Số lần đọc/download: 2508 / 40
Cập nhật: 2017-04-23 13:15:09 +0700
Chương 55
Tuy nhiên, sau cuộc họp ngắn trong văn phòng, nơi đã diễn ra cuộc thẩm vấn, trong khi anh còn tận hưởng chiến thắng nho nhỏ trước Joanna Shutton, anh đã không nhìn thấy cô đâu nữa. Chắc cô đã quay lại Minh Phủ hoặc về nhà. Hoặc nhiều khả năng là cô lánh mặt đi vì không muốn nói chuyện với anh.
Làm thế nào anh lại nhắc đến con gái Mila trong cuộc đấu khẩu ở hành lang kia chứ? Anh thật tàn nhẫn. Anh không có quyền làm điều đó.
Nhưng Simon Berish tin mình đã chạm đến một điểm nhạy cảm. Nếu không thì tại sao Mila lại tiết lộ cho anh nhiều điều về cô đến thế? Việc gì phải cho anh biết về kẻ vô gia cư mà cô đem cho đồ ăn, việc gì phải để lộ chuyện theo dõi con gái từ xa? Tại sao Mila lại thú nhận với anh những tội lỗi của mình?
Mọi người đều muốn trò chuyện với Simon Berish.
Điều đó đúng với Mila, và cả Michael Ivanovic nữa.
Trên đường về căn hộ mà anh chia sẻ cùng Hitch, đặc vụ Berish vẫn còn nghe thấy giọng nói của tên cuồng lửa bên tai.
Trong lửa có gì vậy, Michale?
Bất cứ thứ gì mà người ta muốn nhìn thấy.
Berish ném chìa khoá lên bàn, rồi không bật đèn, anh buông mình xuống chiếc ghế bành bọc da cạnh cửa sổ. Ánh sáng lạnh lẽo ma quái của một ngọn đèn đường chiếu vào anh từ bên ngoài. Anh nới lỏng cà vạt và dùng gót chân tháo giày. Hitch cuộn mình nằm dưới chân anh.
Anh phải gọi điện cho Mila. Ngoài việc xin lỗi, anh có một điều cần nói với cô. Lúc ở trong văn phòng, anh đã không hoàn toàn thành thật với những người khác: bức vẽ nguệch ngoạc trên tập giấy ghi chú không phải là kết quả duy nhất của cuộc thẩm vấn.
Những hình xăm trên cánh tay Ivanovich đã khiến Berish nghĩ ra một ý. Chúng là các biểu tượng của một ngôn ngữ đặc biệt - ngôn ngữ của lửa, được khắc vào da giống như một dạng chữ tượng hình khó đọc. Và Berish đã nói chuyện với hắn bằng cách sử dụng cùng thứ tiếng lóng đó.
Sư phụ của cậu còn nói với cậu điều gì nữa?
Đôi khi, cần phải đi xuống tận cùng địa ngục để biết được sự thật về bản thân mình.
Người đã nói câu đó không phải là một Michael Ivanovic đang cố tỏ ra điên dại, Berish biết chắc là như vậy.
Ở tận cùng địa ngục có gì vậy, Michael?
Ông có mê tín không, đặc vụ?
Đó là câu hỏi bản lề. Một câu hỏi bất ngờ, không ăn nhập với ngữ cảnh. Tên cuồng lửa đã cố gửi cho anh một thông điệp. Nhưng đó chính là giọng nói của Kairus cất lên bên trong hắn.
Không, tôi không mê tín. Tại sao vậy?
Đôi khi, nếu ông biết tên của con quỷ, chỉ cần gọi tên là nó sẽ đáp lại.
Berish tin những lời nói hoang tưởng ấy sẽ cho phép xác định tòa nhà mà Ivanovic đã vẽ một cách gần như vô thức. Nhưng trước hết anh phải khám phá xem bóng người xuất hiện bên cửa sổ kia là ai.
Trong bóng tối của căn hộ, Berish nghe tiếng những giọt nước rơi. Cơn mưa đáng lẽ phải rửa trôi mọi suy nghĩ của anh, nhưng nó lại làm chúng trỗi dậy.
Cùng với mưa, một hoài niệm quá khứ bỗng quay về.
Các ánh đèn của tòa chung cư cũ còn chưa bật lên. Cơn giông bắt đầu vào tầm 6 giờ chiều khiến mọi thứ tối sầm. Sylvia lên cơn sốt cao, và Simon phải ra ngoài để mua thuốc kháng sinh. Thường thì Gurevich lo chuyện này - Joanna nói đúng, anh ta rất thoát vát. Gurevich đi chợ, thanh toán các hóa đơn và thỉnh thoảng ở lại ăn tối. Berish để anh ta đóng vai em trai của mình.
Nhưng lần này là chuyện khẩn cấp.
Simon biết lỗi là do anh. Đáng lẽ anh phải kiểm tra tủ thuốc. Trong đó có gạc tiệt trùng, bông băng, aspirin và thuốc kháng viêm, nhưng không có thuốc kháng sinh. Để Sylvia ở nhà một mình là một rủi ro mà Simn chưa bao giờ đối diện, nhưng cơn giông đã làm Gurevich bị kẹt trong những vụ tắc đường và phải hai tiếng nữa mới có thể đến nơi.
Sylvia đã mê sảng suốt cả buổi chiều. Lúc đầu, Simon xoay xở với những thứ sẵn có trong nhà. Anh đắp khăn ướt lên trán cô và cho cô uống paracetamol. Nhưng tình hình của cô mỗi lúc một tệ hơn.
Thế là anh khoác vội chiếc áo sơmi và che ô chạy đến cuối đường, ở đó có hiệu thuốc của khu phố. Anh chờ đến lượt mình, mắt không rời khỏi cửa kính của hiệu thuốc. Từ đây anh có thể nhìn thấy một phần lối vào của chung cư, tuy không thể quan sát nếu có ai đó lén vào căn hộ của họ bằng lối cửa sổ. Điều này khiến anh lo ngại.
Sau khi trả tiền xong, Berish vội quay về đến quên cả mở ô. Lúc anh về đến nơi thì đã ướt như chuột lột. Anh leo lên mấy bậc thềm trong lúc tim đập cuống cuồng, sợ rằng những cơn ác mộng tồi tệ nhất đang chờ đợi mình sau cánh cửa. Khi đã ở trong nhà, anh lao vào phòng ngủ.
Cô không có ở đó.
Berish bất giác đặt tay lên súng. Sự hốt hoảng khiến anh không thể suy nghĩ thấu đáo. Anh muốn hét gọi tên Sylvia, nhưng lại thôi. Mưa vẫn rơi như thác đổ bên ngoài. Anh quay ra phòng khách, và đến lúc đó mới trông thấy cô.
Sylvia đang đứng trước cửa sổ, chiếc áo ngủ dính sát vào người vì mồ hôi. Cô đã không thấy anh đi vào nhà. Cô cầm ống nghe điện thoại bằng cả hai tay, như thể nó rất nặng.
Lúc đầu, Simon chưa hiểu đầu đuôi tình hình. Anh tiến đến gần và nhận ra không phải Sylvia đang nói, mà nghe điện thoại.
- Ai vậy? - Anh lo lắng hỏi.
Sylvia giật bắn người. Cô quay về phía anh, trán lấm tấm mồ hôi, mắt long lanh vì sốt, người run lẩy bẩy.
- Nó đổ chuông, nên em dậy để nhấc máy, nhưng đầu dây bên kia không có ai cả.
Anh nhẹ nhàng đón lấy ống nghe và lắng nghe tín hiệu bận. Anh đưa Sylvia về giường, tin rằng tiếng chuông điện thoại chỉ là một cơn mê sảng của cô.
Cô nghĩ sao nếu được sống một cuộc đời mới?
Có phải Sylvia đã nghe thấy câu nói đó qua điện thoại? Có phải giọng nói của Kairus đã tìm được đường vào trái tim của người phụ nữ trẻ bị cuộc đời ngược đãi? Có phải Người ru ngủ đã thuyết phục Sylvia tới căn phòng số 317 khách sạn Ambrus và phó thác số phận mình cho bóng tối.
Giờ đây, sau nhiều năm, trên chiếc ghế bành trong căn hộ của anh, Berish lại an ủi mình bằng một nỗi ám ảnh. Giống như một người bạn cũ, nó lịch sự vỗ nhẹ vai anh để nhắc anh đừng quên mình.
Đổi lại, nó tặng anh hi vọng. Một hi vọng đớn đau và rồ dại.
Vài năm trước đó, sau khi anh đã học được cách sống với sự biến mất của Sylvia, vào một buổi tối của một ngày bình thường như mọi ngày, chiếc điện thoại đã đổ chuông. Anh nhấc máy và nghe thấy tiếng mưa. Lúc đầu theo bản năng anh nhìn ra cửa sổ, và sau khi trông thấy ánh trăng vằng vạc, anh hiểu ra mưa đang rơi ở một nơi xa, rất xa.
Giữa tiếng mưa ầm ầm, hình như anh đã nghe thấy một tiếng thở.
Sau đó liên lạc bị cắt đứt, để lại anh một mình với câu hỏi cay đắng. Cái run rẩy trên da mách bảo anh rằng đó chính là nàng. Nàng muốn nhắc anh về buổi tối nàng lên cơn sốt trong cơn mưa như thác đổ.
Kể từ đó, Berish đã thôi không đầu hàng số phận. Khả năng nàng còn sống khỏe mạnh lẽ ra đã an ủi anh. Suy cho cùng, một trong những lời cầu nguyện của anh đã được chấp thuận. Nhưng nó lại đưa đến một câu hỏi mới.
Tại sao cô ấy không ở lại với mình?
Trong bóng tối lờ mờ của căn hộ, dưới ánh sáng độc nhất từ chiếc đèn đường, Berish bỗng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đồng thời anh cũng thấy mình đã đến rất gần với việc khám phá toàn bộ bức tranh.
Sư phụ của cậu còn nói với cậu điều gì nữa?
Đôi khi, cần phải đi xuống tận cùng địa ngục để biết được sự thật về bản thân mình.
Ở tận cùng địa ngục có gì vậy, Michael?
Ông có mê tín không, đặc vụ?
Không, tôi không mê tín. Tại sao vậy?
Đôi khi, nếu ông biết tên của con quỷ, chỉ cần gọi tên là nó sẽ đáp lại.
Con quỷ sẽ đáp lại. Nhưng khi Michael Ivanovic biến mất ở tuổi lên sáu, hắn ta còn quá nhỏ để có thể biết tên của con quỷ. Quá ngây thơ để được ai đó hỏi xem có muốn đổi đời hay là ao ước chuyện đó. Và quá ít tuổi để có thể tự mình tìm đến căn phòng 317 của khách sạn Ambrus...
Đúng lúc đó, Berish bỗng có một linh cảm. Chỉ có điều, để kiểm chứng nó anh phải đợi đến ngày hôm sau.
"Đó không phải là mẹ tôi", Ivanovic đã nói như thế khi nghe anh nhắc tới mẹ hắn.
Berish đã nhận thấy trong câu nói này ẩn chứa một xúc cảm mạnh mẽ - sự thù hận. Nhưng trên hết, anh không hiểu tại sao Michael lại muốn nói ra một chuyện như vậy.
Chỉ người mẹ đẻ của hắn mới có thể biết lí do.
Berish quyết định hôm sau sẽ gọi điện cho Mila để giải thích mọi chuyện. Anh sẽ yêu cầu cô đi cùng mình để khám phá sự thật. Và trong chuyến đi, anh sẽ tìm cách xin lỗi.
Có thể anh bị ruồng bỏ, nhưng anh tin chắc cuối cùng cô cũng sẽ tha thứ cho mình.