Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 60: Tổ Tông Của Hổ Là Mèo
àng Cát lại bị dìu sang một bên, nằm nghỉ ngơi trên một cái giường nhỏ, Bàng Dục ở bên cạnh dùng tay áo rộng thùng thình quạt mát cho lão.
Triệu Trinh hỏi Triệu Phổ, “Hoàng thúc, ba ván tỷ thí này, nên xuất chiến như thế nào?”
Triệu Phổ cười nói, “Ván thứ nhất là Bạch huynh, ván thứ hai là Triển huynh, ván thứ ba là ta.”
Triệu Trinh gật đầu, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ách… Vị này chính là…”
Bao Chửng nhanh chóng giới thiệu, “Hồi bẩm hoàng thượng, vị này chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”
“Nga.” Triệu Trinh gật đầu, quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thán, trên nhân thế, thật sự có nam nhân đẹp nhưng không có nửa phần son phấn chi khí, mà lại còn có anh hùng khí khái như vậy sao?! Nghĩ vậy, nhìn quét qua các thanh niên đứng bên cạnh Bao Chửng, Triển Chiêu là nhã, Bạch Ngọc Đường là tuấn, Công Tôn là tú, Triệu Phổ là cuồng, ai cũng đều xuất sắc, không thể không cảm khái, thực sự là giang sơn tự có nhân tài xuất… Đương nhiên, đáng yêu nhất chính là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vốn được Triệu Phổ ôm, vừa thấy Bạch Ngọc Đường tới, liền hướng đến gọi Bạch Bạch.
Triệu Trinh vui vẻ, xoay mặt lại thì thấy Bàng phi hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt yêu mến, thần sắc như vậy lại có vài phần khả ái, bèn cười nói, “Đó là Tiểu Tứ Tử, cháu nuôi của Hoàng Thái Hậu.”
“Thật sao?” Bàng phi tuy rất lo lắng cho phụ thân mình, nhưng dù sao cũng đã tới tuổi làm mẹ, ngay cả nằm mơ cũng muốn có nhi tử, càng nhìn Tiểu Tứ Tử thì trong lòng càng ngứa, nói, “Ai nha, đây là em bé nhà Công Tôn tiên sinh sao, ta ôm một cái được không? Thực sự là quá đáng yêu mà.”
Công Tôn nghe được, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Cho nương nương ôm một cái được không?”
“Ngô?” Tiểu Tứ Tử nhìn Bàng phi một chút, lại ôm Công Tôn hỏi, “Nương… không phải là Cửu Cửu sao?”
“Khụ khụ…” Bao Chửng đang ngồi uống trà một bên bị sặc, ho khan.
Bàng Cát nằm trên giường nhỏ cũng cố cười gượng mà chỉ vào ông, “Đáng!”
Tất cả mọi người có chút trêu ghẹo mà nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng xấu hổ, sờ sờ mũi, bế Tiểu Tứ Tử đến, đưa cho Bàng phi, nói, “Đây là vợ của Hoàng Hoàng.”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử thoáng cái đã có hưng trí, quan sát Bàng phi, tâm nói, ai nha, vợ của Hoàng Hoàng dễ nhìn như vậy nha. Được Bàng phi tiếp qua, Tiểu Tứ Tử ôm cổ nàng cất tiếng gọi, “Di di.”
Bàng phi liền cảm thấy xương cốt đều tê dại, ôm Tiểu Tứ Tử hôn mạnh một cái, trong lòng ước ao… Đây nếu là hài tử của nàng thì tốt biết bao, vậy hoàng thượng và Thái Hậu còn không sủng mẫu tử nàng lên trời sao?
Bàng Cát nằm trên giường nhỏ gật đầu, hướng về phía nữ nhi mình liên tục nắm tay, ý muốn nói —— Khuê nữ ơi, con phải cố lên a!
.
Công Tôn thấy Bàng Cát tựa hồ có chút khó chịu, liền từ trong cái hòm thuốc tùy thân mang theo, lấy ra một ít thuốc nhuận phế sáng mắt giải nhiệt, bảo người đi lấy một chén nước lã, bỏ thuốc vào hòa tan, vừa định đưa qua, Bao Chửng đã nhận lấy nói, “Nha, lão Bàng, uống trà.”
Bàng Cát ngước mắt nhìn Bao Chửng, tâm nói… Hứ, lão Bao, biết bản thân mình sai, muốn giảng hòa với ta hả?! Vươn tay tiếp nhận nước ừng ực uống một hơi…
“Khụ khụ khụ…” Bàng Cát bị sặc liên tục ho khan, thè lưỡi chỉ vào Bao Chửng.
Bao Chửng nói, “Ê, đừng phun, là Công Tôn tiên sinh phối thuốc cho ngươi đó… Sao hả? Uống xong dễ chịu chưa?”
Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó cảm nhận một chút… phát hiện, đúng ha! Không còn hoảng, cũng không còn cảm giác nghèn nghẹn không thở được.
Hung hăng khinh khỉnh liếc Bao Chửng, Bàng Cát đem nước thuốc còn lại uống hết, Bàng Dục rót nước trà cho lão súc miệng.
Bàng Cát tạ ơn Công Tôn, Công Tôn nói, “Thái sư, mỗi ngày ba bữa, bữa tối tốt nhất nên ăn ít thôi, ăn nhiều món chay.”
“Ách… Đúng vậy đúng vậy.” Bàng Cát nhanh chóng đáp ứng.
Mọi người lại chuẩn bị một chút, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.
.
Người ra trận đầu tiên bên Liêu quốc là một hắc y nhân, hắn mặc một thân y vật màu đen cổ quái, trong tay cầm một cây cung dài, bên hông còn đeo một cây cung ngắn, phía sau đeo một cái giỏ đựng tên, hai tay áo đều gắn ám tiễn, bên hông còn đeo một cái túi chứa đồ.
Người này đứng giữa bãi săn, chắp tay hành lễ với mọi người.
Tiểu Tứ Tử còn đang bị Bàng phi ôm không tha, cảm thấy Bàng phi mềm mềm thơm thơm, ngồi trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.
Bàng phi cưng chiều Tiểu Tứ Tử hết nói nổi rồi, cầm mấy miếng bánh ngọt thơm ngon đút cho bé, lại vui vẻ nói chuyện với bé, Tiểu Tứ Tử ngây thơ khờ khạo, trả lời thường ngoài dự liệu, Bàng phi bị bé chọc đến ngửa tới ngửa lui, một tiếng cục cưng một tiếng bảo bối, gọi đến Triệu Trinh bên cạnh trong lòng đều ngứa.
Triệu Phổ nhướng mi nhìn Công Tôn —— Rồi, lại thêm một mẹ nuôi!
Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Người nọ mang nhiều đồ vật như vậy, còn Bạch Ngọc Đường thì hình như cái gì cũng không mang.”
Đúng thế, đối lập với trang bị của võ sĩ Liêu quốc, Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn giống như một quý công tử đi uống trà, một thân bạch y không nhuốm bụi trần, trên người ngoại trừ một mặt dây chuyền bạch ngọc đeo ở bên hông, thì không có bất luận trang sức dư thừa nào, chứ đừng nói vũ khí… Không khỏi khiến người ta hoài nghi, đây là so xạ tiễn… như vậy làm sao so chứ?
Triệu Phổ thấy Công Tôn hiếu kỳ, bèn nói, “Ai, đừng lo, chung quy là có biện pháp, hơn nữa, ngươi xem người Liêu kia, toàn thân mang theo chí ít là mười cân sắt… mệt rụng rời.”
Công Tôn bật cười, tâm nói, Tân Đình Hầu của ngươi không nặng sao?!
.
“Vị này chính là xạ thủ giỏi nhất Liêu quốc của ta, gọi Đạt Hoàn Đan [dá wán dān].” Gia Luật Minh giới thiệu ọi người.
Tiểu Tứ Tử ở một bên quan sát, liền hỏi Bàng phi, “Bạch Bạch bọn họ làm gì vậy?”
Bàng phi cười tủm tỉm lau đường phấn trên khóe miệng cho bé, rồi lại đút vào miệng bé mứt hoa quả đã được cẩn thận tỉ mỉ tách bỏ hạt, cười nói, “Nga, bọn họ sẽ so tài bắn cung.”
Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được lại hỏi, “Bạch Bạch tỷ thí sao?”
“Ừ.” Bàng phi gật đầu.
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé vỗ hai cái, nói, “Bạch Bạch thắng!”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy bé phất tay với mình, cũng nhịn không được mà cười một cái… Ở đây không ít người thấy được nụ cười này của Bạch Ngọc Đường, đều hít một ngụm khí lạnh, tâm nói… Yêu nghiệt a, một nam nhân mà lại dễ nhìn như vậy, đúng là yêu nghiệt!
Triển Chiêu ngồi bên kia, một tay nắm chặt tay vịn trên ghế, một tay đỡ cằm tựa hồ đang xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Trinh thấy Tiểu Tứ Tử nói chuyện thật là khiến người thích, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, làm sao ngươi biết?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Dạ, hắn nói hắn là Đại Hoàn Đản ([dà wán dàn] = đại xong đời).”
Quần thần đều thiếu chút nữa cười phun, vừa nãy giọng nói của Gia Luật Minh rất rõ ràng, mọi người không chú ý. Bao Chửng thầm nhủ… Hài tử này không hổ là nhi tử của Công Tôn, cho nên nói đồng ngôn vô kỵ, nếu muốn so đo với nó thì không thể không tức chết, mặt khác, Bao Chửng càng thêm xác định, ở đây nhiều người như vậy, không chừng người sáng suốt nhất chính là Tiểu Tứ Tử… Đây là đại trí giả ngu.
Triệu Phổ cũng nhịn cười, gật đầu… Tên rất hay.
Gia Luật Minh hôm nay đã bị Tiểu Tứ Tử chế nhạo không biết bao nhiêu lần, thấy bé vẻ mặt ngây thơ, phồng má, nhóp nhép nhóp nhép ăn mứt hoa quả thì nhịn không được sắc mặt biến lạnh.
Tiểu Tứ Tử nhác thấy thì cả kinh, hướng vào lòng Bàng phi chui chui, Đản Đản rất hung dữ mà trừng bé.
Bàng phi thấy được, vội vàng bảo vệ Tiểu Tứ Tử, quay đầu lại hung dữ liếc mắt trừng Gia Luật Minh.
Đừng nói, Bàng phi là loại tướng mạo lãnh diễm, mày liễu nhướng một cái mắt hạnh trừng một cái, hơn nữa bản thân nàng từ bé đã được nuông chiều, lại có vài phần kiều man, trừng mắt thì trông rất hung hãn.
Gia Luật Minh ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Bàng phi xoa đầu Tiểu Tứ Tử, nói, “Đừng sợ Tiểu Tứ Tử, sau này ai dám khi dễ ngươi thì hãy nói cho ta biết!”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Mọi người nguyên bản không có ấn tượng quá tốt với Bàng phi, thứ nhất, phi tử xinh đẹp, nhiều ít cũng có chút xu hướng hồng nhan họa thủy, thứ hai, Bàng phi cũng không giống như hai vị phi tử kia tinh thông cầm kỳ thi họa, trái lại là dạng ngang ngược kiêu ngạo… Bất quá, hôm nay sủng ái Tiểu Tứ Tử nên lộ ra bản năng của người mẹ, không chỉ quần thần, ngay cả Triệu Trinh cũng có thêm vài phần yêu thích đối với nàng.
Triệu Phổ nhịn không được nói với Công Tôn, “Sinh thần bát tự của Tiểu Tứ Tử nhất định rất tốt.”
“Sao ngươi biết?” Công Tôn xoay mặt nhìn hắn, nói, “Thực sự rất tốt a! Nó cầm tinh là trư, là con heo nhỏ được sinh vào nửa đêm tết trung thu.”
Triệu Phổ cười gật đầu, “Cho nên ai có dính dáng tới nó, đều có phúc khí.”
Công Tôn cười cười, tâm nói, đương nhiên, Tiểu Tứ Tử nhà y chính là tiểu phúc tinh.
Gia Luật Minh thở dài, có lửa cũng không có nơi bùng phát, trước mặt hoàng đế lại cùng phi tử của hắn trợn mắt nhìn nhau thì cũng không ổn, đành phải nói với Đạt Hoàn Đan, “Hoàn Đan, cùng ngươi tỷ thí chính là Bạch Ngọc Đường.”
Đạt Hoàn Đan quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút không hiểu, bèn hỏi, “Cung tiễn của ngươi đâu?”
Bạch Ngọc Đường lúc trước cũng không muốn tới, là bị Triển Chiêu lừa tới.
Sáng sớm hôm nay, Triển Chiêu đột nhiên đến tìm hắn, nói muốn đánh đố với hắn, Bạch Ngọc Đường không có chuẩn bị, đánh cuộc thua… Bị Triển Chiêu lừa tới bãi săn thì mới biết được, con mèo kia muốn hắn cùng người Liêu so tài đi săn.
Bạch Ngọc Đường nhìn một thân trang bị của Đạt Hoàn Đan thì cũng phát mệt giùm hắn, thấy đối phương hỏi mình, liền nói, “Không phải chỉ cần bắn rơi con mồi là được sao? Cũng không bắt buộc dùng cung tiễn.”
Đạt Hoàn Đan sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Vậy, ngươi dùng cái gì bắn rơi con mồi?”
Bạch Ngọc Đường phất tay, từ trong tay áo rơi ra một nắm mặc ngọc phi hoàng thạch… Những phi hoàng thạch này đều nhỏ như hạt đậu tương, tròn vo, một nắm lớn màu xanh sẫm, giống như cầm một nắm hạt đậu.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt… Phải biết rằng, phi điểu đều bay ở trên trời, một người có thể ném một viên đậu ra được bao xa?
Đạt Hoàn Đan nhíu mày, hỏi, “Ngươi cần giàn ná?”
Bạch Ngọc Đường lười nói thêm với hắn, bảo, “Ít nói nhảm, bắt đầu đi.”
Triển Chiêu cười tủm tỉm ở phía sau nói, “Bạch huynh, đừng thua a, thua trận thì phải mời ăn, ta muốn tiệc rượu thượng đẳng ở Thái Bạch Cư.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, Triển Chiêu còn đang ghi hận chuyện tối hôm qua mình gạt hắn, khiến cho hắn thức trắng cả đêm đây mà.
Trần Ban Ban quay đầu liếc nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh thấy Triệu Phổ và Công Tôn còn ngồi bên kia uống trà, vẻ mặt thanh thản, thì biết lần này mọi việc đều ổn thỏa, vì vậy gật đầu với Trần Ban Ban, nói, “Nếu đã chuẩn bị tốt, hãy bắt đầu đi.”
“Dạ.” Trần Ban Ban quay đầu nói với Bạch Ngọc Đường và Đạt Hoàn Đan, “Nhị vị, chúng ta chuẩn bị nghìn con bồ câu và sơn tước… Lát nữa sẽ mở lồng thả chúng ra, cũng sẽ có binh sĩ tiến vào rừng lung lay thân cây cành cây, khiến cho phi điểu hoảng sợ… Các ngươi ngay lúc con thứ nhất bay lên trời, bắt đầu tỷ thí… Đến khi tất cả đều bay đi mới thôi, ai hạ được nhiều phi điểu thì người đó thắng.”
Đạt Hoàn Đan gật đầu, trên mặt Bạch Ngọc Đường không có biểu tình gì, khẽ gật đầu, Trần Ban Ban không khỏi thầm tán thán, Bạch Ngọc Đường này có khí chất thật đặc biệt, tựa hồ không phải nhân vật bình thường, lại có vài phần hảo cảm đối với hắn … Chỉ là, Trần Ban Ban không biết, ngày sau ông có một tai kiếp, mà người cứu ông, chính là vị bạch y thiếu hiệp lạnh như băng này, bất quá đây là chuyện sau này.
Triển Chiêu ở phía sau dõi theo, Triệu Phổ và Công Tôn thấy hắn đột nhiên ẩn ý mà bật cười… nụ cười này, cùng với nụ cười không rõ nghĩa của Tiểu Tứ Tử có vài phần tương tự, khiến người ta mơ hồ.
Sau đó, môt tiếng pháo vang lên, các tướng sĩ thả bồ câu ra… Thoáng chốc, đàn phi điểu giương cánh, bay lên bầu trời.
Cùng lúc đó, trong rừng vang lên tiếng xào xạc… kinh động vô số phi điểu.
Tất cả mọi người rướn dài cổ mà nhìn, con thứ nhất bay lên tán cây chính là một con sơn tước lớn.
Đạt Hoàn Đan kéo dây cung… nhưng không đợi mũi tên của hắn kịp bắn ra, thì Bạch Ngọc Đường đã giơ tay vung lên…
Mọi người chỉ thấy tay áo trắng như tuyết với đường viền bằng chỉ bạc của Bạch Ngọc Đường vung lên, vẽ tại không trung một đường gợn sóng thật đẹp, con sơn tước lớn kia không biết vì sao… trực tiếp rơi xuống đất.
Sau đó, con thứ hai, con thứ ba… Đều là Bạch Ngọc Đường vung tay áo, phi điểu liền rơi xuống đất.
Đạt Hoàn Đan còn chưa có cơ hội bắn ra một mũi tên, trong lòng sốt ruột.
Lúc này, có một đàn bồ câu ồ ạt bay lên, Đạt Hoàn Đan giơ tay cầm ra cây cung nhỏ, chuẩn bị tam tiễn liên phát, Bạch Ngọc Đường lại vung tay… Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trong tay Bạch Ngọc Đường là một nắm phi hoàng thạch rất nhanh được búng ra ngoài… Sau đó, một đàn bồ câu liền rơi xuống đất.
Đạt Hoàn Đan không cam lòng, giương cung bắn tên, lại nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhàn nhạt cười, lạnh lùng nói, “Lợi khí của người Liêu trên đất Tống ta, làm sao có thể tổn thương đến vật còn sống?”
Đạt Hoàn Đan sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lại vung tay một cái… Ba viên phi hoàng thạch bắn rơi toàn bộ ba mũi tên ngắn của hắn.
“Nói rất hay!” Triệu Phổ cười ha ha, chúng thần đều cảm thấy hăng hái.
Sau đó, phi hoàng thạch của Bạch Ngọc Đường không chỉ bắn tới con mồi, mà còn đánh rơi tất cả mũi tên và ám khí của Đạt Hoàn Đan… cho đến khi con phi điểu cuối cùng bay đi thật xa, Đạt Hoàn Đan còn chưa bắn rơi được một con nào, thắng bại đã rõ.
Quần thần của Tống triều đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nhỏ bé khanh khách cười.
Gia Luật Minh thì trong lòng đầy ảo não… Hắn vốn nghĩ ván thứ nhất là tất thắng không thể nghi ngờ, tài bắn cung của Đạt Hoàn Đan không ai có thể sánh bằng, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Bạch Ngọc Đường.
Ở đây có không ít cao thủ đại nội, đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm nhướng nhướng mi —— Bạch Ngọc Đường danh bất hư truyền!
Bắn ra phi hoàng thạch nhỏ như vậy, cần phải có nội lực cực mạnh. Công phu của Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ và Triển Chiêu tuyệt đối sàn sàn như nhau. Bất quá, trận này Triển Chiêu đem Bạch Ngọc Đường đến so tài thật sự rất đúng, trên giang hồ ai chẳng biết, Bạch Ngọc Đường là truyền nhân duy nhất của Cách Không chưởng, ám khí thiên hạ nhất tuyệt.
“Ván đầu tỷ thí, Bạch Ngọc Đường thắng.” Trần Ban Ban cất cao giọng, “Kế tiếp, bắt đầu ván thứ hai.”
Quần thần lại lên tinh thần thêm vài phần, bởi vì người thứ hai xuất trận chính là Triển Chiêu, tất cả mọi người rất hiểu Triển Chiêu… Triển Chiêu tuy rằng thoạt nhìn luôn luôn cười cười rất dễ ở chung, nhưng mọi người đều biết rõ, đó là người tuyệt đối không thể đắc tội!
“Ván thứ hai là thu mồi phải không” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Triển hộ vệ nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Triệu Phổ nhếch miệng cười, nói, “Ngươi có tin không, vừa nãy nếu không so xạ tiễn, mà là thi dùng tay bắt, Triển Chiêu cũng có thể thắng được Đại Hoàn Đản? Ngươi quên chuyện lần trước bọn họ giúp ảnh vệ bắt chim rồi sao?”
Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Lợi hại như vậy sao?”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh hai người ngồi xuống, nói, “Khinh công của Triển Chiêu là thiên hạ đệ nhất.”
Triệu Phổ nhướng mi liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Thật hiếm có, ngươi dĩ nhiên thừa nhận hắn là thiên hạ đệ nhất?”
Bạch Ngọc Đường cũng nhướng mi, thản nhiên nói, “Chỉ là khinh công mà thôi.”
Nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm quay đầu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường xoay mặt, con mèo này… gian quá đi!
Triển Chiêu đi ra bên ngoài, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn xem Liêu quốc bên kia phái người nào ra.
Gia Luật Minh nhẹ nhàng vỗ tay một cái, chợt nghe được tiếng hổ gầm vang dội… Đám hắc hổ kia đi ra, ngồi xổm xuống trước mặt Gia Luật Minh.
Triệu Trinh cả kinh, văn võ quần thần cũng là hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi, “Này, đây là ý gì?”
Gia Luật Minh cười nói, “Chúng ta chỉ nói tỷ thí ba trận phân thắng bại, vẫn chưa quy định phải là người thì mới được tỷ thí… Chúng ta bên này, đi ra thu mồi chính là mười con mãnh hổ này.”
Tất cả mọi người nhíu mày, những người Liêu này âm hiểm gian xảo, rõ ràng đã sớm trù tính.
Bàng Cát nóng nảy, việc này liên quan đến sinh tử của lão a, liền nhảy dựng lên nói, “Không được, cái này không tính.”
Gia Luật Minh cười cười, “Hửm… không tính? Coi như ván này Đại Tống bỏ cuộc?”
Tất cả mọi người nhíu mày, chợt Triển Chiêu bật cười, nói, “Không sao, bắt đầu đi.”
“Có thể chứ?” Công Tôn có chút lắng nhìn Triệu Phổ.
Đã thấy Triệu Phổ không chút lo lắng, trái lại còn vuốt cằm chăm chú suy tính, “Ai nha, một lát làm một bộ xiêm y bằng da hổ cho Tiểu Tứ Tử, lại làm thêm cái mũ da hổ. Tiểu Tứ Tử nếu đội mũ da hổ, vậy không chừng càng thêm khả ái! Đúng rồi, cũng làm cho ngươi một cái áo khoác da hổ… Đây chính là tài liệu hảo hạng!”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, nói, “Ngươi đừng náo loạn, đó là mãnh thú, không chỉ biết bắt mồi, chúng nó còn biết đả thương người.”
Triệu Phổ bật cười, nói, “Mãnh thú thì sao? Dù có mạnh thì có thể mạnh bằng Triển Chiêu sao?”
Công Tôn thấy Triệu Phổ không hề nóng nảy chút nào, tâm cũng an một chút, chợt nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói, “Gấp gáp cái gì, lão hổ dù có to bao nhiêu, thì tổ tông cũng là mèo.”
Du Long Tùy Nguyệt Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã