Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
o cánh cửa của đại giảng đường đã được đóng kín, bác sĩ Roth phải đi ra sân trong, để từ đó có thể nhìn qua cửa sổ vào giảng đường đã được làm tối lại. Sau khi Larenz kể cho ông nghe kết cuộc của câu chuyện cách đây vài phút, ông đã vội vàng đi xuống dưới, để xem giáo sư Malzius và hai luật sư đang ở đâu. Ông đã thầm hy vọng rằng giáo sư hôm nay cũng lại nghiên về những lời giải thích ngoài đề. Như mọi lần, khi ông ấy có người nghe. Và phỏng đoán của ông dường như đã đúng. Roth ước tính thời gian ông còn có được vào khoảng mười lăm phút, khi ông nhìn thấy Malzius vừa mới bắt đầu với những tấm phim dương bản của ông ấy. Mặc dù vậy, ông vẫn hối hả trên con đường trở về lại khu bệnh nhân cách biệt, nhất là vì ông còn dự định đi vòng đến phòng thuốc trong bệnh viện. Chỉ ba phút sau đó, ông lại thở gấp đứng trước căn phòng số 1245. Ông vuốt tóc cho thẳng lại và ném nhanh một cái nhìn vào trong phòng qua lỗ nhòm được gắn trong cánh cửa bằng kim loại màu xám nhạt. Tất cả đều không thay đổi. Larenz bị trói nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần. Mặc dù vậy, Roth vẫn ngần ngừ. Rồi ông giật người và dùng tay phải chậm chạp tra chiếc chìa khóa bằng sắt nặng nề vào ổ khóa cũ. Cánh cửa tự động mở ra khi ông xoay nó sang phải.
“Thế là anh đã trở lại”.
Larenz hơi ngẩng đầu lên và quay nó về phía cửa khi người bác sĩ bước vào phòng ông. Bàn tay trái giấu sâu trong túi của áo choàng bác sĩ, để Larenz không nhìn thấy ngay lập tức nó còn bị phồng ra bởi những gì khác nữa.
“Vâng, tôi đây”.
“Tức là anh đã suy nghĩ lại rồi?”
Bác sĩ Roth đi đến cửa sổ có căng lưới và câm lặng nhìn ra sân trong tối đen phủ đầy tuyết. Những bông tuyết đầu tiên đã rơi vào sáng ngày hôm nay và bây giờ phủ kín nét xấu xí đơn sơ của con đường bê-tông đi vào bệnh viện.
“Anh có mang theo cái mà tôi xin anh không?”
“Có, nhưng...”
“Đừng nhưng! Không có nhưng nếu như mới đây anh đã chú ý lắng nghe tôi”.
Larenz nói đúng. Bác sĩ Roth biết điều đó. Nhưng mặc dù vậy ông vẫn còn ngần ngừ. Kế hoạch quá nguy hiểm. Ông không muốn làm cho ông ấy có được đơn giản như thế.
“Thôi đi nào. Chúng ta không còn thời gian nữa, ông bạn trẻ của tôi ơi. Lẽ ra họ đã ở đây từ nửa tiếng rồi”.
“Được. Bây giờ thì tôi nhảy qua bóng của tôi và làm ơn cho anh một lần duy nhất, bác sĩ Larenz. Vì hôm nay anh đã thổ lộ với tôi một cách cởi mở như vậy. Nhưng anh thật sự không thể chờ đợi gì nhiều hơn ở tôi nữa”.
Roth thả cái hộp thuốc nhỏ trong túi áo khoác của ông ra, rút bàn tay trái khỏi túi và cởi dây trói ở giường bằng một vài động tác khéo léo. Viktor nhẹ nhõm chà xát mắt cá chân và các khớp xương của chân tay được tự do của ông.
“Cảm ơn. Thật là một việc làm nhân từ”.
“Không có chi. Chúng ta còn lại nhiều nhất là mười phút. Rồi tôi phải trói anh lại. Anh có muốn vào nhà vệ sinh và rửa mặt một lần nữa trong thời gian này hay không?”
“Không. Anh biết tôi muốn gì kia mà”.
“Tự do?”
“Vâng”.
“Không thể được. Tôi không thể làm việc đó được, và anh biết điều đấy”.
“Nhưng tại sao? Tôi không hiểu. Bây giờ, khi anh đã biết được cả câu chuyện rồi”.
“Có thật không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã kể cho anh tất cả”.
“Tôi không tin”. Bác sĩ Roth lắc đầu và thở mạnh qua mũi trong lúc đấy. “Tôi nghĩ là anh giấu tôi một điều gì đó quyết định. Và anh biết rất chính xác tôi muốn nói gì”.
“Có thật không?” Larenz cười tinh quái.
“Có cái gì để mà cười kia chứ?”
“Không có gì cả”. Larenz ngoác miệng cười to hơn. “Thật ra thì không có gì cả. Tôi chỉ tự hỏi là không hiểu đến khi nào thì anh nhận ra điều đó”.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn