Số lần đọc/download: 544 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Chương 60
T
hoại My! Tỉnh rồi đó hả??? – Minh Hoàng reo lên rồi đỡ nhẹ nó ngồi dậy.
Nó vẫn nhìn ông Nguyễn bằng ánh mắt hoang mang. Nó không hiểu mọi chuyện thực sự là như thế nào.
Ông ấy cũng nhận thức được rằng bây giờ ông phải bình tĩnh và hết sức nhẹ nhàng vì nếu để cho con bé bị kích động nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến bệnh tình của nó.
-Để ta kể con nghe…
Nói rồi ông từ từ kể lại mọi chuyện cho nó. Từ việc nó thất lạc như thế nào, mọi người đã lo lắng ra sao và cả việc nhận ra nó chính là Thiên Ân nữa.
Nó cảm thấy bất ngờ quá, nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này… Nó nhìn sang Minh Hoàng, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:
-Vậy là… anh đã biết em đúng là em gái của anh từ trước?
-Ừ! Nhờ sợi dây chuyền của em. Em cũng đã nghe bố nói rồi đấy… nhờ nó anh nhận ra em. Anh đã nghi ngờ và xét nghiệm ADN.
Nó nhắm ghiền mắt và hít một hơi thật sâu. Nó cần phải ngẫm nghĩ, tất cả sao giống như một cơn mơ.
Nó là Thiên Ân – là em gái của Minh Hoàng, vậy tức nó cũng là vị hôn thê của Thiên Vũ. Điều đó chẳng tốt hay sao??? Đúng là nếu trước đây thì thật là rất tốt nhưng… bây giờ nó đang bị bệnh tim, nó đang phải đối mặt với cái chết, tất cả có tươi đẹp đến mấy thì cũng chóng kết thúc thôi.
Ông Nguyễn chợt nắm lấy tay nó và van nài bằng ánh mắt yêu thương:
-Con gái à! Hãy về với ta! Hãy về với thân phận thật sự của con. Con là tiểu thư là họ Nguyễn, con phải sống với những gì đáng lẽ con phải được hưởng. Con của bố đã quá khổ sở rồi!
Nó nhìn ông bằng ánh mắt ái ngại. Đến tận bây giờ nó vẫn không nghĩ ông ta thực sự là bố của mình.
-Nhưng cháu… cháu bị bệnh tim và cháu… cháu sắp… sắp chết rồi! Cháu không thể sống được lâu nữa đâu… Cháu… cháu…
-Còn có thể phẫu thuật cơ mà! Nhất định con phải sống! – Ông ấy nói mà không kìm nỗi nước mắt.
Không gian như chùng xuống thì Thiên Vũ từ ngoài bước vào, thì ra hắn đã có mặt ở ngoài đó từ rất lâu rồi.
-Thì ra Thoại My là Thiên Ân sao???
Thiên Vũ nói rồi bước lại gần nó, hắn đặt nhẹ tay lên vai nó:
-Hi vọng chưa tắt mà em. Em có 50% cơ hội được sống thì cớ sao lại từ bỏ nó chứ? Trong khi rất nhiều con người muốn có một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng không được. Em phải biết trân trọng nó chứ!
-Nhưng… nhà em lấy đâu ra tiền chứ? Em không thể để bố mẹ em phải khổ vì em được! – Nó nói bằng ánh mắt day dứt.
-Gia đình trước đây của con thì không thể nhưng còn bố - bố ruột của con đây thì có thể! Bố sẽ phẫu thuật cho con!
-Nhưng… nhưng…
-Không nhưng gì cả con à! Bây giờ chúng ta là người một nhà mà con…
Đến đây, nó bật khóc òa lên, nó ôm chặt lấy ông.
……………….
Thiên Vũ ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định nói ra những suy nghĩ lúc này của hắn:
-Bác Nguyễn! Thực ra cháu muốn đính hôn với Thoại My tức Thiên Ân. Sau đó mới cho cô ấy phẫu thuật.
-Không được! Lỡ may em có bề gì… - Nó vội nói nhưng Thiên Vũ liền ngăn lại không cho nó nói tiếp:
-Vì anh muốn em mãi mãi là của anh!
-Vậy cũng được nhưng tổ chức cần rất nhiều thời gian còn con gái bác thì cần phải phẫu thuật gấp…
-Cháu chỉ cần một buổi đính hôn tổ chức giữa mọi người trong gia đình thôi ạ! Còn những việc trọng đại hơn thì thuộc phần của sau này bác ạ…
Hơn ai hết, nó hiểu quyết định của Thiên Vũ. Hắn muốn nó mãi mãi là của hắn dù nó có chuyện gì xảy ra nhưng nó cũng không đành lòng để Thiên Vũ phải hi sinh như vậy. Lỡ may ca phẫu thuật không thành công. Nó sẽ trở thành người ở một thế giới khác thì chẳng phải Thiên Vũ sẽ trở thành kẻ góa vợ sao? Và quan trọng hơn, có lẽ hắn sẽ đau khổ lắm đấy.