Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 59
G
iáo sư Malzius ho húng hắn và cầm lấy ly nước thêm lần nữa. Rồi ông lại rơi vào giọng nói ê a đều đều mà ngoài ra thì chỉ có các bác sĩ, bệnh nhân và sinh viên mới được thưởng thức, may mắn hay không may mắn.
“Nhờ vào căn bệnh tâm thần phân liệt của mình mà Larenz tạm thời chạy trốn vào trong các thế giới ảo. Lúc đầu chỉ thỉnh thoảng. Sau đấy thì liên tục. Những cơn tâm thần phân liệt của ông ấy đã giúp ông xua đi tất cả những gì mà ông đã làm hại Josy. Một phản xạ tự bảo vệ, nếu như các ông muốn nhìn như thế. Ông ấy đã xua đuổi đi việc ông ấy đã hạ độc đứa con gái của mình khi ông đưa cho em các loại thuốc gây dị ứng. Ông ấy đã xuất hiện như một người cha chu đáo, không những cho những người khác mà còn cho cả chính mình, còn bỏ cả việc làm để có thể chăm sóc cho con gái được tốt hơn. Và là người dốc sức thúc đẩy cuộc tìm kiếm nguyên nhân cho căn bệnh của em. Ông đi cùng với em đến đủ mọi bác sĩ; chỉ lần đi khám bác sĩ dị ứng lẽ ra đã phải thực hiện từ lâu là ông không đi cùng với con. Nhưng căn bệnh của ông càng kéo dài thì các ảo giác tâm thần phân liệt của ông càng trầm trọng. Quan hệ với Isabell vợ ông xấu đi, và
bất thình lình ông bị ám ảnh bởi ý nghĩ cô ấy có thể liên quan đến những triệu chứng bệnh của Josephine. Trong sự điên rồ của mình, ông đã thật sự đi đến mức nghi ngờ Isabell, mặc dù chính ông mới là thủ phạm”.
“Nếu những gì ông kể cho chúng tôi nghe ở đây là đúng thì trong lúc phạm tội, bác sĩ Larenz nằm trong tình trạng không có khả năng chịu trách nhiệm hình sự”.
Lần này tiến sĩ Freymann lên tiếng nói. Người đàn ông cục mịch khổng lồ cao hai mét mang một chiếc áo vét màu xanh có hai hàng khuy với cúc áo nổi bật. Một cái bụng nhỏ phồng ra trên chiếc quần len màu xám của ông mà ở lưng quần của nó có thể nhìn thấy được một dây đeo đồng hồ bỏ túi bằng vàng.
Malzius trả lời ông ấy với giọng nói dạy dỗ cho một đứa bé táo tợn, không được giáo dục tốt: “Thưa các ông, tôi chỉ có thể mô tả sự kiện cho các ông. Và tình cảnh là như thế đấy - theo nhận biết hiện giờ của chúng tôi. Các ông phải tự đi đến những kết luận về luật pháp. Nhưng vâng, ở đây tôi cũng chia sẻ quan điểm của các ông: Viktor Larenz chắc chắn là không có khả năng chịu trách nhiệm hình sự. Và thế nào đi nữa thì cũng thiếu sự cố ý. Ông không bao giờ có ý định muốn giết chết con gái của mình. Ông ấy chỉ muốn giữ em trong sự lệ thuộc vào ông ấy. Và cuối cùng thì không phải là thuốc độc đã dẫn đến cái chết của Josephine. Ông ấy đã vô ý khiến em bị chết ngạt”.
Giáo sư Malzius ấn vào bộ điều khiển từ xa trong tay ông, và một tấm phim dương bản mới được chiếu lên tường. Lần này người ta nhìn thấy ngôi biệt thự của gia đình trên Schwanenwerder ở Wannsee.
“Đấy là ngôi nhà hay nói chính xác hơn thì đã là cơ ngơi của gia đình”.
Freymann và Lahnen lại sốt ruột gật đầu.
“Trong cơn tâm thần phân liệt nặng nhất của mình, bác sĩ Larenz đã có một ảo ảnh chết người. Ông nghĩ rằng ông đang ở trên Parkum, một hòn đảo nhỏ trên biển Bắc. Thật ra thì ông đang ở trong khu vườn của ngôi biệt thự gia đình và đang chơi đùa với Josy. Bất thình lình cơn bệnh lại nổi lên. Ông nghe có tiếng nói và nhìn thấy Isabell vợ ông, người thật ra vẫn còn ở trong phố và làm việc ở đó. Như đã nói - trong thời gian đấy ông bị ám ảnh bởi ý nghĩ Isabell là một mối đe dọa cho Josephine. Ông tin rằng cô ấy muốn làm hại đứa bé gái và vì thế ông ấy đã lôi Josephine vào nhà thuyền ở đây, ngay cạnh hồ”.
Phim đương bản thay đổi, và mô típ mới là một ngôi nhà đẹp bằng gỗ nguyên cây ở bờ của Wannsee.
“Ông ấy ra lệnh cho Josephine phải nói nhỏ lại để Isabell không thể nghe thấy họ. Khi em không muốn nghe theo lời ông và bắt đầu to tiếng, ông ấy dìm em xuống nước giữa những chiếc thuyền và bịt miệng em lại cho đến khi em chết ngạt”.
Trong hàng đầu, cả hai người luật sư bắt đầu nói thì thầm, và Malzius nghe nho nhỏ những từ như “điều 20, khoảng 63 Luật Hình sự” và “nơi ở tạm thời”.
“Nếu như tôi còn được phép nhanh chóng hướng sự chú ý của các ông đến một điểm quan trọng”, Malzius cắt ngang tiếng xì xào. “Tuy tôi không phải là luật sư, nhưng các ông đã nói với tôi rằng tòa án sẽ phải thẩm tra xem đây có phải là một vụ giết người hay chỉ là một tai nạn”.
“Ngoài những việc khác, vâng”.
“Thế thì như tôi đã nói: Sự thật là Larenz không bao giờ muốn giết chết con gái của mình. Ông quá yêu thương em để có thể làm được việc đấy. Khi ông nhận ra được mình đã làm việc gì trong nhà thuyền, ông lại rơi vào một ảo giác tâm thần phân liệt khác. Ông muốn làm lại tất cả. Căn bệnh của Josephine. Những cơn đau của em. Và trước hết là cái chết của em. Thế là trí óc của ông để cho đứa bé gái sống lại. Ông đi - cùng với Josephine, như ông nghĩ - đến một bác sĩ dị ứng trên đường Uhland, để khám bệnh cho em. Phòng khám bệnh đầy người vào lúc đấy. Không ai để ý rằng người cha xuất hiện không có đứa con gái. Ở quầy tiếp tân người ta cũng không lấy làm ngạc nhiên khi ông hoàn toàn không có hẹn, vì cô giúp việc mới của bác sĩ, còn chưa thạo việc trong thời gian đấy, hay phạm lỗi. Người bác sĩ, bác sĩ Grohlke, và sau đấy là cảnh sát, không có lý do gì để hoài nghi việc đứa bé gái bị bắt cóc đi từ trong phòng chờ, trong khi người cha vào phòng vệ sinh. Viktor Larenz bị đột quỵ ngay trong phòng khám bệnh của bác sĩ Grohlke và được đưa vào chỗ của chúng tôi. Rồi chúng tôi đã chữa trị ông ấy không thành công cho đến cách đây một tháng. Chúng tôi đã quy tình trạng của ông ấy về việc mất đứa con gái một cách đáng sợ của ông ấy, nhưng không thể giải thích tại sao tình trạng của ông ấy lại không tốt hơn qua điều trị với những loại thuốc tâm thần thông thường. Thật sự là điều ngược lại đã xảy ra: Tình trạng của ông ấy xấu đi, từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Và vì chúng tôi không biết rằng chính ông đã chịu trách nhiệm cho việc biến mất của Josephine nên phải thừa nhận rằng chúng tôi đã tiếp cận ca bệnh này một cách hoàn toàn sai lầm. Đầu tiên, chúng tôi điều trị ông ấy vì căn bệnh trầm cảm nặng của ông ấy. Nhưng tình trạng của ông càng lúc càng xấu đi. Cuối cùng, nói chung là ông ấy không có phản ứng, rơi vào trạng thái bất động tăng trương lực. Như hiện giờ chúng tôi biết được, ông ấy đã lại trốn chạy vào trong thế giới ảo hư cấu của ông ấy và rồi trong những ảo tưởng của mình, ông sống liên tục trên đảo Parkum. Ông cư ngụ ở đấy với con chó Sindbad của ông, tiếp xúc với một người thị trưởng có tên là Halberstaedt, với một ngư dân tên là Burg, và ông viết cho một cuộc phỏng vấn. Tất cả chỉ có trong đầu của ông ấy. Không có gì từ những việc đấy là thật cả”.
“Nhưng nếu như ông ấy thật sự bệnh nặng đến như thế...”, Freymann hỏi vặn và lôi một chiếc đồng hồ bỏ túi ra để xem liệu họ có còn đủ thời gian hay không, “... và nếu như ông ấy nói chung là không có đáp ứng bốn năm trời, thì tại sao ông ấy lại bất chợt tỉnh táo trước đây chín ngày? Chính ông đã nói với chúng tôi trong lần trao đổi trước đây rằng bây giờ ông ấy lại có thể được mang ra xét xử. Tại sao?”
“Một câu hỏi hay”, Malzius thừa nhận. “Các ông hãy nhìn tấm ảnh chụp ông ấy đây này”. Ông đẩy một hộp mới vào trong máy chiếu.
“Ở đây, các ông nhìn thấy diễn biến căn bệnh của ông ấy. Bắt đầu từ ngày nhập viện đầu tiên, khi ông ấy mất hồn nhìn trừng trừng vào máy ảnh, cho đến đột quỵ hoàn toàn, khi ông ấy tự kỷ và chảy nước dãi, sống cùng khổ trong phòng của ông ấy”.
Các tấm ảnh thay đổi nhanh chóng.
“Ngay đối với một người không chuyên về y khoa thì cũng có thể nhận thấy rõ: Tất cả những gì mà chúng tôi đã thực hiện trong những năm ấy, thuốc men, chữa bệnh - chúng chỉ làm cho tình trạng của ông ấy tồi tệ thêm. Ông ấy suy biến, và nó xấu đi thay vì tốt lên. Cho đến khi cuối cùng một bác sĩ trẻ có một ý nghĩ táo bạo. Đây là nói về bác sĩ Martin Roth. Theo lời đề nghị của ông ấy, chỉ qua một đêm là chúng tôi không cho ông ấy uống thuốc nữa”.
“Và khi ông ấy không được tiêm thuốc nữa...”, Lahnen hồi hộp nói to vào gian sảnh.
“... sức lực tự chữa bệnh của ông ấy bắt đầu hoạt động, nếu như người ta muốn nói thế. Trong ảo ảnh của mình, ông ấy có thể nói là đã tự tạo ra một người chữa bệnh: Anna Spiegel”.
Lahnen huýt sáo nhỏ, việc khiến cho ông nhận được một cái nhìn giận dữ từ Freymann. Rõ ràng là ngay giữa hai người luật sư nổi tiếng này vẫn còn một cái gì đó giống như thứ bậc.
“Đầu tiên, bác sĩ Larenz nghĩ rằng cô ấy ở chỗ ông để điều trị. Thật sự là ngược lại. Ông ấy là bệnh nhân và Anna Spiegel là bác sĩ tâm lý của ông. Bà ấy đã giơ trước mặt ông một tấm gương đúng theo nghĩa của những từ đấy và đã chỉ cho ông xem ông đã làm điều gì: giết chết đứa con gái của chính mình. Qua đấy, ông ấy là bệnh nhân tâm thần phân liệt đầu tiên đã tự chữa trị cho mình nhờ vào những ảo giác của chính mình”.
Đèn sáng, và hai người luật sư nhẹ nhõm nhận biết rằng cuộc họp cuối cùng cũng đã chấm dứt. Họ đã muốn ở trên lầu bên cạnh thân chủ của họ từ một giờ qua và thật ra đã muốn có một bản tường trình từ giáo sư Malzius hơn. Mặc dù vậy, họ vừa có được nhiều thông tin mới mà dựa vào đó có thể xây dựng được một chiến lược bảo vệ hợp lý.
“Tôi đã có thể giúp được gì cho các ông không?”, vị giáo sư muốn biết trong lúc ông mở cửa giảng đường và dẫn khách của ông ra tiền sảnh.
“Vâng, tất nhiên rồi”, Freymann trả lời, và Lahnen đồng ý với ông ấy.
“Quả thật là đã rút ra được rất nhiều điều. Tuy vậy...”
“Vâng?” Malzius nhướng mày lên. Ông không hề tính trước đến một cái gì đó khác với lời ca ngợi tuyệt đối cho những lời diễn giải của ông.
“Thế này, tất cả những điều ông tường thuật cho chúng tôi ở đây thì cuối cùng cũng đều dựa vào những gì mà Viktor Larenz tự kể lại cho ông, sau khi ông ấy có khả năng suy nghĩ tương đối rành mạch. Có đúng không?”
Malzius gật đầu. “Ít nhiều là như thế. Cho đến nay ông ấy vẫn không nói nhiều lắm. Chúng tôi đã đoán phần lớn từ một vài ám chỉ”.
Trong lần thảo luận qua điện thoại trước đó, ông giáo sư đã lưu ý các luật sư rằng bệnh nhân này đã hết sức khép kín trong những ngày vừa qua. Ngoại trừ bác sĩ Roth, ông ấy không muốn trao đổi một từ nào với ai cả, và vì thế mà các bác sĩ còn lâu mới hình dung được tất cả những gì đã thật sự diễn ra trong những tưởng tượng điên rồ của Larenz.
“Nhưng nếu bác sĩ Larenz là một người mang bệnh nói dối như chính ông đã nói, một bệnh nhân Münchhausen, thì làm sao mà chúng tôi có thể chắc chắn rằng câu chuyện này lại không phải là một câu chuyện cổ tích được nghĩ ra một cách hợp lý?”
Malzius đầu tiên nhìn đồng hồ đeo tay của ông ấy và rồi so sánh nó với cái đồng hồ số to treo trên tường của giảng đường ở phía sau ông. Khi ông có thể chắc chắn được rằng các luật sư đã hiểu ông nghĩ gì về những câu hỏi làm mất thời gian này, ông trả lời ngắn gọn: “Tất nhiên là tôi không thể đưa ra sự chắc chắn cho các ông trong tình trạng hiện giờ. Người ta không bao giờ có thể cả. Nhưng tôi cho rằng rất khó xảy ra việc là một bệnh nhân Münchhausen giả vờ một đợt tâm thần phân liệt gần bốn năm liền nhằm để cho một lời nói dối trở nên đáng tin hơn. Nếu bây giờ các ông không còn câu hỏi nào khác thì tôi rất muốn...”
“Không!”, ông bị Freymann ngắt lời một cách gần như thô lỗ. Người luật sư chỉ cất cao giọng của mình một ít, nhưng thế đã đủ để giữ cho Malzius không quay lưng lại với ông.
“Còn cái gì nữa?”, ông giám đốc bệnh viện hỏi một cách bực dọc thấy rõ.
“Còn một câu hỏi duy nhất”.
Malzius nhíu lông mày của mình lại và nhìn qua nhìn lại giữa Lahnen và Freymann.
“Và là gì?”, ông muốn các luật sư cho biết. “Còn câu hỏi nào mà tôi chưa trả lời cho các ông?”
“Thế này. Câu quan trọng nhất. Câu hỏi mà nói chung là vì nó mà chúng tôi mới đến đây vào ngày hôm nay”.
Freymann mỉm cười hiền lành.
“Cái xác chết ở đâu?”