Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 56
Ở nhà ăn.
Không thấy cô giáo nói gì về chuyện của nó nên Thiên Anh cứ nghĩ mọi người chẳng biết gì cứ thế thản nhiên tung tăng, nếu không có chứng cứ hay bằng chứng gì thì việc gì cô ta phải sợ chứ. Thiên Anh vui vẻ đi cùng hắn tới quầy chọn đồ ăn, mọi ngày cũng ăn cùng bàn nhưng hôm nay Thiên Anh cũng nhận ra vẻ khác biệt của hắn, có chút gì đó thay đổi nhưng thay đổi gì thì cô ta không biết. Thấy nó tai đeo headphone tiến lại gần quầy chọn đồ ăn thì ngứa mắt, lại muốn sinh sự kiếm chuyện, nhưng lạ lắm, mọi hôm nếu có nó xuất hiện thì hắn sẽ phản ứng ngay nhưng sao hôm nay lại im thế. Thiên Anh nheo mắt nhìn nó rồi nhìn hắn suy nghĩ, muốn kiểm tra thử cho chắc, cô ta bước tới trước chặn đường nó lại.
- Ngồi cùng bàn được chứ _ Thiên Anh hỏi
- …. _ nó chẳng nói gì mà chỉ nhìn thôi
- E hèm…nếu không muốn thì thôi, thật ra thì tôi cũng muốn nói chuyện với cô một chút _ Thiên Anh liếc sang xem hắn có nhìn không, thì ra là có
- … _ nó thở dài gỡ headphone ra _ cô nói cái gì
- Cô… _ Thiên Anh tức đỏ mặt vì ngại, học sinh có mặt ở đó đang cười cô ta như một trò cười vậy
- Chuyện gì…muốn nói gì sao _ nó nhước mày lên nhưng vẫn cái vẻ mặt vô cảm đó
- Tôi chỉ muốn nói vài thứ nhưng có lẽ cô không muốn nghe nên thôi vậy _ Thiên Anh quay mặt đi
- Có gì thì nói đi…đừng có úp úp mở mở
- Cô không còn liên lạc gì với Linh San nữa sao…cô ta đúng là một người bạn không tồi đấy, mỗi tội cô ta hơi nhát gan…và ngu ngốc nữa _ Thiên Anh cúi sát vào tai nó thì thầm
- Ý cô là gì _ vẫn cái giọng điệu đó, vẫn bộ mặt đó nó hỏi
- Không có gì…chúc mừng vì không phải kí vào cái biên bản chết tiệt kia _ Thiên Anh nghiêng đầu nhìn nó cười
- Cái gì?
- Tôi hiểu rõ chứ…ba làm hiệu trưởng của một nhạc viện lớn thì việc luyện tập của con gái chắc ông ta cũng quản rất kĩ…đúng chứ, chắc cô bận lắm
- Đừng có nhắc đến ba tôi _ nó nhắm mắt lại nuốt cơn tức nhẫn nhịn nói
- Vất vả cho cô rồi…luyện tập nhiều vậy thì thời gian đâu mà học bài…
Cuộc nói chuyện của nó với Thiên Anh dần thu hút được sự chú ý của mọi học viên trong học viện, Vương đi từ ngoài vào thấy đông đông nên cố chen lên trước xem chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không còn thấy hiểu kì nữa, mà đang bắt đầu tập trung xem chuyện gì xảy ra, hắn nhận thấy sự thay đổi sắc thái trên khuôn mặt nó. Eric ngồi gần nó nãy giờ nghe hết mọi thứ, nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy, cậu muốn xem kết quả, và người kết thúc là ai.
- Nếu đã không được chuẩn bị bài vở kĩ trước khi đi thi thì việc lo lắng là chuyện bình thường _ Thiên Anh cười cười
- Cảm ơn đã lo lắng cho tôi _ nó nói rồi bước đi
- Và việc sử dụng tài liệu cũng là điều dễ hiểu thôi mà đúng không? _ câu nói của Thiên Anh nhận được sự hưởng ứng của mọi người, họ bắt đầu bàn tán, chỉ có học sinh lớp nó mới chuyện thực hư thế nào thôi mà
- Cô có biết mình đang mắc phải một sai lầm không _ nó quay lại nhìn Thiên Anh
- Sao nào _ cô ta nhướn mày lên khiêu khích nó
- Tôi cho cô cơ hội rút lại lời nói của mình…không thì đừng có trách _ nó nói
- Hừ….cô đang uy hiếp tôi sao _ Thiên Anh cười đểu nhìn nó
- Cô nghĩ tôi đang đùa với cô sao _ nó lắc đầu nhẹ
- Cô…sự thật là thế còn gì, ai mà không biết…
- À… sự thật
Nó thả rớt cái đĩa cơm trên tay mình xuống sàn làm cái đĩa vỡ gây ra tiếng động chói tai vang vọng khắp nhà ăn khiến ai cũng giật mình nhìn nó.
- Cô làm cái gì vậy _ Thiên Anh hơi sợ nhìn nó
- Cô có biết là tôi đang rất nhịn cô không _ nó nhướn mày lên hỏi
- Hai đứa thôi đi _ Vương biết cảm xúc của nó đang thay đổi
- Tôi cần phải biết sao _ Thiên Anh cười chế nhạo nó
- Anh bảo thôi mà _ Vương nhìn Thiên Anh
- Sao chứ…vì anh thích nó nên anh bảo vệ nó sao _ Thiên Anh hét lớn
Cả nhà ăn lại cho chuyện để bàn tán, mọi người ai cũng thấy nó với anh thân thiết, họ cứ nghĩ nó với anh là anh em, không phải anh với Ân là bạn thân sao, là bạn thân mà có thể yêu người yêu của bạn mình, bạn tồi à. Mọi người chỉ trỏ nhìn anh và nó, nó cũng chẳng ngạc nhiên vì nó vừa biết chuyện này cách đây vào phút trước rồi, đã chuẩn bị tâm lý rồi.
- Cô nghĩ tôi cần ai đó bảo vệ …giống như cô sao, kẻ đáng thương _ nó cười nửa miệng nhìn cô ta
- Chuyện gì vậy _ Duyên bước vào chỗ mọi người đang đứng
- Mọi chuyện nên dừng lại được rồi đó _ Eric ngồi gần đó cũng đứng dậy nói vì cậu nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của nó
- Cô nói vậy là ý gì… _ Thiên Anh nói
- Sự thật…và bảo vệ…để tôi chỉ cho cô thấy
Nó vừa bước vừa nói chậm rãi, cho đến khi đứng đối diện với Thiên Anh nó thẳng tay tát cô ta một cái rất mạnh khiến cô ta hoảng sợ đánh rớt chiếc đĩa đang cầm trên tay.
“ CHÁT “
Cái tát vang to khiến ai cũng ngạc nhiên, ai cũng biết hậu quả của việc chọc tức nó nhưng chưa bao giờ họ thấy nó thật sự tức giận như vậy, sắc mặt và giọng nói lạnh băng khiến ai nhìn thấy cũng lạnh xương sống kể cả hắn nữa là. Hắn quyết định không can thiệp vào chuyện này, hắn muốn biết người con gái yêu hắn cũng là người hắn yêu thật ra là người như thế nào.
- Cô…đánh tôi sao _ Thiên Anh một tay ôm má nói
- Thôi đi…tôi nói hai người thôi đi…_ Vương nhìn nó rồi nhìn Thiên Anh
- Là cô muốn biết nên tôi mới giúp
- Cô đánh tôi chẳng khác nào tôi nói đúng…một kẻ giỏi khoe mẽ như cô rốt cuộc cũng chỉ là kẻ quay cóp…nhục nhã _ Thiên Anh nói làm mọi người xì xầm
- Thế sao…tôi làm hay không cô phải là người biết rõ chứ _ câu nói của nó làm mọi người khó hiểu
- Việc của cô sao tôi biết chứ _ Thiên Anh đỏ mặt
- Không phải cô là kẻ đã để quyển sách vào ngăn bàn tôi sao…
- Tôi không có _ Thiên Anh bắt đầu chối
- Không lý nào khi tôi không có trong lớp mà quyển sách lại tự xuất hiện được…ngăn bàn tôi trống trơn nhưng khi cô ngồi vào thi ngăn bàn lại có sách…không kì lạ lắm sao _ nó nói
- Tao biết là có người hại mà _ học sinh lớp nó nói
- Đẹp mà thù dai vậy mày _ hs2
- Cô ta cứ kiếm chuyện với Lệ Băng hoài à _ hs3
- Ôi trời…lần nào cũng thế, tưởng có gì to tát lắm chứ _ hs4
- Cô ta thích tạo scandal nhờ _ hs5
- Mấy người thì biết gì mà nói _ Thiên Anh quay lại quát vào mặt mọi người
- Cô có biết cô đang vu oan cho người khác không hả _ Thiên Anh quay lại nhìn nó
- Vu oan cho người có tội sao _ nó cười đểu
- Dừng lại đi…đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm _ Eric bước lên giữa đám đông
- Cô thay đổi nhiều hơn tôi tưởng rồi _ Duyên khoanh tay nhìn Thiên Anh
- … _ nó quay lưng tính bỏ đi
- Dù cho có tài năng hay thật sự giỏi giang đi chẳng nữa…nhưng có người đứng sau chống lưng như ba cô thì chẳng có gì đáng khen cả _ Thiên Anh nói làm nó dừng lại
- Tôi đã nói cô đừng có nhắc đến ba tôi nữa mà _ nó gằm mặt xuống nói
- Sao chứ…cô không phải có người ba tuyệt với lắm sao…một bà mẹ vĩ đại nữa…nhưng rồi sao nào, cuối cùng cô cũng chẳng có thứ mà người ta hay gọi là “ tình thương” đó sao…phải chạy theo giành giật của người khác
- Tình thương hả…tôi giành giật của ai _ nó quay lại nhìn Thiên Anh với ánh mắt sắc lạnh _ cô đang cố tình công kích tôi đó sao
- Một kẻ khôn ngoan như cô thì nên biết cái gì của mình và cái gì không phải chứ…cướp người yêu của người khác là không tốt đâu
- Hình như một cái tát với cô vẫn chưa đủ để cô tỉnh táo nhận ra đâu là sự thật thì phải _ nó nhếch mép nhìn xuống đất rồi ngước lên nhìn cô ta
- Sự thật sao…sự thật về cái gia đình không biết dạy con mình kìa, để con mình ra đường là cướp giật những thứ không phải của mình kia
- CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NHẮC ĐẾN GIA ĐÌNH TÔI ĐÂU _ nó lao tới trước bóp mạnh cổ cô ta bằng một tay rồi đưa tay lên cao tát cô ta một cái nữa
- Đủ rồi _ hắn nắm chặt cổ tay trái đang bóp cổ Thiên Anh của nó, tay còn lại hắn chụp cánh tay đang ở trên không _ dừng lại được rồi
- … _ nó nhìn hắn cười đểu
- Nên biết giới hạn của mình là ở đâu chứ _ Thiên Anh nói
- Để tôi nói cho cô biết….người thiếu tình thương là cô kia…dùng thứ tôi không dùng nữa thì cô còn đáng thương hơn tôi nhiều lần…à mà để tôi nói rõ cho cô hiểu…tôi chưa bao giờ xem người đó là của tôi nên tôi chẳng cướp gì của cô cả…không cần nữa, cứ dùng đi, thứ tôi đã không cần nữa thì tôi không tiếc đâu
Những lời nó nói ra hắn thấy nhói trong lòng, sao từng lời từng chữ của nó có thể khắc sâu vào tâm trí hắn được chứ, lời nói sắc như dao cứa vào tâm hồn hắn vậy. Hắn liên nới lỏng tay ra nên nó giật tay của mình lại ngay, nó nhìn hắn lần cuối trước khi nó quyết định quên hắn. Cái khuôn mặt đó, mái tóc rối đó, nụ cười đó và cả ánh mắt đó nữa nó sẽ đào mồ chôn thật sâu để không bao giờ thấy nữa, con người trước mặt nó đây không phải là người nó yêu, chỉ là người giống người thôi. Nó sẽ không làm gì hết, sẽ chỉ đứng yên mà nhìn thôi, sẽ không còn quan tâm đế con người đó nữa. Nó bước đi ra khỏi nhà ăn, đi tới đâu học sinh liền dàn ra hai bên cho nó đi, thiệt sự ai dám nói nó sướng khi biết mọi thứ rồi chứ. Do nó hất hơi mạnh tay khiên vết thương của viên đạn bắn trúng chợt nhói khi cử động mạnh, hắn hơi nhăn mày, nhưng vết thương này giúp hắn nhớ ra chuyện gì đó của cái đêm đệnh mệnh đó. Hình như hắn trúng đạn là vì cứu Pin, rồi sau đó Pin nói hắn đi đi, hắn đi đâu, đi gặp ai, còn sợi dây chuyền hắn đã lấy sợi dây chuyền, nhưng lấy để làm gì chứ. Hắn đang cố gắng nhớ ra thì Duyên lên tiếng giải tán đám đông khiến hắn chợt bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ đó.
- Không ngờ….cô lại ác như thế này _ Duyên cười
- Chị im đi…một kẻ không đủ năng lực để vào top 10 như chị thì không có tư cách nói chuyện với tôi đâu
- Cô mới là kẻ phải im lúc này…tôi…đã chính thức vào top 10 cô không biết sao
- Là do có người rút lui thì chị mới được vào…có gì tự hào mà nói chứ
- Đúng rồi…ít ra cũng nhờ năng lực mới được xem xét lại…chứ không phải như cô, dùng tiền lót thảm ình đi _ Duyên cười rồi bỏ đi
- Chẳng còn chuyện vui ấy người xem nữa đâu _ Duyên vừa đi vừa nói để mọi người giải tán
- Thì ra là vậy _ Eric nói
- … _ Vương thật sự không thể nói gì vào lúc này, mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát rồi
- …._ hắn cũng đứng hình nhìn cô ta, thật sự hắn không thể tự mình làm nổi bài toán này đâu, nó quá khó, hắn không đủ kiên nhẫn để làm đâu
Người con gái yêu hắn lại là người mạnh mẽ thế sao, bên trong thì yêu đuối còn bên ngoài lại như con nhím xù lông thế sao, hắn cũng có mắt nhìn người đấy, hắn tự khen mình. Nhưng mà, cái ánh mắt lúc hắn buông tay nó ra nó nhìn hắn có ý gì, sao đôi mắt đó sâu thế, chất đầy nỗi buồn bên trong đó. Mỗi người một suy nghĩ rồi dần dần ai cũng giải tán.
Buổi chiều hôm đó nó trải qua hai bài thi rất thành công, nó đã được học cách kiểm soát cảm xúc suốt quãng thời gian tuổi thơ được trả bằng nước mắt thì đây chính là cách vận dụng nó. Nhất quyết không có cảm xúc buổi trưa diễn ra ở nhà ăn đụng chạm vào kết quả bài kiểm tra được, mẹ nó nói vị trí số một là của nó, bây giờ nó sẽ quay về là nó làm những gì đã được định sẵn. Khi hắn bước vào cuộc đời nó nó đã biết đâu mới là sống, đâu mới thật sự là hạnh phúc, nó cũng học được hai chữ “ tự do “ là gì. Nhưng nay thì thôi nhá, nó phải quay về làm chính nó thôi, rong chơi thế đủ rồi, nó không muốn mệt mỏi thêm nữa, hoài bão và ước mơ của nó còn quá nhiều, nó cần nhiều thời gian và sức lực hơn nữa để hoàn thành tất cả.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 57