Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Chỗ Này An Toàn
áng sớm hôm sau, Hàn Đông ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm hộp quà xa xỉ trước cửa, nhìn hơn nửa giờ. Trong đầu cứ tua đi tua lại câu nói Vương Trung Đỉnh nhờ Phùng Tuấn truyền lại: Có hận thù cá nhân gì thì cứ việc tìm anh ta phát tiết, đừng lấy sự nghiệp diễn xuất của mình ra đùa.
Quả thật, Hàn Đông cũng hiểu rõ mình không thể cứ hồ đồ như vậy.
Hắn quyết định vứt bỏ ân oán cá nhân, nghe theo lời khuyên của anh Vương, là một thằng đàn ông nên có can đảm, có tầm nhìn xa trông rộng, biết lựa chọn. Nếu là vấn đề về mặt tình cảm, vậy thì bắt tay từ phương diện sinh hoạt đi, trả thù được thì trả thù, anh cho là tôi đây không dám sao?
Điều thứ nhất: Không thích ăn đồ ăn có mùi lạ, nhất là cây hương xuân*.
(*Hương xuân, còn gọi là tông dù, mạy sao, xoan hôi. Là loài bản địa của phía Đông và Đông Nam Á, tên khoa học là Toona Sinensis. Lá non được sử dụng rộng rãi như một loại rau tại Trung Quốc; có vị hăng như hành tây. Có thể dùng để trị bệnh.)
Điểm này, Hàn Đông hoàn toàn khác với Vương Trung Đỉnh, hắn đặc biệt thích ăn cây hương xuân. Nhớ hồi vừa tới Bắc Kinh, hắn thuê một căn nhà trệt ở ngoại thành, bên cạnh đại viện có một gốc cây hương xuân. Bởi vì hàng năm cây hương xuân duy nhất trong khu toàn bị người ăn cắp, cho nên Hàn Đông rãi rất nhiều bột thuốc trừ sâu màu trắng lên cây, từ đó về sau cái cây chỉ có một mình hắn trộm.
Theo như quan sát, Hàn Đông phát hiện, buổi trưa Vương Trung Đỉnh rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dùng bữa xã giao với khách, nhưng phần lớn thời gian đều giải quyết ở nhà ăn của công ty. Từ văn phòng có một thang máy xuống thẳng tới nhà ăn, Vương Trung Đỉnh bình thường đều tự mình đi mua cơm, trừ phi bận bịu đến chân không chạm đất mới để người khác mang lên cho mình.
Trưa nay, Vương Trung Đỉnh theo thường lệ đi xuống mua cơm. Kết quả vừa mới bước vào thang máy chợt nghe thấy tiếng gọi truyền đến từ phía sau.
“Chờ một chút!”
Một bóng người vội vàng chen vào, tiếp theo là một cỗ mùi vị nồng nặc tràn đến, cửa thang máy cũng vừa lúc khép lại, buồng thang máy nhỏ hẹp lập tức bị phong kín.
Hàn Đông bưng một phần đậu hủ trộn hương xuân đứng bên cạnh Vương Trung Đỉnh, so với thái độ đối địch hồi trước, lần này Hàn Đông phá lệ mở miệng chào hỏi, phun ra một miệng đầy mùi hương xuân.
“Vương tổng, thật khéo nha!”
Vương Trung Đỉnh ngửi thấy mùi vị gay mũi này, khẽ cau mày, im lặng nhích ra xa từng bước, ngữ khí lãnh đạm: “Tôi nhớ nhà ăn đâu có bán hương xuân.”
“Tôi đâu có mua ở nhà ăn, tôi tự mua bên ngoài đó.” Hàn Đông nói xong lại khuấy khuấy, ý đồ để mùi hương tỏa ra nồng hơn, hơn nữa lúc khuấy tay còn đụng đụng vào người Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh bị mùi hương xuân hun cho sắc mặt trắng bệch: “Cậu đã mua từ bên ngoài còn chạy vào đây làm gì? Vừa vào cửa không phải có thang máy sao?”
Bởi vì tôi muốn xông chết anh… tiểu tiện nhân trong bụng Hàn Đông nhảy nhót ăn mừng.
“Thang máy đó quá trời người, toàn phải xếp hàng thôi, đi thang máy này thoải mái hơn.”
Hàn Đông vừa nói xong, thân thể và thang máy bỗng dưng lay động kịch liệt một trận, thiếu chút nữa làm đổ nguyên hộp hương xuân vào người Vương Trung Đỉnh, dọa Vương Trung Đỉnh sợ hết hồn như vừa trải qua một kiếp.
Sau đó thang máy bỗng dưng ngừng lại, bốn phía chìm vào bóng tối.
“Sao lại thế này?” Hàn Đông điên cuồng ấn nút báo nguy, bắt đầu suy diễn ra vài tình huống thất kinh, âm thanh run rẩy: “Lỡ đâu… đột nhiên rớt xuống thì sao?”
Vương Trung Đỉnh vẫn lãnh đạm, nhưng cũng trấn an hắn: “Không sao, chắc là cúp điện.”
Hàn Đông lẳng lặng chờ trong chốc lát, thang máy vẫn không có dị biến, mới thả lỏng tiếp tục ăn đậu hủ trộn hương xuân của mình.
Trong bóng tối, khi mắt không thể nhìn, khứu giác liền trở nên nhạy bén dị thường, nếu Vương Trung Đỉnh lúc nãy còn có thể dựa vào những vật khác để dời lực chú ý, thì hiện tại thật sự không biết phải trốn đi đâu, chỉ có thể ngừng thở, cố gắng chịu đựng.
Hàn Đông cố tình nhắc nhở: “Này, anh cũng phải chờ, sao không lấy cơm trưa ra ăn luôn? Lát nữa nguội hết.”
Vương Trung Đỉnh mới mở miệng liền bị cỗ mùi đáng ghét kia xông vào phổi, cho nên trầm mặc không nói.
Hàn Đông bu lại: “Nếu không anh ăn thử cái này của tôi đi!”
Vương Trung Đỉnh vội đẩy hắn ra.
“Khách khí với tôi làm gì? Tôi cũng không chê anh bẩn, nào, ăn một miếng.” Hàn Đông còn sáp sáp lại.
Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa: “Cậu cách tôi xa một chút đi!”
Kết quả vừa mới mở miệng, không dọa nạt được Hàn Đông còn bị bầu không khí ‘vẩn đục’ dũng mãnh chui vào miệng vào mũi, cái mùi vị kia, quả thật làm Vương Trung Đỉnh ‘tiêu hồn’!
Vì thế, lúc thang máy mở ra, Vương Trung Đỉnh không ăn được gì nữa, ném hết phần mình vào thùng rác.
Buổi chiều, thợ sữa thang máy tra ra nguyên nhân trục trặc: Cửa thang máy bị kẹt dị vật, làm cửa bảo hộ bị trục trặc, khiến thang máy bị đứng.
“Sao lại kẹt dị vật?” Vương Trung Đỉnh hỏi.
“Có nhiều nguyên nhân lắm, tiện tay ném một cái đinh ốc, vỏ nhựa hay mấy thứ linh tinh gì đó đều có thể khiến cửa thang máy bị kẹt.”
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh hơi đổi, không hỏi nhiều nữa.
Hôm sau, vẫn thời gian đó, vẫn là cái thang máy kia, Hàn Đông lại tới nữa, lần này mang theo hương xuân xào trứng gà.
“Vương tổng, thật khéo nha, lại gặp được anh.”
Càng khéo hơn nữa là, thang máy lên được nửa đường lại mắc kẹt.
Có điều lần này bật được đèn khẩn cấp, Hàn Đông liền bày ra tướng ăn tinh tế mà mình đã dày công tập luyện. Sốt ruột nhai nhồm nhoàm, động tác dữ tợn, vẻ mặt khi nuốt kia cũng cực kỳ diễn cảm, hết sức vặn vẹo, còn để dính lòng đỏ trứng và một ít dầu mỡ bên mép, cực kỳ chói mắt…
Kết quả nghĩ là biết, bữa trưa hôm nay Vương Trung Đỉnh lại nhịn.
Đến chiều, thợ sữa thang máy kiểm tra trục trặc, lời nói ra cũng giống ngày hôm qua như đúc: Cửa thang máy bị kẹt dị vật, làm cửa bảo hộ bị trục trặc, khiến thang máy bị đứng.
Ngày thứ ba, tình cảnh quen thuộc trình diễn lần nữa.
Cho dù Vương Trung Đỉnh có bị thiểu năng, anh cũng biết Hàn Đông cố tình chơi mình.
Chẳng qua lúc này, anh thay đổi tính tình thẳng thắn thường ngày của mình, không kêu Hàn Đông đến thẩm vấn, cũng không tìm biện pháp tránh hắn. Mà tiếp tục đi mua cơm, tiếp tục vào cái thang máy kia, tiếp tục nhìn Hàn Đông ăn cá kho hương xuân, hương xuân chiên giòn, trứng vịt muối trộn hương xuân, hương xuân hấp cơm…
Hơn nữa, có vẻ như ngày càng đối mặt với hương vị này anh càng chết lặng.
Chỉ có Hàn Đông, liên tục ăn hương xuân nhiều ngày, lúc hắt xì, đi bô ngay cả vuốt súng bắn ra cũng ngửi thấy mùi hương xuân, cho dù thích ăn thế nào, nhưng ăn liền tù tì mấy ngày cũng phải ngán.
Hơn một giờ sáng, Vương Trung Đỉnh tăng ca xong không về nhà liền, mà đi qua khu nhà trọ.
Hơn nữa, anh còn xách theo một nhánh cây hương xuân, lá cây hương xuân xanh mượt mà, tản ra mùi hương đặc trưng của nó.
Cả khu nhà trọ chỉ còn vài phòng vẫn sáng đèn, chỗ của Hàn Đông là một trong số đó, cửa cũng không có khóa, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi vào.
Hàn Đông đã sớm ngủ, ngáy khò khè.
Màn hình máy tính vẫn sáng, trên đó còn bật một trang blog, có một đoạn văn khiến Vương Trung Đỉnh chú ý.
“Giới giải trí chỉ là cái vòng luẩn quẩn xoay quanh công chúng. Công chúng vui, nghệ sĩ mừng khôn xiết; công chúng buồn, nghệ sĩ còn buồn hơn; công chúng tặng quà tâng bốc, nghệ sĩ lại tự tâng bốc mình. Giống như 《nhật kí ma cà rồng》 ma cà rồng phụ thuộc vào nhân loại, hết thảy nhu cầu đều được phóng đại, trở nên to lớn.”
Ngày đăng bài là cuối tuần trước, cũng chính là ngày Hàn Đông vô tình gặp Lý Thượng.
Vương Trung Đỉnh sửng sờ trong chốc lát, lại bị cây sáo nhỏ để trên bàn máy tính hấp dẫn.
Tuy rằng không được đẹp lắm nhưng lại làm Vương Trung Đỉnh rung động không ít.
Muốn làm một cây sáo, cần loại bỏ bột huỳnh quang trong ống đèn, nếu thao tác không cẩn thận sẽ khiến ống đèn bị vỡ. Hàn Đông chỉ dùng cát để lọc, lọc tới lọc lui như vậy mấy lần mới loại sạch toàn bộ bột huỳnh quang được.
Ngoài ra, chiều dài ống đèn cùng với độ dày đều phải đo đạc chính xác, đôi khi dùng mười cái ống đèn cũng chưa chắc làm ra được một cây sáo. Còn phải khoan, mài, thử âm. Nhất là khi chỉnh sửa âm thanh, cần điều chỉnh từng lỗ từng lỗ, khoảng cách giữa chúng nó quyết định độ chuẩn xác của âm sắc, cho dù là một sai số cực nhỏ đi nữa cũng có thể tạo ra ảnh hưởng lớn.
Nhưng Vương Trung Đỉnh lại phát hiện không có lấy một ống đèn nào bị vứt trong phòng, trong thùng rác chỉ có vật liệu thừa, thao tác khéo léo, tư duy tỉ mỉ cùng khả năng khống chế lực đạo thực khiến người khác phải thán phục.
Đối với một kẻ yêu con số như Vương Trung Đỉnh mà nói, bất kỳ một đồ vật tinh chuẩn nào cũng đều có mị lực.
Tựa như chân của Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh không biết suy nghĩ cái gì, lại cầm nhánh cây hương xuân tìm được để dưới mũi Hàn Đông.
Hàn Đông ngửi thấy mùi hương xuân, mặt mày cau có lộ ra vẻ chán ghét, lật người một cái né tránh cái mùi này, thậm chí không tiếc quay hai cái mông vểnh hoa lệ của mình về phía Vương Trung Đỉnh.
Quả nhiên…
Khóe miệng Vương Trung Đỉnh hiện lên một tia cười mờ nhạt, nổi lên tâm tính muốn bắt nạt, lại chuyển nhánh cây hương xuân qua phía bên kia.
Hàn Đông tựa như một con chó bự bị chọc giận, miệng phát ra tiếng rầm rì nặng nề, chu chu mỏ rồi chui vào trong chăn, trùm đầu cho thật kín.
Kết quả nghĩ là biết, cây hương xuân kia lại chui vào trong chăn.
Hàn Đông cứ thế trốn Đông trốn Tây, hết nằm ngửa rồi nằm nghiêng, hết nằm nghiêng rồi lại cuộn tròn… nhưng bất kể đổi tư thế nào, đổi góc độ nào, đổi phương hướng nào, nhánh cây hương xuân chết tiệt nọ vẫn đeo theo như hình với bóng.
Cuối cùng không còn chỗ để trốn, liền chui đầu vào lòng Vương Trung Đỉnh…
Chỗ này an toàn.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang