Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 32:Quyển 3:Điều Kiện Của Quách Sắc
T
hực ra tôi không muốn gặp cô ta, theo tư tưởng, tôi cảm thấy cho dù cô tachết cũng chưa hết tội, nhưng không thể, chuyện này nhất định phải đượcgiải quyết, hai người phụ nữ chúng tôi còn phải nói chuyện một lần nữa.
Tôi khách sao gọi cô ta: “Bác sĩ Quách.” Cố gắng hết mức làm cho giọng điệu của mình nghe qua vô cùng hòa nhã, đúng mực.
Cô ta thờ ơ nhìn tôi, trong giọng nói tràn ngập chế nhạo: “Thế nào, dungtúng mẹ và em gái hành hung, bay giờ là đến để bày tỏ thương tiếc hay là đến xem náo nhiệt đây?”
Tôi vẫn phải bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện với cô ta.
“Bác sĩ Quách, tôi hoàn toàn không nghĩ tới mẹ tôi sẽ đến tìm cô, về phầnĐinh Đang làm cô bị thương, tôi nghĩ nó cũng không phải cố ý, chuyện của hai người chúng ta, không nên liên lụy đến người ngoài, có đúng không?”
Cô ta quát bảo tôi im: “Cô im miệng cho tôi, tôi để cô một mình ở đâykhông phải để nghe cô đến giảng đạo lý với tôi, tôi chỉ có một câu nói,em gái cô cố ý gây thương tích cho người khác, tâm trạng của nó quákhích, cũng giống như mẹ cô, mục đích đến đây tìm tôi chính là để trảthù cho cô, cô không phải muốn nói với tôi là nó vẫn còn nhỏ chứ, là lỡtay làm người khác bị thương? À, một lý do đàng hoàng để thoát tội hayđấy, không cần giải thích dùm nó, tôi sẽ không nhượng bộ.”
Tôi trả lời: “Bác sĩ Quách, tôi không phải giải thích và nhận lỗi với cô,mẹ tôi cũng nằm ở bệnh viện, cô muốn chuyện này ầm ỹ càng lúc càng lớnhay sao?”
Cô ta cười lạnh: “Cô dám uy hiếp tôi? Được, tôi hỏi cô, tôi đang làm việc, là ai đã đẩy cửa xông vào đổ ập xuống đầu tôi những lời nhục mạ lớntiếng chứ? Là ai tiến lên phía trước tấn công tôi? Lớn ư? Hiện tại đã ầm ỹ thành như vậy rồi, ngược lại tôi không ngại lớn hơn nữa đâu. Ngay cảmẹ cô tôi cũng kiện.”
Tôi không còn gì để nói, sớm biết như vậy tôi sẽ không cần phải đến tìm côta, tôi vốn là muốn xin cô ta đừng kiện em gái tôi, nhưng xem ra tôithực sự không cần nữa.
Không nghĩ tới khi tôi xoay người rời khỏi, mới đi đến bên cạnh cửa, cô ta gọi tôi ở lại.
Cô ta nhìn tôi, vừa cười khẩy một tiếng, ngược lại nhướng mày, dùng mộtánh mắt khiêu khích để nhìn tôi, nói: “Muốn tôi đừng kiện em gái cô ư?Vết thương ở cánh tay tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi nén căm giận ở trong lòng mà nói: “Em gái tôi vô ý làm cô bị thường,cảnh sát xử lý, chúng tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men.”
Cô ta lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói hệt như băng lạnh ngàn năm, “Tiềnthuốc? Cô có biết một bác sĩ ngoại khoa nếu không thể cầm được dao thìcó nghĩa là gì không? Điều này tương đương với cô, cô có tay có chân,nhưng trói cô lại không cho cô cử động, cô nói thử xem đây là cái tư vịgì?”
Tôi không có cách nào trả lời.
Cô ta nghiêng mắt nhìn tôi, ngược lại, dùng một giọng điệu không nghiêmtúc mà nói với tôi rằng: “Cô muốn bồi thường cho tôi? Được thôi, cô lyhôn với Phó Gia Tuấn đi, cô đem thành ý ra đây, tôi sẽ không kiện nónữa.”
Trong lòng tôi bừng bừng lửa giận, lập tức có một loại cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, “Cô thật là vô sỉ.” Tôi cắn răng.
Cô ta cười nhạt, quay mặt sang chỗ khác.
Hai người chúng tôi lại mặt lạnh đối lập nhau, buổi nói chuyện đến đây chấm dứt.
Trở lại phòng bệnh của mẹ, vừa mới đi đến hàng lang bên ngoài, tôi thấyĐinh Đang đứng ở một góc, không dám bước vào phòng bệnh, bóng dáng rấtmỏng manh.
Trong lòng tôi đau xót, Đinh Đang cũng thấy tôi, nó lập tức chạy đến, ôm chặt lấy tôi.
Tôi có chút đau lòng mà ôm nó, vừa nãy hung dữ quở mắng nó như vậy, thực ra nó sai cái gì chứ?
Lúc này nó không còn ngạo mạn nữa, chỉ khóc lóc: “Chị, thật xin lỗi, em đã làm liên lụy đến chị.”
Tôi nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen, đây mới là em gái thân thiết.
Tôi an ủi nó: “Được rồi Đinh Đang, đừng sợ, em phải nhớ một chuyện, cho dùchuyện lớn cỡ nào, chị mãi mãi cũng sẽ che ở phía trước cho em, hiểuchưa?”
“Chị, làm sao chị đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy, trước kia chịrất yếu đuối, đột nhiên chị biến thành vô cùng dũng cảm.”
Tôi cười gượng, dũng cảm ư? Bây giờ tôi mới biết, thì ra dũng cảm cũng chính là đứa trẻ lận đận. >>Mình cũng không hiểu câu này lắm >”<.
Đinh Đang vẫn lo lắng hỏi tôi: “Chị, có khi nào anh rể đứng về phía con hồ ly kia không, anh rể mượn cớ này để ly hôn với chị?”
“Đinh Đang.” Tôi ôm nó vào lòng, ôn hòa nói với nó: “Chị và em là người mộtnhà, và anh rể em cũng vậy, nếu anh rể em thực sự không yêu chị nữa, anh ấy nhất định phải đi, chúng ta muốn giữ cũng giữ không được, cho dùkhông xảy ra chuyện này thì anh ấy cũng sẽ đi, đúng không?”
Đinh Đang xúc động nói: “Chị, em lúc nào cũng nói chị ngốc, hiện tại xem ra, chị rất cơ trí, nếu anh rể thực sự không cần chị nữa, là anh ấy khôngcó phúc.”
Tôi cười ha ha, ôm em gái tôi vào lòng lần nữa.
Lúc sập tối, Gia Tuấn chạy tới bệnh viện.