Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Có Thể Đừng Đàn Ông Như Vậy Hay Không?
hùng Tuấn vừa vào văn phòng liền nhíu mày: “Sao tôi lại ngửi thấy trong phòng anh có mùi hương xuân nhỉ?”
Vương Trung Đỉnh nói không đến nơi đến chốn: “Mũi thính đấy.”
“Nồng như vậy mà anh không ngửi thấy?” Phùng Tuấn ngạc nhiên: “Tôi nhớ trước kia anh rất mẫn cảm với mùi hương xuân mà, trong bát bay vào một cọng hương xuân thôi anh cũng quăng luôn chén cơm.”
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không chỉ không quăng, mà còn ăn sạch thức ăn chứa đầy vị hương xuân.
Chẳng lẽ mũi mình có vấn đề? Phùng Tuấn không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, nói thẳng vào chính sự.
“Về vấn đề người đại diện của Hàn Đông, anh tính xử lý thế nào?”
Vương Trung Đỉnh nghĩ nghĩ: “Đổi thành Quý Đào đi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, tính tình Quý Đào và anh không khác nhau lắm, trong mắt không chứa nổi một hạt sạn, để Quý Đào dẫn dắt Hàn Đông có lẽ sẽ trị được tật xấu của hắn.”
Phùng Tuấn vừa nói xong, đã có người gõ cửa.
“Vương tổng, cô Vạn nghe nói buổi chiều ngài phải đi công tác, nên đặc biệt bảo chúng tôi mang qua đây một ít điểm tâm, mong ngài hãy mang theo trên đường ăn.”
Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Cám ơn, để đó đi.”
Phùng Tuấn trêu chọc nói: “Thật đúng là săn sóc.”
Đến chiều, Vương Trung Đỉnh vừa lên xe liền hỏi Phùng Tuấn: “Có mang điểm tâm theo không?”
“Có mang, muốn ăn bây giờ sao?”
Kỳ thật Vương Trung Đỉnh không muốn ăn, nhưng trong suy nghĩ của anh, những món điểm tâm ngọt không thể để qua ngày, mà chỉ có thể nhấm nháp trong buổi trà chiều, qua buổi trà chiều thì phải ăn xong trước bốn giờ.
Đã 3 giờ 55, đối với sinh vật sống theo thời gian cực kỳ nghiêm khắc như Vương Trung Đỉnh mà nói, anh cũng chỉ còn 5 phút để ăn. Qua 5 phút này, dù tâm ý có quý giá cỡ nào cũng thành đồ bỏ đi.
Hết cách, chứng cưỡng bách con số là như vậy đó.
“Chậc… bữa trưa ăn không ngon, chỉ có thể ăn vặt lót dạ cho đỡ đói!” Hàn Đông đội gió to cấp năm cấp sáu, đứng trong một góc bí mật nói mát: “Nhìn cái tên đói khát kia kìa, ăn như hổ, không sợ nghẹn chết sao! Còn phải đi công tác nữa? Suốt ngày bôn ba ở bên ngoài, ngay cả một bữa cơm no cũng không ăn được, sao mà xót xa trong lòng quá…”
Nói xong, Hàn Đông đột nhiên nhận ra: Sao mình lại thiếu đạo đức đến vậy?
Ý thức được loại suy nghĩ nguy hiểm này trong đầu, Hàn Đông vội vàng tẩy não.
Nhân từ với địch là tàn nhẫn với bản thân, hạnh phúc không sinh ra từ thỏa hiệp mà sinh ra từ độc ác!
Vì thế, Hàn Đông dựng cổ áo, lãnh khốc bước trở về nhà trọ.
Tối hôm sau Vương Trung Đỉnh vừa trở về, lần này đi công tác có một kinh hỉ ngoài ý muốn —— đấu giá được chiếc đồng hồ kích thước lớn có nút bấm nhớ giờ, độc nhất vô nhị trên thế giới. Ngay cả quần áo cũng không kịp cởi liền không chờ được nữa lấy bảo bối ra, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía từng chi tiết nhỏ, cứ thế mê muội thưởng thức tới nửa đêm.
Hàn Đông cũng mất ngủ, không biết lại phát điên cái gì, nửa đêm đội gió ra ngoài tản bộ. Đi tới dưới tòa nhà văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong phòng Vương Trung Đỉnh quả nhiên còn sáng.
Đệt, ăn no bụng rồi sao còn thức đêm?
Một lát sau, Hàn Đông tỉnh táo lại. Người ta thức đêm thì mắc mớ gì đến mình? Đừng có tỏ ra đàn ông như vậy có được hay không? Gặp ai cũng muốn bảo hộ người ta! Tâm tính tốt quá không có chỗ xả sao?
Đệt! Đi về ngủ, ngày mai tiếp tục xông mùi!
Kết quả, giữa trưa ngày hôm sau, lúc Hàn Đông bưng hộp đồ ăn đi vào văn phòng, đột nhiên lại nhớ tới cảnh Vương Trung Đỉnh ăn vặt lót dạ cho ‘đỡ đói’ cùng ánh đèn phòng bật thâu đêm, làm bước chân hắn có muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Quên đi, hôm nay tha cho anh ta, coi như cho mình tich đức một lần!
Hàn Đông vừa định vứt hộp đồ ăn đi, liền phát hiện một bóng người lạnh lùng đứng thẳng ở cửa thang máy cách đó không xa. Hửm? Đấy không phải Vương Trung Đỉnh sao? Sao lại chạy qua thang máy bên này?
Haizz… Nhất định là bị mùi hương xuân của mình xông sợ rồi! Đường đường là một tổng giám đốc lại bị cây hương xuân bức bách đến mức chen chúc trong thang máy của nhân viên, Hàn Đông có một loại đau trứng cùng chua xót trong lòng.
Nhưng hết cách rồi, Vương Trung Đỉnh đã nhìn thấy hắn.
Nếu đã thấy, vậy nghĩa là hộp đồ ăn trong tay Hàn Đông không thể vứt. Không chỉ không thể, mà còn phải bày ra vẻ mặt như một con sói đói nhìn thấy dê non, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hại người nhưng không lợi mình. Đành chịu thôi, Hàn Đông không thể để cho Vương Trung Đỉnh nhìn ra nội tâm mình đã dao động, một chút cũng không được.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang