Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Chương 59: Người Trong Đêm
Đ
ến lúc này, Thái hậu cũng không nể tình Dạ Tố Tuyết nữa, bình tĩnh lạnh lùng nói.
“Dạ Tố Tuyết, ngươi thật to gan, dám sai Lương viện Ôn Bích Dung ám sát Hoàng hậu, trong mắt ngươi còn có ai gia sao? Ai gia đã cho ngươi một cơ hội, ngươi không biết quý trọng, như vậy cũng đừng trách ai gia.”
Thái hậu vừa dứt lời cũng không để ý đến Dạ Tố Tuyết đang quỳ giữa đại điện nữa mà quay đầu nhìn Lâm An đứng sườn điện.
“Truyền ý chỉ của ai gia, giáng Đức phi một trong tứ phi xuống làm Thục viện nhị phẩm, đóng cửa sám hối, nếu còn tái phạm lập tức đuổi ra khỏi cung.”
Đại điện im lặng lạ thường, Dạ Tố Tuyết ngây dại, thái giám và cung nữ cũng ngây dại.
Gió nhẹ thổi qua, Dạ Tố Tuyết phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch vô cùng, nàng có nằm mơ không ngờ cô cô thật sự nói là làm, đuổi nàng ra khỏi vị phi, giáng xuống làm Thục viện nhị phẩm, hiện giờ nàng mới hoàn toàn nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hoảng hốt không thôi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng sau lưng, liên tục dập đầu cầu xin.
“Mẫu hậu tha cho Tuyết Nhi một lần đi, về sau Tuyết Nhi quyết không dám nữa.”
“Người đâu, đưa Thục viện nương nương về cung, giám sát hành vi sau này.”
Thái hậu căn bản không nhìn nàng ta, lạnh lùng mệnh lệnh, Thái giám Lâm An của Trường Tín cung sai người đến mời Thục viện nương nương đi về.
Dạ Tố Tuyết cắn răng, máu chảy ròng ròng nơi khóe môi, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, vị cô cô này qua thật quá tàn nhẫn, xem ra nàng đã đánh giá cao tình thân của mình trong lòng bà ta, đành cười thê lương đứng dậy đi ra ngoài.
Thái hậu ngồi trên cao nhìn bóng người lảo đảo đi ra kia, trong mắt tràn ngập u ám, đáy lòng thở dài.
Tố Tuyết, tuy ngươi là người Dạ gia nhưng chỉ bằng đầu óc hiện giờ của ngươi thì có thể gánh được trọng trách Hoàng hậu của một nước sao? Ai gia đây là giúp ngươi, chỉ một lần này, nếu ngươi có thể ngộ ra chút đạo lý nào, ai gia sẽ trả lại vị trí cho ngươi, nếu không thể, ngồi trên vị trí cao như thế chẳng qua cũng chỉ làm uổng phí tính mạng mà thôi.
Đức phi nương nương bị giáng xuống Thục viện, tứ phi chỉ còn lại có Hiền phi, ba vị trí còn lại bỏ trống, người trong cung nửa vui mừng, nửa ưu sầu.
Thái Hậu hạ chỉ, không cho phép chuyện Hoàng hậu nương nương bị đâm truyền ra ngoài, tất cả người trong cung không ai dám nhắc lại chuyện này, Thái hậu nương nương ngay cả cháu ruột cũng nghiêm phạt như thế huống chi là người khác, toàn hậu cung n hư ve sầu kinh sợ, ai nấy đều tự bảo vệ mình, không một ai dám làm ra nửa điểm sai lầm.
Bên Trường Tín cung ban rất nhiều thứ đến đây.
Vết thương của Vân Tiếu lành lại rất nhanh, tuy đao đâm vào sâu nhưng đùi cũng không phải chỗ hiểm, cho nên chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày đã có thể đi lại.
Đối với những chuyện xảy ra trong cung gần đây, nàng vẫn nắm rõ như lòng bàn tay.
Tuy Uyển Uyển là cung nữ trong Kim Hoa cung nhưng nha đầu này có bản lĩnh hòa nhập với cung nữ thái giám trong cung, do đó thông thạo mọi ngõ ngách trong cung, sau đó về báo lại chi tiết cho chủ tử.
Ví dụ như là chuyện trong Thanh Phong Các gần Cảnh Phúc cung có một người thần bí đang ở, nghe nói là khách quý của Hoàng thượng.
Còn có Đức phi Dạ Tố Tuyết bị giáng làm Thục viện, đóng cửa sám hối, rốt cuộc không thấy nàng ta đi ra.
Vân Tiếu vừa dưỡng thương vừa nghe những tin đồn thú vị trong cung, cũng có chút vui vẻ, nhưng mà nằm lâu quá, cảm giác như thân mình sắp bị mốc rồi.
Nhân lúc không người, nàng không kìm được oán giạn với Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, chúng ta xuất cung đi, ở, đây, buồn, quá.
“Ra thế nào đây?” Uyển Uyển nhíu mày, cánh cửa sau hoàng cung thâm sâu tựa biển, nương nương còn là Hoàng hậu, sao có thể trốn ra khỏi những bức tường cao lớn nào chứ, hơn nữa các nàng cũng không có bản lĩnh lợi hại như cao thủ giang hồ, bay tới bay lui, có thể ra khỏi cung trong nháy mắt.
“Aiiiii.” Vân Tiếu chống trán chớp chớp đôi mắt to, trong đôi mắt đen trắng phân minh hiện lên sự bối rối, nàng tuyệt không thích chỗ này, cả ngày đấu đá nhau không dứt.
“Đúng rồi, nương nương, hôm nay nô tỳ lại biết thêm một tin.”
Uyển Uyển bỗng nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu, muốn nói lại thôi, dường như có chút không đành lòng mở miệng, Vân Tiếu kỳ quái thúc giục nàng ta: “Làm sao vậy?”.
“Nghe nói Vân vương gia bị bệnh, hiện đang ở trong vương phủ tĩnh dưỡng.”
“Cái gì? Cha ta bị bệnh, ” Vân Tiếu bỗng chốc nhảy dựng lên trên giường, bởi vì quá kích động làm động phải vết thương vừa khép miệng, đau đến nhe răng, Uyển Uyển vừa thấy, đau lòng kéo nàng: “Nương nương, người cẩn thận một chút, vừa mới lành nha”.
“Việc này rốt cuộc là sao? Người bị bệnh sao, không phải hồi trước còn rất khỏe sao?”
Vân Tiếu liên tục hỏi, trong lòng nàng, Vân Mặc chính là cha đẻ của nàng, ông là người làm cho nàng cảm nhận được nhiều tình thân nhất ở thời không dị thường này.
“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ, nô tỳ nghe tiểu thái giám bên Cảnh Phúc cung nói, hình như lúc lâm triều hôm nay, hạ nhân Vân Vương phủ đến đưa tấu chương nói Vương gia bị bệnh, Hoàng thượng còn phái ngự y đến chẩn trị cho Vương gia, ngự y kia trở về nói Vương gia bị bệnh là thật.”
“Người bị bệnh, ta muốn xuất cung.”
Vân Tiếu nóng vội đứng lên, không để ý sự đau nhói trên đùi, hận không thể lập tức về Vân Vương phủ thăm ông, nhưng nàng đi ra ngoài thế nào đây.
“Nhưng làm thế nào để ra ngoài bây giờ?”
Uyển Uyển quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gió bắc gào thét, cành cây lay động, sàn sạt cuồn cuộn nổi lên những tán lá rụng, luồng gió lạnh lẽo thổi vào trong tẩm cung, đèn trong cung nhè nhẹ lay động, bóng của cửa sổ mơ hồ, dòng khí lạnh lẽo nhẹ tản trong không trung.
Một bóng dáng không một tiếng động chiếu trên cửa sổ, nhẹ nhàng lặng lẽ như một linh hồn không có hơi thở, một vầng ánh sáng bạc hiện lên, nửa gương mặt được mặt nạ che phủ, nửa còn lại giấu trong bóng tối, người ta không thể thấy rõ bất kì vẻ mặc gì của hắn, chỉ có một đôi mắt trong suốt long lanh, giống như thanh đao lợi hại được che giấu trong vỏ, càng giống ánh mắt của loài sói khát máu trên thảo nguyên.
Uyển Uyển không ngăn được sự hoảng sợ, lùi dần từng bước chỉ vào cửa sổ.
“Ma a a a a.”
Vân Tiếu đang chìm vào suy tư, nghe thấy giọng Uyển Uyển thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh trăng mờ ảo, gió thổi làm mái tóc như mực của hắn bay một cách nhè nhẹ, mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng lạnh lùng, một đôi mắt sâu mà bí hiểm, đen nhánh âm trầm, giống như hồ nước sâu không thấy đáy, ở trong ngọn đèn hơi hiện lên gợn sóng.
Trường bào trắng đung đưa theo gió, tuy là mùa đông nhưng lại cố chấp cầm một cây quạt xương ngọc, khẽ tựa vào cạnh cửa sổ, quanh người là khí chất cường đại, lạnh hơn hàn băng, hơi thở còn lạnh hơn hàn khí bên ngoài.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Vân Tiếu liền biết hắn là ai.
“Mộ Dung Xung, ngươi tới đây làm gì?”
“Mộ Dung Xung.” Uyển Uyển trợn to mắt, lại trợn to, cuối cùng hô hấp cũng có chút rối loạn, bàn tay trắng nõn che miệng, ngăn cản tiếng thét chói tay của bản thân, nếu như kêu ra e là nam nhân này mắt cũng không thèm chớp mà giết nàng, có điều, hắn thật sự, thật sự là Mộ Dung Xung kia của Thần Long cung sao? Hay là người khác.
“Ngươi là người kia, người kia sao?”
Thanh âm rối rắm như táo bón của Uyển Uyển khiến cho hai người trong lẫn ngoài cửa sổ đồng thời nhìn nàng…