We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101-102: Phong Hàn.
gươi lần trước... Không phải đáp ứng bản lão tổ, phải giúp ta tìm một thân thể dị linh căn ưu tú để đoạt xá sao?
- Đúng nha.
Diệp Không gật đầu nói ra.
- Bổn thiếu gia cũng không giống như người ở Thương Nam đại lục các ngươi, vong ân phụ nghĩa như vậy, bổn thiếu gia nói là phải làm, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được!
- Tốt!
Hoàng Tuyền lão tổ đại hỉ, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười quyến rũ, nói ra:
- Như thế này nhé... Cũng tìm cho ta một thân thể Ngũ Hành linh căn hỗn tạp nhé? Hắc hắc.
Diệp Không lập tức hiểu được, kinh ngạc hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tu luyện Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh?
- Đúng nha! Hắc hắc, tiểu huynh đệ quả nhiên thông minh hơn người, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã biết rõ ngươi anh minh thần võ, tất có chỗ bất phàm.
- Không vỗ mông ngựa, dừng lại nào.
Diệp Không tức giận chen ngang, lại hỏi.
- Nhưng mà ngươi là Nguyên Anh kỳ, nếu như muốn thay đổi, phải thay thế công pháp cơ bản, vậy thì phải bắt đầu lại từ đâu, cho dù ngươi thần thức cường đại, trùng tu cũng không thể giống như bay được.
Hoàng Tuyền lão tổ sớm đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, gật đầu nói ra.
- Sau khi đoạt xá, nếu như ta vẫn tu luyện công pháp trước kia, trở lại Nguyên Anh kỳ đương nhiên rất nhanh, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa thì rất gian nan, muốn phi thăng càng là mơ mộng hão huyền, nếu như công pháp của ngươi cam đoan là có thể phi thăng, làm sao ta có thể buông tha chứ, đến lúc đó phi thăng thượng giới, hai ta cũng có thể đi chung nha?
Diệp Không nói ra:
- Trách không được ngươi hảo tâm nhắc nhở ta như thế, hóa ra là đánh chủ ý này.
Diệp Không tâm niệm vừa chuyển, cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, hắn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ mình, hơn nữa Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh chỉ có một mình hắn là xem hiểu, Hoàng Tuyền lão tổ từ nay về sau cũng không thể giết mình được.
Quyết định chủ ý, Diệp Không cười nói.
- Kỳ thật đáp ứng ngươi cũng không phải là không thể được, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, cái kinh thư này chỉ có một mình ta xem hiểu, nếu như ta chết, ngươi vĩnh viễn đừng mong phi thăng.
- Đương nhiên đương nhiên.
Hoàng Tuyền lão tổ nghe hắn đáp ứng, lập tức đại hỉ gật đầu.
- Sau này bản lão tổ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, cúc cung tận túy, tiểu huynh đệ, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta, bản lão tổ sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi.
- Hảo hảo, sống lâu như vậy, vuốt mông ngựa cũng quá kém nha.
Diệp Không rời khỏi linh đài, mở to đôi mắt, tuy hắn đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng hắn cũng không vội vã giúp hắn làm việc, ít nhất là cảnh giới của mình phải cao hơn Hoàng Tuyền lão tổ, có năng lực tự bảo vệ mình mới có thể thực hiện lời hứa, đối phó tu tiên giả của Thương Nam đại lục, phải có tâm nhãn mới được.
Diệp Không đứng dậy, lấy linh thạch trong chỗ tâm của trận pháp, Linh Tu Tọa Trận lập tức biến mất.
Rời khỏi phòng của mình, chuẩn bị đi ra ăn chút đồ ăn, lại nghe được một tin không tốt, Lô Cầm bị bệnh.
- Khục khục, Diệp Không ca ca, ta không sao.
Lô Cầm nằm ở trên giường, khục khục nói ra.
- Diệp Không ca ca, có phải là ta chậm trễ việc luyện công của ngươi không không? Ta thực sự không có sao, khục... Chỉ là một chút phong hàn mà thôi.
Sắc mặt Lô Cầm không tốt lắm, bờ môi trắng bệch phát khô, trên mặt có chút đỏ tươi không giống bình thường, Diệp Không dùng tay sờ lên trán của nàng, có chút phỏng tay.
- Dường như là trúng phong hàn.
Diệp Không gật đầu, ngồi vào bên giường, ân cần nói ra.
- Thời tiết nóng như vậy, tại sao ngươi lại trúng phong hàn chứ, nhất định là sợ nóng tham mát à?
Lô Cầm cười hắc hắc, không nói chuyện, nhưng tiểu Hồng bưng đồ ăn từ bên ngoài vào nói ra.
- Bát thiếu gia, cũng không phải tham mát, tiểu Cầm trúng phong hàn cũng là vì ngươi đấy!
- Tiểu Hồng tỷ... Khục khục khục... Ngươi...
Lô Cầm không muốn nàng nói, có chút sốt ruột, cho nên khục khục càng thêm nhiều hơn, Diệp Không vội vàng đỡ lấy thân thể suy nhược của nàng, vỗ nhẹ sau lưng của nàng.
Tiểu Hồng câm miệng không nói, Trần cửu nương vừa cười vừa nói.
- Nói cho Không nhi nghe thì có sao chứ.
Trần cửu nương nói chuyện, Lô Cầm cũng không ngăn cản, đành phải cúi đầu nghe Trần cửu nương nói rõ nguyên nhân mình trúng phong hàn.
Bởi vì Diệp Không nói với nàng, gần đây hắn tu luyện tới giai đoạn trọng yếu, là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần không để cho người nào tới gần phòng của hắn.
Kỳ thật Diệp Không nói như vậy, mục đích chính là bảo cách càng coi trọng, mặc khác là muốn Lô Cầm chú ý tới tiểu Hồng.
Nhưng tiểu nha đầu Lô Cầm lại để ở trong lòng, cho nên sau khi chuyển tới nơi đây, mỗi ngày không chú ý chuyện khác, ngày đêm canh giữ ở ngoài phòng của Diệp Không, chẳng những ban ngày không rời đi, ban đêm cũng ngủ ở trước của phòng của Diệp Không để mà canh chừng, hai lần trước Diệp Không xuất quan không có phát hiện, cho nên Lô Cầm tỏng mười ngày nay, thân thể không chịu đựng nổi, hôm trước trong đêm ngủ ở ngoài phòng, muốn tỉnh lại, nhưng không được.
- Ngươi nha đầu nha, tại sao lại không chiếu cố tới bản thân mình chứ?
Diệp Không nghe xong, mắng.
- Ta cho ngươi chú ý không cho người khác tới gần, là đề phòng những nha hoàn kia đi qua quấy rầy, nửa đêm ngay cả quỷ cũng không có, ngươi còn canh giữ ở cửa ra vào, ngươi nói ngươi ngốc hay không ngốc?
- Chuyện của Diệp Không ca ca, tiểu Cầm nhất định sẽ tận tâm mà làm, cho dù ăn chút khổ cũng coi vào đâu.
Lô Cầm kiên định nâng đầu lên nhìn Diệp Không.
Nha đầu kia đúng là tinh căn thâm chủng (tình cảm thâm sâu). Diệp Không thở dài, đỡ nàng nằm xuống, ôn nhu nói ra:
- Về sau đừng như vậy nữa, cho dù bị người ta quấy rầy, kỳ thật cũng không có sao, cũng không có ảnh hưởng quá lớn éến ta, ngươi phải chiếu cố chính mình thật kỹ, không nên để ta lo lắng mới được.
- Khục... Nhưng ta sợ khi ngươi bế quan sẽ có người xấu thừa dịp này, ra tay bất lợi cho ngươi.
Lô Cầm lại kiên trì nói ra.
- Sợ cái gì? Ngươi còn không biết Diệp Không ca ca lợi hại sao?
Diệp Không có chút hối hận khi không đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, nếu không nàng cũng không bời vì chuyện này mà sinh bệnh.
Diệp Không ngẩng đầu nhìn tiểu Hồng, thầm nghĩ, nha đầu tại sao lại vướng bận như thế, mỗi ngày đều ở bên cạnh đây, khiến cho lời mình muốn nói không thể nói ra.
Trông thấy Diệp Không nhìn không vui, Trần cửu nương và tiểu Hồng đều hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người này sẽ nói chuyện anh anh em em đấy.
- Ai, nhi tử đại, tựu ngại lão nương vướng bận.
Trần cửu nương cười nói, cũng mặc kệ nha đầu Lô Cầm mắc cỡ không dám ngốc đầu lên, giữ chặt cánh tay tiểu Hồng, cùng đi ra ngoài, đi tới cửa không quên dặn dò.
- Không nhi, đừng quên ăn cơm a.
Trần cửu nương và tiểu Hồng ra khỏi phòng, trong lòng của tiểu Hồng có chút hỗn loạn, nàng nhìn ra ánh mắt của Diệp Không, hắn là ngại mình vướng bận nha, đây là loại ánh mắt chán ghét, thật là đau lòng.
- Tiểu Hồng, chúng ta đi nhìn xem phòng của Không nhi có cần quét dọn hay không a.
Trần cửu nương nói lời này chen ngang suy nghĩ lung tung của tiểu Hồng.
- Đi phòng Bát thiếu gia...
Trong nội tâm của tiểu Hồng rung động mạnh, đối với nàng mà nói, đó là cấm địa nha, rất có thể Diệp Không cất mật quyết trong phòng, nàng cho tới bây giờ còn chưa một mình đi vào trong phòng của hắn tìm kiếm bao giờ.
Tâm niệm tiểu Hồng vừa chuyển, vội vàng nói ra.
- Di nương, ngài nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi một mình vào sửa sang phòng của hắn là được.
Đã hơn nửa tháng nay, tiểu Hồng mỗi ngày đều đến, rất chịu khó, miệng cũng rất ngọt, Trần cửu nương đối với nàng rất có hảo cảm, vì vậy gật đầu nói ra.
- Được rồi, vậy thì làm phiền ngươi.
- Di nương, ngài đừng nói thế, những chuyện này là ta nên làm.
Tiểu Hồng cười nói, buông cánh tay Trần cửu nương ra, gót sen đi mau, tiến vào phòng của Diệp Không, nàng cảm giác tâm của mình như muốn nhảy lên.
Trần cửu nương và Tiểu Hồng vừa đi, Diệp Không đã đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, làm cho nàng biết rõ cho dù có người quấy rầy, cũng không bị tổn thương, bên ngoài còn có một tầng trận pháp bảo hộ.
- A, thì ra là như vậy, vậy ngươi còn bảo với ta là không nên cho người khác tới gần.
Lô Cầm sẳng giọng.
Diệp Không nói.
- Chính là sợ người biết rõ trận pháp, mở trận pháp kia ra, bất luận kẻ nào đi vào phòng của ta sẽ bị một cổ lực lượng cực lớn đẩy ra, nếu như để cho người khác phát hiện ra chuyện này, sẽ hoài nghi ta là tu tiên giả.
- A, khục.
Lô Cầm gật gật đầu, nói:
- Vậy ta sẽ giúp ngươi canh chừng.
Diệp Không cười nói.
- Ngươi vẫn nên bảo dưỡng thân thể cho tốt, sau này ban ngày trông chừng là được, buổi tối thì không cần, nếu có người buổi tối đi vào, nhất định lòng mang ý làm loạn, ta sẽ không khách khí với chúng.
Lô Cầm gật đầu, sau đó phát hiện toàn thân của mình bị Diệp Không ôm vào trong lòng ngực, khuôn mặt đỏ lên, đẩy Diệp Không ra, nói.
- Diệp Không ca ca, ngươi đi ăn cơm đi, đừng làm thế.
Diệp Không cười cười, nói:
- Đợi chút, trước khi ăn cơm, ta còn phải làm một chuyện.
Kỳ thật Diệp Không nói chính là muốn chữa bệnh cho Lô Cầm, nhưng tiểu nha đầu lại nghĩ hắn muốn ám muội, còn tưởng rằng hắn muốn làm gì đó, lập tức xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như nhỏ ra máu, dùng sức đẩy Diệp Không ra.
- Diệp Không ca ca rất xấu, người ta còn bệnh đấy!
Tiểu nha đầu nói xong rút vào chăn mỏng, đem đầu chui vào.
Nhìn thấy thân hình xinh xắn nhỏ bé trong chăn mỏng, lại nghĩ tới nàng một người canh giữ ở trước cửa phòng mà vượt qua đêm dài, đột nhiên Diệp Không xuất hiện ý nghĩ làm loạn rất mạnh trong đầu, uống ôm thương yêu nàng một cái.
- Tiểu Cầm...
Diệp Không cúi đầu nhìn thân thể nàng trong chăn mền, sau đó nói ra.
- Phong hàn không phải là vấn đề, chờ ta trở về sẽ họa một phù chú trừ phong hàn, lập tức là tốt ngay.
Diệp Không xuống giường, người nào đó không sảng kóoái, nghiêm trọng kháng nghị nói ra.
- Này! Ngươi là nam nhân mà, Thân thể đã ở trong chăn rồi đấy, sợ cái gì? Ngươi xốc lên, hắt chăn lên mà nhào tới, làm cho lão tổ ta nhìn thật thống khoái nào.
- Tiên nhân cái bản bản, ngươi không ra, ta đúng là quên mất ngươi rồi đấy.
Diệp Không thầm nghĩ, may mắn là không có làm gì, nếu để cho lão gia hỏa trông thấy thân thể tiểu Cầm, đây không phải là lỗ lớn?
- 'Thôi đi..., lão tổ ta sống lâu như vậy, có thứ gì chưa nhìn thấy chứ? Mỹ nữ có bờ mông đẹp hơn tiểu nha đầu này, ta ít nhất thấy hơn một trăm...
Diệp Không căn bản không để ý tới lời của hắn, Hoàng Tuyền lão tổ nói không có ý nghĩa, lại nói.
- Tuy những nữ nhân kia xinh đẹp, nhưng có tình có nghĩa như nha đầu này, chưa từng thấy qua.
- Đó là đương nhiên, nữ tử có tình có nghĩa dù tốt, cũng chỉ có nhân gian mới có, lão tổ, chờ ngươi đoạt xá trọng sinh, cũng giới thiệu cho ngươi nữ hài có tình có nghĩa nhé?
Diệp Không cười hỏi.
- Lão tổ ta có thể không chịu đựng nổi.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu nói ra.
- Nữ tử có tình có nghĩa đúng là truy cầu của nam nhân, nhưng không có trợ giúp gì với việc tu tiên, ngược lại còn vì tình yêu trên thế gian, nhiễu loạn tâm tình tu luyện, ta khuyên ngươi đừng quá mức đầu nhập, nếu là lão tổ ta, nhất định sẽ không xoắn xuýt nhiều với nha đầu Lô Cầu kia, mà nha đầu tiểu Hồng kia đúng là không tệ, không cần nói chuyện yêu đương, trực tiếp kéo nàng lên giường, dáng ngươi quá nóng bỏng, lão tổ ta đều chảy nước miếng...
Diệp Không buồn cười, lão gia hỏa này đúng là vừa ý tiểu Hồng, nhưng mà, hắn có công năng này sao?
Tiểu Hồng bị bọn họ đàm luận, giờ phút này đang tìm kiếm trong phòng của Diệp Không, muốn tìm được công pháp, mật tịch, hoặc là bí mật gì đó, nhưng nàng chỉ tìm được một đống giấy không thể hiểu nổi, trên mặt giấy vẽ mấy cái gì đó không biết được, mặt khác không có phát hiện gì.
- Hẳn là bí mật nằm ngay trong những họa tiết khó hiểu này sao?
Tiểu Hồng cầm bản linh phù mà Diệp Không luyện tập mà ngẩn người, muốn từ bên trong nhìn ra cái gì đó.
- Ngươi tới đây làm gì?
Diệp Không đột nhiên trở lại phòng làm tiểu Hồng bị dọa sợ, tay nàng run rẩy một chút, rồi mới trả lời.
- Bát... Bát thiếu gia, là mẫu thân ngài bảo ta tới dọn phòng.
Diệp Không nhướng mày, nói:
- Phòng của ta không cần quét dọn.
- Nha!
Tiểu Hồng đúng là rất sợ hãi Diệp Không, cúi đầu đứng ở một bên.
- Trong nội tâm nàng có quỷ nha.
Hoàng Tuyền lão tổ nói trong óc của Diệp Không.
- Không phải là thấy ta đột nhiên lợi hại, muốn thám thính chút nội tình sao, không có gì.
Diệp Không trả lời.
Hoàng Tuyền lão tổ lại nói:
- Kỳ thật nha đầu kia đối với ngươi cũng có ý tứ, không bằng trực tiếp đè nàng xuống, lột sạch lấy hồng hoàn, nàng sẽ toàn tâm đi theo ngươi, cũng không cần đề phòng nàng.
Diệp Không cười khổ.
- Ngươi tính toán thế Hoàng Tuyền lão tổ, ngươi quả thực là lão tổ hạ lưu, biến thái, điên cuồng a!
- Được rồi được rồi, ta đưa ra đề nghị, có nghe hay không tùy ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ khó chịu nói ra.
- Nhanh vẽ phù đi, ta đúng là muốn nhìn xem phù chú trừ phong hàn là thế nào, ta sống hơn mười vạn năm, đây là lần đầu tiên nghi nói.
Trông thấy Diệp Không không có nói chuyện với mình, sắc mặt đổi tới đổi lui, trong nội tâm của tiểu Hồng cũng vô cùng bất an, lại không dám nói rời đi, đành phải đứng ở đó.
- Bát thiếu gia... Muốn viết chữ?
Tiểu Hồng sợ hãi hỏi.
- Ân!
Tuy cự tuyệt đề nghị của Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng trong tâm của Diệp Không không khỏi đại động.
Tuy Lô Cầm xinh đẹp, nhưng dù sao mới mười bốn tuổi, rất nhiều địa phương không có nảy nở, dáng người đơn bạc, nàng lại chính là nữ hài mà Diệp Không yêu thương nhất.
Nhưng tiểu Hồng lại không giống, dáng người của nàng nảy nở, quần áo cũng không chê lắp được, nữ nhân rất khó gặp, vô cùng mỹ diệu.
Tiểu Hồng đứng ở bên cạnh mài mực cho Diệp Không, ánh mắt của Diệp Không vừa vặn nhìn vào thắt lưng của nàng, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy mành xanh, bên hông có một cái lụa đen màu trắng bằng tơ lụa thắt hình con bướm, cái eo mảnh khảng, hết sức nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên