The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: nanami_kutte
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 418 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:27:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Tai Nạn
hữ nghiêng trong dấu ngoặc kép là quá khứ nhé!
------------
Trò chuyện xong xuôi, cả lũ kéo nhau đi ăn lẩu. Thay vì đi xe như bình thường, nó lên tiếng:
- hay tụi mình đi bộ qua quán lẩu Cung Nữ ở ngã tư đi. Gần đây nà
Cả lũ đồng ý, nó khoác tay cô trò chuyện vui vẻ, nhỏ khoác tay anh cười khúc khích tâm sự, hắn với cậu thì thầm việc đại sự gì đó
Cả bọn đứng đợi đèn ở ngã tư để sang đường đến quán lẩu đối diện, bất chợt nó bị ai đó đẩy ra giữa đường. Đúng lúc đó một chiếc tải đang lao tới
Sự việc quá bất ngờ dù nó có phản xạ nhanh nhẹn thế nào cũng không thể né được cú này, vì chiếc xe cách nó quá gần.
Không suy nghĩ nhỏ túm nó lại, kéo ngược vào còn nhỏ thì thế chỗ nó
" Kétttt "
" Rầm "
" Áaaaaaaa "
- trời ơi, xảy ra tai nạn rồi
- ai đó...cứu người đi
Nó ngã ngồi, mắt mở to nhìn nhỏ đang nằm trong vũng máu lớn, nó run rẩy, hai tai đều ù hết, cả không gian bây giờ như chỉ còn có nó và nhỏ.
Nó bò lại nhỏ, lây lây nhỏ, thanh âm run rẩy, giọng nói không mạch lạc lắm:
- nà..y....này, Mi....dậ..y...dậy đi. Đừng...Đ-đừng đùa nữa. Không...không vui đâu
Nó lây mạnh hơn, giọng nói hối thúc, nhưng nhỏ vẫn nằm đó, không động đậy
Hắn chạy lại kéo nó ôm vào lòng, cô, cậu, anh cũng hốt hoảng. Ai ai cũng vô cùng bất ngờ, anh sợ hãi chẳng nhanh về phía nhỏ, khuôn mặt tái đi từng chút một.
Nó bây giờ như kẻ điên vậy, nó đẩy hắn ra, dù hắn có ráng ôm chặt cỡ nào cũng không thể không ngã ra sau sau khi bị nó đẩy, không biết sức lực nó ở đâu mà mạnh như vậy
Nó một lần nữa bò về phía nhỏ, nước mắt vô thức rơi
" Ê, tóc bạn đẹp quá. Bạn tên gì? Mình là Bảo Mi. Mình muốn làm bạn với bạn "
" Oa, Băng cậu giỏi vậy. Thế cái này làm sao? "
" Hức, hức, Băng, tụi nó...ăn hiếp tớ....hức "
" Nhớ đó, tao với mày cùng con Hân mãi mãi là bạn tốt với nhau. Không ai chia cắt được chúng ta cả "
Nước mắt thi nhau rơi nhiều hơn, bỗng nó hét lớn lên
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nó ôm đầu, gập xuống đất, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp con đường đông đúc. Tiếng đau thương, tiếng khóc nấc, tiếng cứu thương, tiếng cảnh sát xen lẫn nhau nghe vô cùng đinh tai nhức óc.
Đột nhiên tiếng kêu thất thanh của nhỏ, tiếng hét hoảng sợ của hắn, tiếng la lo lắng của anh, tiếng nói các cán bộ y tế bỗng nhiên nhỏ dần. Hình ảnh trước mắt nhoè đi,
Trắng xoá
Rồi lại đen tối
Tất cả đều biến mất như cát bụi bị gió thổi tán loạn đi.
Cả thân hình nó đổ sụp xuống đường,
Hết rồi
Tất cả đều là lỗi tại nó
Cậu bé năm xưa cũng là do nó hại
Bây giờ là Mi
Tại sao?
Tại sao???
TẠI SAO CHỨ???
Ông trời muốn nó phải đau khổ ư?
Giọng nói của Chara vang vọng trong đầu nó
"- Băng, mày ráng lên "
" - BĂNG!!! Tỉnh lại đi! Không phải lỗi của mày "
"- BĂNGGGGGGG!!! "
Không, nó không muốn tỉnh
Nó không muốn trở lại
Nó phải đối mặt với nhỏ ra sao?
Nó không muốn thấy khuôn mặt trách cứ của nhỏ, dù biết nhỏ không nghĩ vậy về nó nhưng...
Nó không muốn, chỉ đơn giản là không muốn
Nó thấy......
TỘI LỖI!!!
Ai đó giúp nó với!!! Ai đó, giúp...giúp với.....cứu...
----------
Trong khi đó, nhỏ được cứu thương đưa đi nhanh chóng, trước khi nó đổ sụp xuống, anh theo bác sĩ cùng y tá để theo dõi tình trạng của nhỏ
Hắn thấy nó đổ xuống thì lao tới đỡ nó, sợ hãi hét lên:
- băng, băng!!! Tỉnh lại đi. Em nghe anh không?!!?
Cô với cậu lo lắng cho nhỏ, giờ thì cả Băng cũng xảy ra chuyện.
Chuyện gì xảy ra thế?
Rốt cuộc..là ai đã đẩy nó?
Cậu đấm mạnh vào cây cột đèn, khiến cho cây đèn giao thông ấy vỡ hết kiếng, cậu rủa một tiếng:
- chết tiệt!!
---------
Tại bệnh viện, nhỏ đã được đưa cấp cứu, nó thì được đưa vào phòng điều dưỡng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh
Đèn phòng cấp cứu sáng, nhỏ vẫn chưa ra
Anh lo lắng, sốt ruột ngồi gục đầu trên ghế
Anh sợ, sợ mất nhỏ
Sợ khi cánh cửa ấy mở ra
Không phải là " bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch " mà là....
Không...anh không thể nghĩ như thế
Cậu vỗ vai anh, bất giác anh ngước lên, cậu cười buồn cố an ủi người bạn của mình:
- Mi sẽ không sao. Đừng lo
Anh cũng cười gượng theo, bây giờ chỉ có thể đợi mà thôi
Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Đáng lẽ họ phải đi ăn lẩu để ăn mừng chiến thắng cơ mà?
------
Trong phòng bệnh:
Hắn ngồi nắm tay nó từ lúc nó được đưa lên xe cứu thương tới giờ, cô ngồi cạnh nó, khuôn mặt ai cũng đượm buồn và tràn đầy lo lắng
- Băng, em...mau tỉnh lại đi. Ta....chúng ta còn phải đi ăn lẩu mà. Tại sao chuyện này lại xảy ra.....
Cô khóc, không lên tiếng nhưng lại khiến người khác nghẹn lòng.
___________
Trong khi nó chìm sâu trong tìm thức thì ngoài này loạn cả lên, nó nghe có tiếng gọi nó, nó liền đi theo tiếng gọi ấy
Ai thế?
Tối quá
Nó đang ở đâu vậy?
Bỗng trước mắt nó xuất hiện ánh sáng, nó chạy vội lại.
Một người con trai, một câu bé mới đúng
Nó khẽ chạm vào, gọi cậu ta:
- này cậu, đây là đâ.......
Cậu bé ấy quay lại, cả khuôn mặt đều là máu, cậu ta vươn tay tới chỗ nó
- t..ạ...i...c..ậ..u...t..ạ..i..s...a...o...c...ư..ứ....
------------( end )
Nay au buồn, nên viết truyện như vậy. Haizzz......vừa khóc vừa viết,....T^T. Không có nỗi một người bạn an ủi
Sao con tác giả này đáng thương vậy nà trời......
Coi như ra sớm cho độc giả
Mong mọi người đều ủng hộ
Thiên Sứ Địa Ngục Thiên Sứ Địa Ngục - nanami_kutte