Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Q.2 - Chương 10: Trở Về Hà Nội
Đ
êm hôm đó, một đêm không trăng. Gió lạnh.
Hai con người, vẫn chỗ hẹn cũ., nơi lần đầu họ hẹn gặp. Công viên trung tâm thị trấn Một Sừng, vườn hoa Q-ara.
-Em biết giờ đã rất muộn rồi, làm phiền anh nghỉ ngơi thật ngại quá, nhưng mà cái này nói qua điện thoại cũng không tiện lắm…
-Được rồi, không cần phải giải thích. Khách sáo quá đi mất. Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải là giục cưới chứ? Cái này thì đúng là gấp thật. Cơ mà cái này là chuyện hệ trọng cả đời, em phải cho anh thời gian suy nghĩ đã…
-Đùa gì thế? Ai thèm cưới anh? Arteta đánh một cái vào vai Hoàng: - Em có hai chuyện muốn báo cho anh biết, một chuyện vui, một chuyện..kém vui hơn. Anh muốn nghe chuyện gì trước?
-Thôi thì khổ trước sướng sau đi. Hoàng ra vẻ ngẫm nghĩ rồi đáp.
-Ừm…Arteta ngồi xuống, nhỏ giọng nói: - Chuyện là....em vừa mới nhận được tin..sắp tới, em sẽ phải đi công tác, dự đợt tập huấn của Bộ Y Tế phân khu, đi sâu sát tình hình quỷ sai thi hành nhiệm vụ trên trần thế.
-Tưởng gì? Thế thì phải là chuyện vui chứ? Đợt này về thế nào chả được nâng bậc lương, chưa kể phụ cấp nữa..thế đi mấy ngày?
-…Bốn tháng. Arteta nhỏ giọng đáp.
-Bốn...cái gì, bốn tháng? Hoàng hít một hơi dài, sắc mặt thay đổi hẳn. Không khí nhất thời trầm hẳn xuống. Được một lát, hắn phá vỡ sự ngượng nghịu ấy bằng một nụ cười: -…Bốn thì bốn, có gì đâu? Chúc mừng em, hy vọng chuyến tập huấn của em thành công mỹ mãn. Nhớ mua quà về đó nhé. Vậy..còn chuyện kia?
- Đơn vị của em đợt này sẽ có một chuyến đi qua Hà Nội, khoảng năm, sáu ngày tới! Arteta nháy nháy mắt nói: - Vậy là em sẽ có thể qua thăm nhà anh được rồi! chuyện này đáng để ăn mừng chứ?
-Thật à? Gương mặt vốn khó coi của Hoàng hơi giãn ra. Hắn vốn đã mong có cơ hội giới thiệu với Arteta về nơi chôn rau cắt rốn của mình, song vì cách biệt dương gian – địa ngục khiến đó chỉ là một giấc mơ không hơn không kém. Nay hắn có nhiệm vụ truy quét được trở về trần thế đúng quê hương cũ của mình, lại trùng hợp đúng lúc Arteta có đợt tập huấn đi qua Hà Nội, quả thực xác suất để xảy ra những chuyện như thế còn thấp hơn cả trúng xổ số.
Đúng ra đây phải là lúc Hoàng bắt đầu lên kế hoạch liên hoan ăn mừng mới đúng, song nghĩ tới chuyện sắp phải xa người yêu những bốn tháng, hắn lại không cách nào nhếch mép nổi.
-Chỉ có thế thôi, đúng không?
-Ừm…Arteta ậm ừ muốn nói gì đó. Hai người im lặng hồi lâu. Mãi sau đó, Hoàng mới cất tiếng, sau khi tập trung hết dũng khí của mình.
-...Anh nghĩ rằng em cũng đã hiểu được tình cảm của anh dành cho em. Ba tháng, đó là một khoảng thời gian không dài, đối với người khác nó có thể không nói lên điều gì, nhưng đối với anh thì khác. Ba tháng qua, chưa bao giờ anh đặt bất kỳ yêu cầu gì ở em. Hôm nay là lần đầu tiên, và cũng là ngoại lệ, em...có đồng ý với anh không?
-Ý anh là…
-...Chúng ta có thể công khai mối quan hệ được không? Anh muốn có một thứ gì đó đáng để tự hào, và củng cố cho niềm tin của bản thân. Một cơ hội để thông báo với bạn bè của chúng ta, để nhận sự chúc phúc của họ. Ý em thế nào?
Arteta im lặng, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài xa, không nói. Hoàng cũng không im lặng, chờ câu trả lời của cô. Song dường như mọi chuyện không đơn giản và suôn sẻ như hắn nghĩ.
Sự im lặng hoàn hảo, thay cho câu trả lời.
-...Về ngủ sớm đi, khuya rồi.
Hoàng cởi áo khoác của mình ra, khoác vào cho nàng. Châm một điếu thuốc, hắn đứng dậy quay người gọi taxi, sau khi đưa Arteta lên xe, hắn mới yên tâm quay đi, bóng hình đơn bạc trải dài dưới ánh trăng đêm.
Đêm nay, trăng sao mờ đến thế.
-..Ngày mai...cẩn thận nhé.
Arteta ngập ngừng ló đầu qua cửa xe nói. Hoàng hơi quay đầu lại, mỉm cười, giơ tay lên với cô, ra dấu yên tâm.
-------------------
8h sáng, Thánh đường Timer 452312, những quỷ sai được chỉ định tham gia chiến dịch truy quét mang số hiệu KAZ87 đều đã tập trung đầy đủ. Lần này tham gia nhiệm vụ mang tên “Căn nhà số mười ba” có cả thảy bảy quỷ sai, năm nam và hai nữ, đều thuộc biên chế tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm. Mục tiêu của bọn họ lần này là một ma xó người Việt gốc Hà Nội tên Trần Thanh Tùng, hai mươi tám tuổi, chết cách đây năm tháng song tới giờ vẫn không chịu quay về địa ngục, đã một lần cố tình kháng cự quỷ sai thi hành công vụ thành công. Đây là đợt truy quét số hai.
Vẫn như trước, mỗi người trong đội được phát một khoản công tác phí, đã được chuyển sang Việt Nam Đồng và một chứng minh thư gốc Việt. Lần này trong số bảy quỷ sai tham gia nhiệm vụ nếu xét về chức sắc thì ngoài Hoàng ra còn có Kỵ An, Hồng Côn của Nanh Sói. Quyền đội trưởng được Hoàng nhường cho Kỵ An theo lẽ thường, người mới tôn trọng người cũ. Kỵ An sau khi đưa đẩy khách sáo vài câu thì cũng đồng ý tiếp nhận.
Kỵ An, người Trung Quốc, ba mươi tuổi, xuất thân là tướng cướp Sơn Đông, bị bắn chết lúc hai sáu tuổi, sau ba năm lập được vô số công trạng lớn nhỏ trong băng Nanh Sói, tiêu biểu là chiến tích một mình dẫn theo hai anh em đi đàm phán với một Chức sự của tiểu đội quỷ sai số mười hai về tranh chấp địa bàn. Cuộc đàm phán không thành công, xảy ra xô xát, ba người Kỵ An chọi hơn bốn mươi tên địch, dành quyền kiểm soát đường Gravien, giết chết đại ca cầm đầu bên đối phương, danh tiếng lẫy lừng. Sau chiến công ấy, Kỵ An được đàn anh là Thất Thường Thị James tiến cử với "Nhền Nhện Đen" lên giữ chức Hồng Côn, sánh vai với “Kẻ Hủy Diệt” Kyo.
Kỵ An là đàn em tâm phúc của James, mà James lại cùng một liên minh với “Thỏ rừng” Lilith. “Thỏ rừng” thì luôn hục hặc với Sơn “khùng”. Hoàng lại có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với Sơn “khùng”, chính vì thế mặc dù cùng một bang, song mối quan hệ giữa Hoàng và Kỵ An chỉ mang tính khách sáo, bằng mặt không bằng lòng. Song chưa tới lúc bất đắc dĩ, không ai muốn phá vỡ thế cân bằng đó cả.
Do vậy, ngay cả trong nội bộ đoàn quỷ sai tham gia chiến dịch truy quét lần này cũng có sự phân hóa chia bè, chia phái rõ ràng.
Martin, một gã người Đức ba mươi hai tuổi, cao 1m74, xuất thân trong ngành Công an, cùng với em trai ruột của mình, Cordoba, hai chín tuổi, có chiếc mũi khoằm đặc trưng. Một cô gái người Ba Lan tên Minnie, tóc vàng, mặt bầu, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, ba người này đều coi Kỵ An làm chủ, trong đó ngoài Martin là “Pháo Điều” ra thì cả hai đều là thành viên bình thường.
Phía bên kia, Hoàng có sự ủng hộ từ Rahma Jannek, một gã đàn ông người Malaysia, cao 1m70, bốn mươi lăm tuổi, là người có kinh nghiệm nhất trong đội, xuất thân từ công chức thông thường. Đây là một trong số ít những đàn em mà Sơn “khùng” tin cậy nhất, Hoàng cũng đã gặp qua mấy lần, vẫn thường tôn trọng gọi là “chú Jank”
Ngoài ra còn một cô gái nữa, Sterling, người Anh, hai mươi tư tuổi, cũng là người trẻ nhất trong đội, một quỷ sai mới vào nghề được hơn tháng, vẫn giữ nét rụt rè của người mới, là thành viên dự bị của tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm. Chưa có chỗ đứng vững chắc.
Bảy quỷ sai, mỗi người một quốc tịch khác nhau, nhưng cùng lãnh một sứ mạng chung là đem lại an bình cho nhân gian, tìm kiếm một cơ hội đầu thai trên thiên đàng, được đội ngũ thiên sứ tiến hành dịch chuyển tại Thánh Đường Timer phòng 452312, chính thức tiếp quản nhiệm vụ truy quét “Căn Hộ Số Mười Ba”, cưỡng chế ma xó Trần Thanh Tùng đem về địa ngục quy án.
Nơi đến: Hà Nội.
-------------
Đồng hồ điểm đúng hai mươi giờ tối ngày 11-12-2014, tiểu đội quỷ sai thi hành chiến dịch truy quét mang số hiệu KAZ87 đã được dịch chuyển tới một con phố ở ngoại thành Hà Nội, chỉ sau thời điểm đội tuyển quốc gia thua Malaysia ngay tại sân Mỹ Đình với tỷ số 2-4 chung cuộc được ít phút, cũng chấm dứt luôn hành trình chinh phục AFF CUP 2014. (*)
Hà Nội là thủ đô của Việt Nam từ năm 1976 đến nay, là thành phố lớn nhất về diện tích với 3328,9 km2, đồng thời cũng là địa phương đứng thứ nhì về dân số với hơn bảy triệu dân. Nằm giữa đồng bằng sông Hồng trù phú, Hà Nội từ sớm đã trở thành một trung tâm chính trị và tôn giáo ngay từ những buổi đầu lịch sử.
Năm 1010, Lý Công Uẩn, vị vua đầu tiên của nhà Lý, quyết định xây dựng kinh đô mới ở vùng đất này với cái tên Thăng Long. Khi Tây Sơn rồi nhà Nguyễn lên nắm quyền trị vì, kinh đô được chuyển về Huế và Thăng Long bắt đầu đổi tên thành Hà Nội, bắt đầu từ năm 1831, dưới thời vua Minh Mạng.
- Chỗ này là chỗ nào?
Tám quỷ sai được vất "từ trên trời rơi xuống" tại một ngã ba tương đối vắng người qua lại. Hoàng nhìn quanh, ngắm ngắm cái biển xe bus, là bến 31, rất nhanh đã xác định được vị trí hạ cánh chính xác của mình.
- Chúng ta đang ở Chèm(*), từ đây muốn về Xuân Phương mất khoảng tiếng rưỡi nếu đi xe bus. Hoàng khoanh tay nhìn ra mặt đường nói.
- Bắt taxi đi.
Cô gái người Ba Lan tên Minnie đề xuất ý kiến, Kỵ An cũng gật đầu. Một đội xe ôm đứng từ xa thấy đoàn khách đông người, hành lý lỉnh kỉnh thì liền chạy tới chào mời, song không được ai hưởng ứng. Kỵ An giao cho hai anh em Martin và Cordoba sắp xếp xe pháo, còn bản thân thì theo Hoàng, Rahma Jannek, Sterling và Minnie đi vào một quán nước bên đường ngồi chờ.
Hoàng lưng đeo một cái quan tài lớn, lại có gương mặt bặm trợn du côn có một không hai, lập tức trở thành người "nổi bật" nhất. Hắn phải cho tạm chiếc quan tài vào cốp xe taxi để tránh tiếng xì xào.
Khoảng mười lăm phút sau, tất cả lên taxi, theo đường K3 ra Cầu Diễn, rẽ về phía Xuân Phương, Hoài Đức, mục tiêu của chiến dịch truy quét lần này. Mặc dù đã tám rưỡi tối, song đường phố vẫn tương đối đông đúc. Xe bị tắc đường ở Cầu Diễn, nơi đang thi công làm đường. Phải mãi tới chín giờ hơn, họ mới xuống được Xuân Phương.
Nơi dừng chân của họ là xóm mười bảy thôn Kim Hoàng, Hoài Đức, Hà Nội. Đi sâu vào trong, ở gần cuối xóm là một ngôi nhà ba tầng cũ kỹ bị bỏ hoang, bên ngoài có gắn tấm biển " cho thuê trọ" to tướng. Lúc xuống xe thì trời đã tối mịt, đêm không trăng, không sao. Trong bầu trời đen ngòm thi thoảng cứ vọng đi vọng lại âm thanh gì đó nghe không rõ. Âm thanh không phân biệt được là nam hay nữ, khi nghĩ đó là âm thanh nữ thì nó lại thành giọng nam, ngược lại khi nghĩ đó là giọng nam thì nó lại thành giọng nữ.
Mặt tiền ngôi nhà có một cái biển nhỏ, trên ghi số "13".
Con đường cái chạy qua ngôi nhà tĩnh mịch từ lâu dường như đã không có mấy dấu chân người và xe cộ qua lại, cỏ dại mọc tràn lan. Ngôi nhà trông như một khối ung đang chờ bị cắt bỏ, già nua, tiều tuỵ, thoi thóp hơi tàn.
- Chúng ta qua kia ngồi một lát.
Hoàng thấy bên đường đối diện có một quán nước nhỏ còn sáng đèn thì chỉ tay nói. Đoàn người bèn lục tục bước qua.
Chỉ có tám người nện bước, bên tai là tiếng chân đi lịch bịch, thỉnh thoảng hình như có điều gì đó làm lũ quạ trên cây dáo dác bay kêu quạc quạc. Cái cảm giác quái dị trong lòng mỗi quỷ sai có mặt tại đây cũng ngày càng mãnh liệt, tại sao đoạn đường này lại yên tĩnh đến thế, khác hẳn với cái phồn hoa phố thị bên ngoài?
- U cho con mấy chén trà nóng.
Hoàng kéo ghế ngồi xuống, không quên PR một câu: "Đến Hà Nội mà chưa uống trà đá vỉa hè thì..vứt.". Câu nói này chưa hẳn đã đúng nhưng cũng khái quát được phần nào một nét văn hóa của người Hà Nội.
Đó là một hình ảnh rất thân thuộc, hiện diện trên khắp phố phường, từ những khu phố tấp nập với những trung tâm thương mại sang trọng, những nhà hàng, quán cà phê đắt tiền…cho tới tận hang cùng ngõ hẻm. Nếu bạn từng lang thang trên những con phố Hà Nội thì “Nó” không hề xa lạ, thậm chí là rất quen thuộc nhưng lại không dễ để nhận ra. Bởi “Nó” quá bình dị, thôn dã.
Đúng thế, "Nó” ở đây chính là “quán cóc vỉa hè”, hay còn gọi là “Trà đá vỉa hè”.
Không phải là thức uống cao sang, không nằm trong “danh mục” nghệ thuật trà của Việt Nam, tuy vậy trà đá lại có mặt khắp nơi từ nông thôn ra thành thị. Với người Hà Nội, trà đá vỉa hè như một phần không thể thiếu, nó trở thành thói quen thường trực làm nên nét văn hóa bình dân độc đáo. Chỉ cần phích nước, một bình trà, một vài chiếc ghế, thế là đủ. Không cầu kỳ trong cách pha chế, không kén chọn khách uống, trà đá vỉa hè thân thiện, bình dị mà giản đơn đến không ngờ.
Cả nhóm nhâm nhi chén trà nóng, Hoàng tận dụng sở trường "Sân nhà" bắt chuyện với bà lão bán nước, hỏi thăm về căn nhà nọ. Đâu ngờ bà cụ khi thấy hắn nhắc tới ngôi nhà này thì chỉ nhíu mày, chần chừ không nói.
- Các cậu là khách du lịch à? Bà cụ nhìn mấy vị khách trong đó đa số là người nước ngoài thì hỏi.
- Vâng. Cù có biết gì thỳ lói cho chúng tráu nghe vời. Kỵ An dùng thứ tiếng Việt được chỉnh sửa qua máy phiên dịch chưa sõi hẳn hỏi.
- Ngôi nhà đó không may đâu. Bà lão run rẫy đặt ấm nước chè lên cái bếp than tổ ong đỏ lửa: - Không nhắc đến thì thôi, nhắc là lại ghê cả người.
- Không sao, u cứ nói. Hoàng trấn an.
- Các cậu muốn nghe thiệt à? Khuôn mặt bà lão dưới ánh trăng như trắng thêm mấy phần vì sợ, giọng nói như được toát lên từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn đã lâu. Bốn bề không khí như lạnh thêm, mọi người đều không tự chủ kéo áo chặt vào người, xoa tay cho đỡ lạnh.
- Được, vậy thì tôi sẽ kể cho các cậu nghe...