Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 57 - Chín Ngày Sau Đó. Hôm Nay
G
iảng đường của bệnh viện tâm thần trong Wedding vắng thính giả. Ngoại trừ hai người đàn ông ở hàng đầu và một người bé nhỏ tóc bạc trên bục giảng, không có một bóng người hiện diện. Mặc dù vậy, giảng đường mà thường có thể bao gồm trên năm trăm sinh viên vẫn được làm cho tối đi và được khóa lại từ bên trong.
Cả hai người nghe duy nhất thuộc giới tinh hoa về luật của đất nước, và những gì mà giáo sư Malzius nói với họ đều là tuyệt đối bí mật.
“Bác sĩ Larenz lãnh đạo nhiều năm một phòng chữa bệnh đắt khách trên đường Friedrich trong Berlin-Mitte. Tôi chắc hẳn là không phải kể nhiều về danh tính của ông ấy cho những người đang ở đây, tất cả mọi người chắc phải biết đầy đủ về ông ấy qua rất nhiều công bố cũng như những lần xuất hiện trên truyền thông của ông ấy, ngay khi chúng đã cách đây vài năm rồi”.
Cả hai người luật sư hắng giọng, và giáo sư Malzius đổi từ một tấm phim dương bản chụp bác sĩ Larenz là một người đàn ông trẻ trung, đẹp và cao lớn trước kệ sách trong phòng khám bệnh của ông sang một tấm nhìn không dễ chịu bằng. Lại là Larenz, nhưng lần này ông nằm trần truồng, trong tư thế của bào thai trên một chiếc giường đơn sơ của bệnh viện.
“Ông ấy được đưa vào chỗ chúng tôi lúc đột quỵ ngay sau khi con gái của ông ấy biến mất. Lúc ban đầu ông ấy được cho là chỉ cần nằm viện tạm thời. Nhưng tình trạng của ông ấy ngày càng xấu đi, vì thế mà cuối cùng cho đến nay chúng tôi không thể để cho ông ấy ra viện lẫn chuyển đi nơi khác”.
Một tấm phim dương bản mới xuất hiện và cho xem một tít báo.
Cả nước tìm Josy.
Con gái của nhà tâm lý bọc nổi tiếng mất tích
từ nhiều năm nay.
“Đứa con gái mười hai tuổi của bác sĩ Viktor Larenz biến mất trong tháng 11 cách đây bốn năm. Trước vụ mất tích là một căn bệnh kéo dài mười một tháng mà lúc đầu người ta không thể giải thích được. Nguyên nhân căn bệnh của em, lý do em biến mất, danh tính của người bắt cóc - tất cả những điều đấy chưa từng bao giờ được phát hiện ra”.
Malzius ngưng giây lát, để tăng tác động của những từ tiếp theo sau đó của ông. “Cho đến ngày hôm nay”.
“Xin lỗi”.
Một trong số hai luật sư, một người đàn ông nhỏ có tóc xoăn vàng, đứng dậy từ chỗ ngồi của ông ấy ở hàng đầu và nói xen vào như trong phòng xử án.
“Ông có thể nào trình bày nhanh hơn được không? Như ông biết, chúng tôi đã biết rất rõ những chi tiết này rồi”.
“Cảm ơn lời chỉ dẫn của ông, tiến sĩ Lahnen. Tất nhiên là người ta đã báo tôi biết rằng ông và đồng nghiệp của ông, tiến sĩ Freymann, không có nhiều thời gian vào ngày hôm nay”.
“Tốt. Thế thì chắc ông cũng biết rằng chỉ nửa tiếng nữa thôi là bệnh nhân cần phải được chuyển sang bệnh viện tâm thần trong trại giam Moabit, nơi vào ngày mai cuộc hỏi cung đầu tiên của quan tòa sẽ được tiến hành. Và chúng tôi còn muốn nói chuyện với ông ấy trong ngày hôm nay. Bây giờ, khi tình trạng ông ấy cho phép được chuyên chở đi, chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ phải chịu trách nhiệm về tội đánh chết người, có lẽ còn là tội giết người nữa”.
“Vâng. Vì thế nên việc các ông lắng nghe tôi nói lại càng quan trọng hơn, nếu như các ông muốn bảo vệ bác sĩ Larenz cho tử tế”, giáo sư Malzius cảnh cáo, người cảm thấy không hài lòng khi bị những người không chuyên về y khoa khiển trách ngay trong giảng đường riêng của ông.
Lahnen mím môi, nhưng cũng ngồi xuống lại, và Malzius tiếp tục trình bày.
“Hơn bốn năm trời, bệnh nhân không có khả năng đáp trả. Bốn năm trời mà ông ấy đã sống trong thế giới ảo riêng của ông ấy, cho đến khi cách đây ba tuần chúng tôi quyết định một bước điều trị can đảm, khác thường, có lẽ là còn triệt để nữa. Tôi bỏ qua các chi tiết y khoa cho các ông và đi thẳng đến những gì mà chúng tôi đã phát hiện được”.
Freymann và Lahnen gật đầu cảm kích.
“Đầu tiên, các ông nên biết rằng Viktor Larenz mắc phải đồng thời hai chứng bệnh. Hội chứng đại diện Münchhausen và bệnh tâm thần phân liệt được người ta biết đến nhiều hơn. Trước tiên, tôi muốn giải thích cho các ông về khía cạnh Münchhausen. Căn bệnh này mang tên của người nam tước nói dối nổi tiếng. Nó có tên là như thế, vì bệnh nhân lừa dối những người xung quanh và bác sĩ về những triệu chứng bệnh, để qua đó mà nhận thêm được nhiều sự lưu tâm và thương mến hơn. Có những trường hợp đã được ghi chép lại mà trong đó những người hoàn toàn khỏe mạnh giả vờ đau ruột thừa trước bác sĩ và đóng kịch toàn hảo đến mức họ được mổ. Rồi họ xát phân và rác vào vết thương sau khi mổ để nó đừng lành lại”.
“Thật là bệnh hoạn”, Lahnen lầm bầm ghê tởm. Đánh giá theo vẻ mặt, người đồng nghiệp của ông cũng đồng ý với ông.
“Vâng, chính xác là như vậy”, Malzius xác nhận. “Và căn bệnh này rất khó chẩn đoán. Trong khi đấy thì nó xuất hiện không phải là hiếm. Trong một vài phòng cứu cấp ở Anh, người ta đã tiến đến việc giám sát bằng video. Nhưng ngay như vậy, trong trường hợp hội chứng đại diện Münchhausen như ở Viktor Larenz thì cũng không thể mang lại thành công. Vì Larenz không tự làm hại mình mà làm hại một người đại diện. Đứa con gái Josephine của ông, được gọi là Josy”.
Người giáo sư để cho những từ ngữ cuối cùng của ông gây tác động trước khi tiếp tục nói.
“Người cha là thành viên duy nhất trong gia đình biết được hai dị ứng nặng với thuốc của đứa con gái mà ông đã dùng chúng cho kế hoạch giết người của ông: Josephine không chịu được cả Paracetamol lẫn Penicillin. Larenz cho em uống cả hai thuốc đấy với liều lượng ngày càng cao hơn. Nếu muốn nhìn như vậy thì việc đánh thuốc độc này mang nhiều nét của một tội phạm toàn hảo. Vì Larenz giữ kín chứng dị ứng của con gái ông trước tất cả mọi người, không một ai nghi ngờ gì khi ông đưa cho em Paracetamol để chống đau đầu và sau đó là Penicillin để chống lại những lần nhiễm trùng không thể giải thích được. Xung quanh ông đều tin rằng ông ấy đã âu yếm chăm sóc cho con gái của ông và điều trị em một cách chuyên nghiệp với những loại thuốc cần thiết. Nhưng trên thực tế, qua đó ông đã chủ động làm cho tình trạng của Josephine tồi tệ hơn, cho tới những cơn sốc phản vệ nguy hiểm đến tính mạng”.
Người lãnh đạo bệnh viện tạm ngưng bài thuyết trình của ông trong giây lát và uống thêm một ngụm từ ly nước rồi tiếp tục.
“Cuộc chạy việt dã qua các phòng khám bệnh của bác sĩ mà Josy đã phải chịu đựng là một triệu chứng đặc trưng của Münchhausen by proxy, tức là hội chứng đại điện Münchhausen”, cuối cùng ông nói tiếp. “Những hành động giết người này được kích động bởi một sự kiện chính trong lúc đi nghỉ mát. Larenz nghỉ mát cùng với Isabelll vợ ông và Josephine trong một bungalow ở rừng Sacrow, ngôi nhà nghỉ cuối tuần của gia đình. Vào lúc này, Josephine mười một tuổi, và mối quan hệ cha con cho đến lúc đấy đặc biệt khắn khít. Nhưng bây giờ điều đấy thay đổi. Bất thình lình, Josephine muốn chỉ một mình trong phòng tắm. Bây giờ, em tìm sự gần gũi với mẹ nhiều hơn và đồng thời tránh người cha. Nguyên nhân: Em có kinh nguyệt lần đầu tiên. Sự kiện hoàn toàn bình thường trong cuộc đời của người con gái trẻ tuổi này đã gây ra một xoắn ốc điên rồ ở người cha. Ông biết rõ rằng bây giờ Josephine sẽ dần dần trưởng thành và trước sau gì thì em cũng sẽ hoàn toàn tách rời ra khỏi ông. Không ai để ý rằng những xúc cảm của Larenz đối với người con gái của ông là không lành mạnh và bệnh hoạn. Và không ai nhận ra được người cha đã làm những gì để giữ lại sự gần gũi của Josephine: ông ấy hạ độc em. Ông làm cho em bất lực và lệ thuộc. Đó là khía cạnh Münchhausen của căn bệnh của ông. Cho đến nay, một trường hợp như vậy trong y khoa chỉ được biết đến ở những người mẹ. Đây là lần đầu tiên mà một người cha làm hại con gái của ông ấy như vậy”.
“Giáo sư Malzius”, Freymann ngắt lời người bác sĩ.
“Tất cả những điều đấy đều rất đáng được quan tâm. Nhưng chúng tôi phải có được một hình dung là người đàn ông này hành động theo kế hoạch hay bốc đồng. Nếu như ông ấy hạ độc con gái của ông ấy qua nhiều tháng liền thì nghe có vẻ tương đối có kết cấu và chủ định”.
“Không nhất thiết. Các ông không được phép quên: Larenz là một người nói dối bệnh hoạn. Một bệnh nhân Münchhausen. Nhưng ông ấy không chỉ như vậy. Ông ấy sống trong những thế giới dối lừa của ông ấy. Ông tin vào chúng. Căn bệnh thứ hai của ông ghép vào ở đây, bệnh tâm thần phân liệt.
Malzius nhìn xuống thính giả.
“Nó làm cho ông hoàn toàn không thể đoán trước được”.