Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 60
Phương Thiến vừa suy tính, Phượng Điệp Y quả nhiên chưa quá ba lần vấy mực thân ảnh nàng đã rơi xuống thẳng hoa mai cọc, mặt nàng có chút kinh sắc.
“ Nữ hoàng bệ hạ.” Một bóng trắng như lược như không ngay lúc Phượng Điệp Y rới xuống đã nhanh chóng ôm lấy thân mình của nàng, song song an toàn rơi xuống đất.
“ Lăng Hàn.” Phượng Điệp Y ánh mắt có chút ánh sáng, “ sao ngươi lại đến đây?”
“ Vi thần mạo muội.” Mai Lăng Hàn, buông tay, khom người thi lễ, hào hoa phong nhã.
Ánh mắt Phượng Điệp Y đột nhiên im lặng, nàng vung tay áo lên, “ Trở về đi.” Nàng nâng cằm, ánh mắt như cất giấu bảo kiếm, toàn thân trong nháy mắt toát ra mãnh khí, làm người khác không dám đối diện.
Tề Nghiễn nhìn Mai Lăng Hàn đi theo phía sau Phượng Điệp Y, khóe mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó hắn sải bước phiêu diêu.
Đến cửa thứ năm, chỉ còn lại Vệ Sơn và Ngự Thiên Kỳ.
Cửa thứ năm quy tắc so với các cửa ải khác đơn giản hơn nhiều, chỉ cần người có đủ khí lực và cước pháp chuẩn xác, trong thời gian một nén hương, đem quả cầu lửa đá được một trăm quả vào những vòng tròn sắt được quấn bông xung quanh, nhưng không được đụng đến bông, như vậy cho dù vượt qua được ải. Nếu hai bên đều không đá đủ một trăm hoặc là hỏa cầu đốt tới vòng bông thì ai đá được nhiều cầu nhất được xem là chiến thắng.
Tầm mắt Phương Thiến dừng trước những quả cầu đã được đốt lửa, đều đã được chuẩn bị dưới chân Ngự Thiên Kỳ cùng Vệ Sơn, cánh môi như đóa hoa của nàng hơi hơi vểnh vểnh lên.
Cửa ải này Tề Nghiễn an bài thật phức tạp, nhìn bên ngoài giống như một trận đấu đã giảm đi độ khó, nhưng nhìn từ góc độ khách quan mà nói, chính là trận đấu này cường độ đã được tăng mạnh.
Chỉ cần là người thông minh, liền hiểu được bốn cửa ải trước là buộc chặt thần kinh, buộc chặt cơ thể tiêu hao nội lực quá độ, đến cửa ải này quả thực là giống như vẽ ột kẻ lạc trong sa mạc sắp chết khát một cảnh tượng huyền ảo, nói cho đối phương ngươi có thể đến uống nước nhưng nguồn nước kia lại ngoài trăm dặm, ngươi cần chính mình đi đến.
Vệ Sơn cùng Ngụ Thiên Kỳ cho dù võ công cao thâm, khinh công trác tuyệt, cước pháo như thần, bọn họ cũng chỉ là một phàm nhân, cũng có lúc mệt mỏi, có lúc tổn hao hết tinh lực.
Cho nên, ngay tại ải thứ năm này, ngay tại lúc nén nhang cháy hết, hai người bọn họ cũng chưa đá hết một trăm quả cầu lửa vào vòng bông. Kết quả Vệ Sơn đá được tám mươi lăm quả cầu, mà Ngự Thiên Kỳ đá được tám mươi sáu quả, chỉ chênh lệch một quả mà giành chiến thắng.
Thực hiển nhiên, năm nay cuộc so tài của bốn nước diễn ra tại Viên Nguyệt lâu, vòng nguyệt quế đã dừng lại ở tay của Ngự Thiên Kỳ của Lạc Nguyệt vương triều.
Mọi người ồ lên, tất cả đều cân nhắc, mấy nhà vui sướng, mấy nhà sầu.
Ngự Thiên Hành ngồi trên ghế, long nhan đại duyệt, hoàng hậu Triệu Huệ Nhi cũng cùng vui, nàng chúc mừng Ngự Thiên Hành.
Ánh mắt Loan Ngọc Thần lại thản nhiên ưu sắc, hắn kích động mà vui sướng nhìn về phía Phương Thiến.
Nhưng trận đấu chỉ như vậy là xong sao?
Đúng vậy, tứ quốc đua nhau đã xong, nhưng cửa ải trăm năm chưa phá được, còn chưa bắt đầu.
Cửa thứ sáu, là cửa mà trăm năm chưa một người giải được, dựa theo cách Phương Thiến lý giải, hắn là khó nhất, duy nhất.
Nhưng nàng lại đoán sai lầm.
Cửa cuối cùng này chỉ là uống chút rượu, đối câu đối, ứng đáp thơ. Hơn nữa cho dù ai trước đó bị thua, hay trong năm cửa ai kia bị thua cũng có thể phá ải. những tài tử giai nhân khác nếu có hứng thú cũng có thể tham gia.
Phương Thiến thật lạc vào đám sương mù, nàng khó hiểu cửa ai trăm năm không phá cuối cùng chỉ là uống rượu, đối câu đối làm thơ sao?
“ Xuân Hương, ngươi xác định đây là ải trăm năm chưa ai phá được sao?” nàng vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng có chút hoang mang
Xuân Hương gật đầu đáp, “ Đúng vây, tam tiểu thư, cửa thứ sáu này đúng là ải trăm năm chưa từng có người nào qua được.”