C
ô ngồi thụp xuống, một lần nữa cô lại khóc dù đã hứa với bảng thân rằng mình không được khóc nữa. Cô thật sự không chịu nổi nữa. Giá như có một phép màu nào đó xóa Thiên ra khỏi trí não cô, cho cô thôi không nhớ về cậu. Cô sẽ sẵng rằng mua nó càng bất cứ giá nào. Một chiếc khăn tay chìa ra trước mặt cô. Trong làn nước mắt mặn chát bao phủ đôi mắt thiên thần nhưng cô vẫn nhận ra chiếc khăn màu ghi thanh cao - Đừng khóc - một giọng nam trầm ấm vang lên giữa không gian bi ai của tình yêu Và cô đã ngỡ đó là hắn. Ước gì đó là cậu chứ không phải là một người khác. Cô đứng dậy, lấy tay lau nước mắt. Khoác lại tấm áo lạnh lùng như bình thường - tôi... Cần cậu? Rồi xoay người bước xuống Bàn tay kia cầm chiếc khăn nắm chặt lại lộ rõ vẻ giận dữ đến đỉnh điểm. Khuôn mặt anh tú bỗng chốc biến sắc đi - Hoàng Ngọc Băng Nhi. Em phải là của tôi bằng mọi giá Cô vào lớp. Tâm trạng đã bình ổn hơn so lúc trước. Thiên chưa về lớp. Chắc như vậy cô sẽ thấy thật thoải mãi hơn so với việc cậu ở trong lớp nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến. Hai người chẳng thể cứ trốn tránh nhau mãi. Thiên vào lớp. Mặt cậu thật lạnh - anh xin lỗi - cậu nói Thật sự từ trong cổ họng cô muốn phát ra hai từ không sao song như có cái thứ gì đó nghẹn lại. Thời gian không chờ cô, cơ hội chỉ đến một lần, đã qua hẳn không thể níu lại. Tiếng trống vào học vang lên. Chẳng biết khi nào cô mới có đủ bản lĩnh đối mặt với hắn - chào các em. Hôm nay lớp ta tiếp tục đón một học sinh mới - cô giáo nhẹ giọng - em có thể vào Lại một hotboy chuyển vào lớp này. Sẽ như thế nào trong tương lại? Bi kịch liệu có lại tiếp diễn - Mình tên là Jun. Rất vui được gặp các bạn - Jun cười, một nụ cười kiểu play boy - Em có thể về chỗ - giáo viên nhìn cậu Cậu khoác balo xuống bàn - vị trí mà nó và Thiên đã vùng ngồi. Quay xuống và cười. Băng nhìn Jun. Ánh mắt nhỏ thực khó hiểu - Vũ! Hắn đang cười với ai đó? - không phải với em đâu - Vũ nói. Mắt vẫn chăm chú vào vào màn hình laptop. Hôm nay cậu cũng phải đưa đi để xử lý - vậy không lẽ là... - Băng ngờ vực - đúng Nhi nheo mày. Cô hẳn biết nụ cười đó dành cho ai. Thiên không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn cô như... Người thua cuộc. Thua cuộc bởi hắn nghĩ cô đang đáp trả nụ cười của tên đàn ông kia. Cô thậm chí còn không thèm nhìn hắn dù hai người thường gặp nhau thì cô cũng không chú ý cậu đến thế kể từ khi cô đi từ nhà Minh Vũ về. Mặc dù cậu đã hỏi Vũ có xảy ra chuyện gì với cô không nhưng câu trả lời là không. Cậu thật sự không hiểu giữa hai người bắt đầu rạn nứt từ khi nào. Từ khi cô bắt đầu mang cái thái độ lạnh nhạt kia khiến cậu như bị chết dần chết mòn. Nếu có thể hắn muốn cô nói cho hắn tất cả mọi thứ mà cô đang dấu hắn để hắn có thể hiểu cô hơn nữa, để yêu cô nhiều hơn nữa, nhiều hơn cả những gì hắn có thể