. Vance xổ ra vài từ Thổ Nhĩ Kỳ, tên thủ hạ dịu lại, tránh qua một bên để nàng đi qua. Tess đến chỗ Vance đứng ở bên bàn.
“Hy vọng chúng ta đã không phí công vô ích,” Vance nói lúc đưa tay với lấy cái túi và mở nắp túi.
Chậm rãi, và dùng cả hai tay, hắn lôi từ trong túi ra cái gì đó. Một tấm da dê tẩm dầu. Hắn đặt nó lên bàn. Trán hắn nhăn tít lại lộ vẻ bối rối rõ mồn một khi quan sát cái hình thù sau lớp da kia. Những ngón tay e dè của Vance lật tấm da, để lộ một cái vòng bằng đồng thau chạm khắc hoa văn tinh tế đường kính khoảng hai mươi lăm phân.
Vành của nó được chia theo phút, những vết khía V cách nhau đều đặn, và nó có một cái tay quay hai kim nhọn đầu nằm chính giữa cùng với một cặp kim nhỏ hơn - những chiếc kim phụ nằm phía dưới.
Reilly lia mắt nhìn từ chiếc vòng đồng đến gã người Thổ cao lớn, hắn cũng đang nhìn tới nhìn lui từ cái bàn tới Reilly rồi Rũstem, vật lộn để kiềm chế tính tò mò của mình. Cơ bắp của Reilly căng lên mỗi khi anh thấy một cơ hội khả thi, nhưng gã đàn ông cao lớn ấy cũng có cùng ý nghĩ nên lùi lại, giương súng lên đe dọa. Reilly lại thôi, nhận ra là Rũstem đã đánh hơi được ý định của anh, mồ hôi giờ đang túa ra trên da đầu ông lão.
Tại bàn, đôi mắt Tess dán chặt vào thiết bị kia. “Cái gì vậy?”
Vance đang chúi mũi xem xét cẩn thận. “Một cái máy đo độ cao thiên thể của dân đi biển,” hắn nói với vẻ ngạc nhiên khi nhận ra cái thiết bị ấy là gì. Hắn ngước lên một chút và nhận ra vẻ bối rối của Tess. “Đây là một dụng cụ đi biển, kiểu như một thứ kính lục phân cổ xưa,” hắn giảng giải. “Dĩ nhiên, hồi đó người ta chưa biết về kinh độ, nhưng…”
Được gọi là “thước trượt đến thiên đàng”, máy đo độ cao thiên thể, thiết bị khoa học cổ xưa nhất, đã có từ năm 150 trước Công nguyên. Ban đầu được các học giả Hy Lạp sử dụng ở Alexandria, sau đó truyền bá vào châu Âu trong cuộc chinh phục Tây Ban Nha của người Hồi giáo. Được các nhà thiên văn Ả rập sử dụng rộng rãi để tính thời gian bằng cách đo độ cao của mặt trời, sau đó, vào thế kỷ mười lăm, khi các thủy thủ Bồ Đào Nha dùng chúng để xác định vĩ của họ, loại máy này đã phát triển thành dụng cụ quý giá của người đi biển. Máy đo độ cao thiên thể của người đi biển là con chủ bài giúp làm nên danh hiệu Nhà Hàng Hải cho Hoàng tử Henry, con của Vua Joao nước Bồ Đào Nha. Suốt nhiều năm, hạm đội của hoàng tử đã bí mật sử dụng thiết bị này và là hạm đội độc nhất có thể xác định phương hướng giữa biển khơi mênh mông. Nó tỏ ra là một dụng cụ vô giá suốt thời đại khai phá của Bồ Đào Nha, thời đại đã phát triển đến tột đỉnh với sự kiện Columbus đặt chân đến Tân Thế Giới năm 1492.
Không phải ngẫu nhiên mà Hoàng tử Henry là Thống lãnh của dòng Chúa Cứu Thế từ năm 1420 cho đến khi qua đời, năm 1460. Một cấp bậc trong quân đội Bồ Đào Nha, nguồn gốc của nó chính là từ các Hiệp sĩ dòng Đền Thánh.
Vance xem xét tỉ mỉ hơn, cẩn thận lật đi lật lại, nghiên cứu từng vết khắc ở vành ngoài. “Thật là khác thường. Nếu cái này thực sự là của dòng Đền Thánh, nó phải có trước những cái mà chúng ta đã nhìn thấy hơn một trăm năm.” Vance lại bỏ lửng câu nói. Các ngón tay hắn vừa chạm vào cái gì đó trong chiếc túi: một cuộn da.
Mở cuộn da ra, hắn tìm thấy một tờ giấy da nhỏ.
Reilly nhận ra ngay tức khắc kiểu chữ viết: giống như kiểu chữ trong bản thảo viết tay mã hóa đã dẫn bọn họ đến đây. Chỉ có điều, dường như có khoảng cách giữa các từ.
Bức thư này không bị mã hóa.
Tess cũng phát hiện ra điều tương tự. “Nó là của Aimard,” nàng kêu lên. Nhưng Vance không nghe thấy. Hắn đang miên man, mê mải dán mũi vào tờ giấy da đang cầm trong tay. Những giây phút căng thẳng trôi qua lúc Vance im lặng đọc nó. Cuối cùng khi đã trở lại với thực tại, vẻ cam chịu xuất hiện trên gương mặt hắn. “Hình như,” hắn ủ rũ thốt lên, “chúng ta vẫn chưa đến được đó.”
Tess cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Tess biết là nàng sẽ chẳng thích gì câu trả lời, nhưng vẫn phải cố hỏi. “Nó nói gì vậy?”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa