Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 58: Cười
“K
ỳ thật vẻ ngoài Vương Trung Đỉnh rất tốt, loại đàn ông này thật ra trong lòng rất ôn nhu.”
Vương Trung Đỉnh muốn đẩy Hàn Đông ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được.
Hàn Đông biết ‘hang ổ này’ không có mùi cây hương xuân, hai tay như cái kìm nhổ đinh, bấu chặt lấy thắt lưng Vương Trung Đỉnh sâu cả nửa tấc. Nếu thô bạo đánh thức Hàn Đông nói không chừng anh cũng bị liên luỵ.
Bàn tay to của Vương Trung Đỉnh túm lấy cái ‘đuôi thỏ’ của Hàn Đông, muốn kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình, kết quả kéo muốn rớt da đầu mà mặt Hàn Đông vẫn chôn trong lòng anh không thèm nhúc nhích.
Thơm quá, thơm quá đi ~~
Quần áo Vương Trung Đỉnh có mùi thơm của cơ thể.
Rơi vào đường cùng, Vương Trung Đỉnh đành phải nhét cây hương xuân vào cổ áo, mùi hương xuân bắt đầu tản vào trong áo.
Quả nhiên, đầu Hàn Đông đang sống chết mặc bay dán chặt trên ngực áo anh bắt đầu chậm rãi dịch chuyển…
Cuối cùng nhẹ nhàng hạ cánh xuống giữa hai chân Vương Trung Đỉnh.
Đệt… bắp thịt toàn thân Vương Trung Đỉnh trong nháy mắt cứng ngắc.
Sửng sốt trong chốc lát, Vương Trung Đỉnh đành lôi cây hương xuân ra, chậm rì rì nâng đầu Hàn Đông lên, cam chịu số phận bất hạnh để hắn dụi đầu vào ngực mình. Kệ đi, như vậy đỡ hơn.
Qua chừng hơn hai mươi phút, Hàn Đông mới chậm rãi thả lỏng, một lần nữa nằm lại trên giường.
Tuy không ưa gì tên này nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn phủ chăn lên đắp cho hắn.
Lúc đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh phát hiện còn một phòng vẫn sáng đèn. Người thanh niên ở trong phòng đi qua đi lại, miệng lẩm nhẩm gì đó, vẻ mặt phong phú sinh động, hình như đang tập lời thoại.
Vương Trung Đỉnh không quấy rầy người nọ, chỉ đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại liền than thở với Trương Tinh Hồ: “Tối hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ thấy một cây hương xuân chân dài suốt đêm rượt theo tôi.”
Trương Tinh Hồ cười: “Tôi thấy cậu mấy ngày nay ăn hương xuân cho cố vào, gặp tôi mà cả ngày ngửi cái mùi kia chắc phát ói.”
“Phát ói cũng phải ăn!” Hàn Đông trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trương Tinh Hồ không rõ: “Phát ói còn ăn? Bộ cậu lấy cây hương xuân chữa bệnh hả?”
“Không phải chữa bệnh, mà là trị người.” Hàn Đông nói ngôn ngữ sao Hỏa.
Trương Tinh Hồ đang định hỏi kỹ thì di động chợt vang lên, nhận điện thoại xong vẻ mặt khó kiềm chế mà lộ ra hưng phấn.
“Cậu biết gì chưa? Có một vị đạo diễn muốn tìm tôi thử vai. Quá bất ngờ! Tôi chưa từng đưa hồ sơ cho anh ta, đáng lẽ một đạo diễn như vậy không thể nào chú ý tới một đứa trong suốt như tôi.”
Hàn Đông cũng thay hắn vui vẻ: “Nhất định là có người tiến cử, phải cố gắng lên đó!”
Trương Tinh Hồ hào hứng thay quần áo chạy ra ngoài.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm trưa liền nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài.
Nửa giờ sau, Hàn Đông lại cùng Vương Trung Đỉnh chui vào thang máy.
Hương xuân vẫn là hương xuân, tuy Hàn Đông đã ăn không nổi nữa. Nhưng may là lúc thang máy mắc kẹt, đèn cũng chập mạch, Hàn Đông chỉ cần giả bộ khuấy khuấy là được rồi.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu lấy ra một cái đèn dự phòng, vừa bật liền chiếu cả thang máy sáng như ban ngày.
Hàn Đông mặt mày xanh lét.
Còn có thể làm gì bây giờ? Phải ăn tiếp thôi!
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng hỏi: “Mông tốt hơn chưa?”
Hàn Đông đã ngán mùi vị cây hương xuân tới tận cổ rồi, nhanh chóng nhân cơ hội nói chuyện để trì hoãn một chút.
“Tốt thì tốt rồi, nhưng ngày hôm đó anh nói sai một câu.”
Vương Trung Đỉnh đã không còn nhớ rõ chi tiết sự kiện hôm đó: “Nói cái gì?”
“Lúc ấy anh nói cần gom đủ một vạn tệ, nhưng lúc tôi tính lại, 44 tệ một cước, 10000 chia 44 được 227.272727… còn cả đống số dư đó, anh không phải người yêu con số sao? Có chút nợ ấy cũng tính không rõ.”
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng: “Còn lại đống số dư đó thì vả thêm mấy cái vào miệng cậu là được rồi.”
“Phụt —— “
Hàn Đông kiềm không nổi, anh ta còn nói lại được? Ha ha ha ha ha… Vất vả cho anh có thể nghĩ ra câu này rồi! Ha ha ha ha ha ha… Hàn Đông cười quang quác, cười đến ngũ quan nhắn nhúm lại một chỗ, làm người ta thật không rõ có gì vui vẻ tới vậy.
Vương Trung Đỉnh bị Hàn Đông chọc cho nhếch môi cười một cái.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh cười, tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng lại có một loại xung kích mãnh liệt đập vào thị giác. Kỳ thật vẻ ngoài Vương Trung Đỉnh rất tốt, loại đàn ông này thật ra trong lòng rất ôn nhu.
Hàn Đông ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vương Trung Đỉnh một hồi lâu, mới đột nhiên sực tỉnh.
Ôi lạy hồn… Sao tự nhiên mình lại cười với anh ta? Sao tự nhiên mình lại cười với anh ta? Còn cười đến thoải mái như vậy, chân tình như vậy, tà mị nóng bỏng như vậy, phóng đãng bất kham! Đây không phải thả thính hay sao? Thật vất vả mới kéo được chỉ số cừu hận gia tăng, sẽ không để nụ cười mê người này phá hủy hết chứ? Mấy ngày bận rộn này của mình không phải toi công luôn rồi sao!