If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ởi vì Quý Thừa Xuyên cố tình để cho bọn họ nghi ngờ, truyền thông càng thêm quan tâm đến vết thương của anh, trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, rất nhiều người bắt đầu tin tưởng tin tức Đại Chủy Đại Báo tung ra, họ cho rằng chính xác là Quý Thừa Xuyên đã bị trọng thương, đang hấp hối.
Nếu thật là vậy, mấy lão hồ ly bên hội đồng quản trị chắc đang rục rịch, không thôi cũng đang lo cuống cuồng, nhưng dĩ nhiên Quý Thừa Xuyên sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn.
Hôm nay là ngày thứ năm sau khi nhập viện, ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Thừa Xuyên dù có bất tử cũng phải tàn tật, bỗng nhiên anh lại để cho Khương Nam Hiên thay anh làm thủ tục xuất viện.
Nghe nói Quý Thừa Xuyên sẽ ra khỏi bệnh viện, Tống Dao sợ đến ngây người.
“Gì hử, em không muốn anh mau chóng xuất viện sao?” Không phải anh nói muốn ở lại bệnh viện để dụ rắn ra khỏi hang đó ư, sao lại bỗng dưng thay đổi quyết định rồi?
“Chẳng lẽ em không nỡ rời xa nơi đây ư?” Giọng điệu Quý Thừa Xuyên tràn ngập ý cười kèm theo đó là sự mờ ám.
Tống Dao vừa hiểu rõ hàm ý trong câu nói của anh, mặt liền đỏ bừng.
Những ngày qua, tuy hai người bắt đầu cuộc sống ăn uống hằng ngày ở trong bệnh viên, nhưng vì Quý Thừa Xuyên đã bao toàn bộ phòng bệnh VIP của cả tầng, ngay cả hộ lý cũng rất ít khi được phép đến quấy rầy, vì thế nên phòng bệnh trở thành nơi tốt nhất để tổng giám đại nhân đốc giở trò lưu manh.
Hằng ngày chăm sóc anh cũng thôi, đút cơm thay quần áo cũng nhịn, nhưng mỗi ngày lúc nào tổng giám đốc đại nhân đều quấn quít lấy cô, thậm chí lúc ngủ cũng bắt cô ngủ chung, thế là thế nào?
“Nếu em không nỡ, anh có thể xem xét ở lại đây vài hôm.”
“Không, không, không, em nghĩ xuất viện thì tốt hơn.” Tống Dao hoàn hồn, liên tục chữa lại.
“Chẳng phải còn luyến tiếc đó sao?”
Trông thấy Quý Thừa Xuyên dường như sắp sửa thay đổi ý định, Tống Dao nóng vội: “Làm gì có? Không khí trong bệnh viện rất ngột ngạt, diện tích nhỏ, người qua lại rất nhiều, rất bất lợi đối với tình trạng hồi phục vết thương của anh!”
“Em cũng cảm thấy thế à?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!” Tống Dao gật đầu lia lịa như giã tỏi.
“Vậy hãy về ở chung với anh đi.”
“Hả?!” Tống Dao kịp thời phản ứng, trừng to con mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên.
“Không phải em chê không khí ngột ngạt ở đây sao, diện tích nhỏ, người qua lại quá nhiều?” Quý Thừa Xuyên vặn hỏi.
“Không có… Không có, ở đây rất tốt…”
“Vậy ở hai ngày nữa.”
“Hả?” Tống Dao hoàn toàn bị tổng giám đốc đại nhân xoay vòng, đầu óc không còn suy nghĩ được nữa.
“Haizz!” Bắt gặp bộ dáng rối rắm của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên đạt được như ý, nhưng tiếp tục than thở, “Dao Dao, một lát thì em muốn đi, một lát thì em muốn ở, không lẽ em bị mắc chứng sợ hãi việc phải lựa chọn rồi hả?”
“…” Tống Dao càng bối rối hơn.
Lúc này, Quý Thừa Xuyên cố làm ra vẻ nói: “Em đã không thể quyết định được, hay là để anh thay em quyết định nhé, lát nữa khi mà làm thủ tục xuất viện xong xuôi thì theo anh về.”
Tống Dao suýt chút nữa đồng ý, may mà cô kịp thời phản ứng lại.
Không đúng! Tổng giám đốc đại nhân đang đào hố dụ cô nhảy xuống đây mà, ai bảo ngoài chuyện tiếp tục nằm viện thì phải theo anh về chứ, tại sao không có lựa chọn thứ ba vậy?
“Em nghĩ hay anh cứ xuất viện, còn em về nhà em, như vậy là tốt nhất!”
“Không lẽ em định để anh một mình về nhà sao?” Thấy cô sắp lung lay, Quý Thừa Xuyên bỗng đổi giọng, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hơi tủi thân.
Vẻ đối lập đó thật sự rất có uy lực mạnh mẽ, trong chốc lát Tống Dao có chút không thể đỡ nổi: “Không phải còn trợ lý Khương đó ư, anh ta nhất định sẽ đi theo anh.”
“Em định để ột gã đàn ông cao to đến chăm sóc cho anh sao?” Quý Thừa Xuyên vặn hỏi.
Tống Dao im lặng, sau đó nói: “Nếu là chăm sóc, cũng có thể thuê hộ lý đến chăm sóc mà.”
“Anh không có thói quen để người lạ chăm sóc.” Tổng giám đốc đại nhân bày ra vẻ mặt chán ghét.
Mẹ nó! Anh đừng kiếm cớ nữa được không?
Tống Dao tiếp tục nén giận đề nghị, “Vậy thì nhờ chị Viện nhé?” Chị Viện còn là y tá của Quý Thừa Xuyên, kinh nghiệm phong phú, làm việc nghiêm túc, lại là người quen, vậy nên theo như lời cô thì hẳn là tổng giám đốc đại nhân sẽ không viện cớ nữa phải không?
Nào ngờ gương mặt Quý Thừa Xuyên càng tủi thân hơn: “Khỏi nói nữa, anh biết em không muốn chăm sóc anh, anh cũng không miễn cưỡng em.”
Trời ạ, không những hạ mình, lại còn tủi thân, thất vọng nữa. Sao hôm nay tổng giám đốc đại nhân lại giàu cảm xúc như vậy chứ?
Trái tim của Tống Dao trong chốc lát liền mềm ra, bỗng dưng có cảm giác tội lỗi không bằng cầm thú: “Em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm!”
“Vậy em đồng ý theo anh về?”
“…”
“Không bằng lòng, vậy thôi, dù sao anh chỉ bị đâm một nhát dao, trúng phải mấy cú, hơi chấn động não tý xíu thôi…” Người nào đó lộ ra vẻ mặt mất mát, đáng thương lần nữa, cực kỳ không có hình tượng mà lảm nhảm ở đó.
Trước tình huống này, quả thực đã khiến Tống Dao thay đổi cách nhìn mới đến tận cùng, đây là tổng giám đốc đại nhân mà cô quen đấy sao? Cái người này và gã tổng giám đốc máu lạnh tuyệt tình trước đây thật sự là một người à? Trời đất đảo điên sụp đổ rồi ư?
Giả vờ đáng thương, chắc chắn là giả vờ đáng thương! Nhưng cô lại vì bộ mặt ấy mà thấy đau buồn, chua xót, cảm thấy anh thật tội nghiệp, thật là không thể đành lòng từ chối lời mời của anh?
Ngay lúc Tống Dao còn do dự, Quý Thừa Xuyên vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Thật ra cũng không nhất định cần người chăm sóc, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ thôi, nếu không cẩn thận té ngã ở nhà, cùng lắm thì quay lại bệnh viện, nam tử hán đại trượng phu…”
Anh đủ rồi đó!
Tống Dao sắp khóc: “Em đi, em về cùng anh được chưa?”
“Vậy thì quyết định vậy đi.” Anh lập tức dừng chủ đề tại đây, một giây sau lại quay về bản tính bình thường của Quý Thừa Xuyên.
“Nhưng em nói trước, chờ vết thương của anh tốt rồi thì em…”
Tiếc rằng không chờ Tống Dao nói hết, Khương Nam Hiên đã làm xong xuôi thủ tục xuất viện đi vào, thuận tay đẩy đến một chiếc xe lăn, nói với Quý Thừa Xuyên: “Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu lên.”
“Đi thôi.” Quý Thừa Xuyên đứng lên, thoải mái ngồi xuống xe lăn, liếc mắt về phía Tống Dao.
Anh gọi cái này là “đi” à? Anh có hai bánh xe, phải gọi là “lăn”!
Trong Tống Dao thầm phỉ nhổ, công kích không một tiếng động.
Trái lại, Khương Nam Hiên cũng nhìn thấy đầu mối trong đó, nhưng giả vờ không biết chuyện hỏi: “Thư ký Tống, không lẽ cô định theo Quý tổng về nhà đó hả?”
Nghe như cô sống chết đòi đi theo Quý Thừa Xuyên về nhà anh ý, Tống Dao vừa muốn cãi lại, Quý Thừa Xuyên đã đáp một tiếng: “Đúng, em theo tôi về nhà.”
“Chà, không ngờ tốc độ của hai người lại mau thế, mới đó mà đã cùng nhau về nhà.”
“Ai nói tôi muốn…” Tổng giám đốc đại nhân vừa quét mắt tới, khí thế của Tống Dao thấp hơn một bậc, yếu ớt đổi giọng, “Tôi chỉ đi chăm sóc người bệnh.”
“Ồ cũng phải, bây giờ Quý tổng rất cần “chăm sóc”.” Anh ra sức nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Chăm sóc em gái anh đó! Tống Dao tức giận suýt nữa hộc máu, nhìn qua Quý Thừa Xuyên rồi nhìn lại Khương Nam Hiên, một kẻ làm ra vẻ hiển nhiên, một kẻ mặt mũi tràn đầy ý cười xấu xa, nhìn thế nào cũng giống hai loài đồng vật… Sói và chó sói!
Nghĩ đến tương lai trong một khoảng thời gian rất dài, mình phải ở chung với hai tên cực kỳ vô sỉ này, trước mắt Tống Dao tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm