Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96-97: Nổi Giận!
ão tổ, ta hỏi ngươi, ngươi là vì sao tiến vào trong pháp khí vậy? Có phải là nguyên anh đều có thể tồn tại mười vạn năm lâu như vậy? Còn có, phường thị cách nơi này gần nhất ở nơi nào?
Diệp Không hỏi nửa ngày, cũng không chiếm được đáp lại, để thần thức quay lại trong linh đài, lại thấy Hoàng Tuyền lão tổ đã ngủ như một con chó con.
- Con mẹ nó chứ, lúc đánh nhau thì tỉnh, lúc cần nhờ vả thì lại lăn ra ngủ, đúng là đồ con lừa!
Diệp Không mắng xong liền cười lên:.
- Ngày hôm nay thật đúng là nhân họa đắc phúc đây, nếu như luyện hóa linh khí của hắn, rất nhanh có thể khu động phi kiếm, ta có thể đi ra giang hồ rồi, ha ha, nhanh một chút luyện hóa linh khí đi thôi!
Lần đả tọa này cũng không có lâu, sáng sớm hôm sau, hắn đã tỉnh.
- Mẫu thân, con gần đây muốn bắt đầu bế quan, con nghĩ bế quan năm ngày thì nghỉ một ngày đêm.
Hiện nay Diệp Không còn chưa tới trạng thái ích cốc, năm ngày ăn một lần cơm là vừa vặn.
- A, tốt, chính con cũng phải cẩn thận, đừng để bị đói, luyện công cũng đừng quá khổ cực, mẫu thân lập tức chuẩn bị quần áo cho con, còn có lương khô, nếu như đói bụng còn có bánh bao mà dùng tạm. . .
- Không cần, con đều đã chuẩn bị tốt rồi.
Diệp Không vội cắt đứt nàng lải nhải không dứt, lại nói:
- Mẫu thân, người đừng cho ai đi tới gian phòng của con, tin tức con là người tu tiên phải bảo mật, bằng không nhi tử của người sẽ gặp phải nguy hiểm, người rõ rồi chứ?
Diệp Không cố ý nói đáng sợ chút, khiến cho lão nương coi trọng. Trần Cửu mẫu cười nói:
- Đã biết, con còn muốn lắm mồm hơn so với mẫu thân.
Hai mẫu tử đang ăn điểm tâm, bên ngoài đã có thanh âm nữ hài vang lên:
- Trần di nương.
- Sư phụ.
- Các ngươi tới thật sớm a, ha ha, cũng không biết có thể gặp gỡ Bát thiếu gia hay không. . .
- Lại nữa rồi.
Diệp Không cầm bánh bao, nhanh chóng trở lại phòng mình.
- Ai.... Không vội tránh nha, để cho lão tổ ta nhìn nha đầu này, âm thanh rất giòn nha!
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không biết tỉnh lúc nào, xem ra còn rất háo sắc.
- Có cái gì đẹp mắt đâu, chỉ là hai nha hoàn trong phủ.
Diệp Không không có để ý đến hắn, gặm màn thầu đi trở về.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói ra:
- Ngươi đương nhiên không sao cả, lão tổ ta mười vạn năm không gặp nữ nhân, mười vạn năm nha mười vạn năm đấy, ngươi có biết hay không, mười vạn năm nó dài đăng đẳng như thế nào ngươi có biết không?
- Ngươi mười vạn năm không có đại tiện đấy? Nếu không ta dẫn ngươi đi xem người ta đại tiện nhé?
Diệp Không hỏi.
- Nhìn tố chất này của ngươi, không ngờ văn hóa cũng không có.
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận không biết nói gì.
- Lão tổ, vì cái gì ngươi lại chui vào trong pháp khí thế?
Sau khi trở về phòng của mình, Diệp Không hỏi.
Hoàng Tuyền lão tổ không nói lời nào, xem ra vẫn còn mất hứng.
- Này, lại ngủ sao? Không được ngủ a.
Diệp Không đem thần thức tiến vào linh đài, trông thấy Hoàng Tuyền lão tổ vẫn còn tỉnh.
- Nhìn không ra ngươi tính tình rất lớn, những nha hoàn kia có cái gì đẹp mắt đấy chứ, lại nói sau khi ngươi xem thì thế nào, ngươi có cái công năng kia sao?
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói ra.
- Cho nên ta cũng chỉ có thể xem a, chút yêu cầu này cũng không cho ta thỏa mãn, còn muốn hỏi cái này hỏi cái kia? Không có cửa đâu!
- Không hỏi thì không hỏi, lão tử không cầu ngươi!
Diệp Không cũng không phải tốt tính gì, quay đầu lại rời khỏi linh đài.
Bởi vì bên ngoài thỉnh thoảng có nha đầu lui tới, cho nên hắn không tiện luyện Ảnh Vũ, cho nên cũng chỉ đi vào phòng, lấy giấy trắng ra, thử vẽ linh phù, tuy hiện tại không có tài liệu chế linh phù, thù luyện cho gia tăng độ thuần thục.
Trông thấy Diệp Không đang vẽ bùa, Hoàng Tuyền lão tổ giễu cợt một tiếng, cũng không biết là cười cái gì, Diệp Không cũng không thèm chú ý tới hắn.
- Diệp Không ca ca.
Không qua một hồi, Lô Cầm và tiểu Hồng lại tới.
- Nghe nương nói, ca muốn bế quan? Muội tới nói cho ca một tiếng, ca yên tâm bế quan đi, muội sẽ không cho ai quấy rầy ca đâu.
Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, cũng biết làm đau lòng người.
- Ân, năm ngày bế quan nghỉ ngơi một ngày, ca muốn tu luyện một loại võ công độc môn, ngàn vạn lần không nên cho người nhìn trộm.
Diệp Không bế quan là tu tiên, tiểu Lô Cầm đương nhiên biết rõ ý tứ, nhưng tiểu Hồng không biết, trong nội tâm cả kinh nói oa, hắn thực rất lợi hại a, còn có võ công độc môn?
- Bát thiếu gia, ta biết rõ ngươi ngại những nha đầu kia làm phiền, ta có thể đi đuổi các nàng đi.
Tiểu Hồng xung phong nhận việc, chủ động yêu cầu hỗ trợ.
Diệp Không vừa định nói, trong đầu, lại có âm thanh của lão gia hỏa vang lên.
- Oa, nha đầu kia tốt a! Ta thích, vóc người rất đẹp nha, quần áo không bao lại a, người nhìn cổ nàng kìa, vừa tròn lại rắn chắc.
Diệp Không đột nhiên cảm thấy rất tức giận, tuy hắn không muốn dính dấp với tiểu Hồng, nhưng nghe thấy Hoàng Tuyền lão tổ bình luận như thế, Diệp Không vẫn cảm thấy không vui.
Diệp Không không nói chuyện, tiểu Hồng không biết hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói ra.
- Bát thiếu gia, có thể nếu ta ra mặt đuổi các nàng đi, các nàng nhất định sẽ cho rằng ta... Cũng giống như trong suy nghĩ của các nàng, là các nàng cố ý tranh giành a, cho nên...
Tiểu Hồng lại nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ rất rõ ràng dễ hiểu, nếu đuổi các nha hoàn kia đi, các nàng nhất định sẽ cho rằng ta có tâm tư nhớ ngươi, cho nên thanh danh ta bị hao tổn, vậy ngươi phải đền bù tổn thất cho ta, tốt nhất... Nên dạy cho ta Đả Cẩu Bổng Pháp.
Tiểu Hồng đang nói... Lão tổ trong đầu của Diệp Không cũng đang nói.
- Oa, nếu như nha đầu kia mặc quần áo bốc lửa, thỏa thích vui vẻ một chút, sống ít hơn năm ba năm cũng tốt, nếu như xóc váy của nàng lên, lảo tổ ta sẽ thoải mái hơn không ít, oa, thật tốt khi ngắm nàng, sau đó dùng roi...
- Ngươi mà nói thêm một câu nào nữa, lão tử sẽ không quan tâm tới ngươi.
Diệp Không không thể nhịn được nữa, rốt cục gào thét lên tiếng.
Hoàng Tuyền lão tổ dù rất biến thái, nhưng cũng ngoan ngoãn câm miệng, bất quá bởi vì Diệp Không rống lên tiếng, làm cho tiểu Hồng bị dọa sợ.
- Ta, ta, ta không nói, ta ta ta. . .
Tiểu Hồng thất kinh, không rõ chính mình nói sai ở đâu, làm sao lại chọc giận hắn chứ?
Xem hắn lớn lên nóng tính như vậy, dường như còn tức giận hơn so với bất cứ lần nào trước kia, xem ra, ta sẽ có kết cục còn thảm hơn so với Mã tỷ.
- Bát thiếu gia tha mạng, là tiểu Hồng không hiểu chuyện, tiểu Hồng chủ động phân ưu với Bát thiếu gia, không phải mượn cơ hội này vơ vét tài sản, võ công độc môn của Bát thiếu gia, làm sao những nô tài như chúng ta có thể học, Bát thiếu gia tha mạng, sau này nô tài vĩnh viễn không dám không an phận nữa...
Tiểu Hồng vừa kinh vừa sợ, sau đó quỳ gối xuống trước mặt của Diệp Không, vừa khóc vừa kể lể, vừa ôm chân của Diệp Không.
- Ngươi làm cái gì chứ, ta không phải nói ngươi.
Diệp Không nói xong, phát hiện hai nữ tử trong phòng, trừ tiểu Hồng thì chính là Lô Cầm, vội vàng nói với Lô Cầm đang còn khó hiểu.
- Ta cũng không phải nói ngươi.
- Ta biết rõ ngươi chưa nói ta, nhưng tiểu Hồng tỷ cũng là có hảo ý, ngươi cũng đừng xử phạt nàng.
Lô Cầm cũng là lần đầu tiên thấy Diệp Không tức giận, cũng cầu tình cho tiểu Hồng.
Diệp Không cười khổ, nói:
- Ta thật sự không có nói nàng.
Diệp Không là ngồi ở trên mặt ghế, mà tiểu Hồng đang quỳ lạy dưới chân, đang không ngừng vang xin, thân thể no đủ của tiểu Hồng cũng vừa vặn ở ngang gối của Diệp Không.
Khoảng cách gần như thế, lời cầu khẩn động lòng như thế, còn có khuôn mặt xinh đẹp đang khẩn thiết cầu xin, đột nhiên Diệp Không nghĩ tới rất nhiều nằm trước ở tại địa cầu, một ít nữ nhân quỳ trước mặt mình, vừa quỳ vừa dùng miệng XXX, sau đó ngẩn đầu nhìn mình.
Diệp Không rung động trong lòng, hai cái đầu gối liền không nhịn được mà khép lại chút ít, kẹp thân thể tiểu Hồng vào bên trong.
- Tiểu Hồng, ta thật sự không có nói ngươi.
Tay Diệp Không đặt ở trên đầu tiểu Hồng, chạm vào tóc mềm mại của thanh xuân, bàn tay phi thường thoải mái.
Tiểu Hồng bị hắn hù sợ, lau nước mắt nói ra.
- Bát thiếu gia, nô tì sai rồi.
- Đúng vậy, ai nha, ta đúng là không có nói ngươi.
Tay của Diệp Không muốn kéo dài xuống dưới của tiểu Hồng, đột nhiên nhớ tới Lô Cầm ở bên cạnh.
Quay đầu nhìn xem tiểu nha đầu. Khá tốt, không có chú ý, hắc hắc.
Diệp Không lúc này mới nói.
- Tiểu Hồng tỷ, ta thực sự không còn cách nào khác, ngươi không phải muốn học võ công sao? Đừng nói Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, dù là Hàng Long Thập Bát Chưởng, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ta cũng có thể dạy ngươi, đến đây, nhanh đứng lên đi.
- Thật sao?
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, trong hai mắt đẫm lệ còn dính nước mắt, nhưng nghĩ tới việc Diệp Không vừa trở mặt với mình, cho nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
- Nô tài không dám.
Lúc tiểu Hồng cúi đầu, trong cổ áo lại xuất hiện cái cổ trắng, làm cho nội tâm của Diệp Không rung động.
- Đứng lên đi, chỉ cần ngươi thiệt tình trợ giúp Bát thiếu gia, hắn sẽ dạy ngươi.
Lô Cầm đi tới, nâng nâng tiểu Hồng dậy.
- Tạ ơn Bát thiếu gia.
- Được rồi, đi giúp ta đuổi những nha hoàn kia đi, ta cũng bế quan, ngươi không có việc gì không nên quấy nhiễu ta, có việc cứ bảo tiểu Cầm gọi ta, chờ ta công lực đại thành, đương nhiên sẽ gọi các ngươi.
Tiểu Hồng vốn đang cảm thấy Bát thiếu gia tính tình cũng không hư hỏng giống như lời đồn đãi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên, sợ tới mức nàng phải cẩn thận hơn nhiều.
Hai nữ hài vừa rời đi, Diệp Không đã bỏ linh thạch vào đại điều khiển, khởi động trận pháp, bắt đầu ngồi xuống.
- Trách không được tức giận như vậy, thì ra ngươi cũng thích nha đầu kia.
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc quỷ dị.
- Ta mới không phải, ngươi ít nói bậy.
- 'Thôi đi pa ơi... Ta thấy ngươi không nở ra tay đấy!
Hoàng Tuyền lão tổ mỉa mai nói ra.
- Nhưng lão tổ ta cũng đã lâu không nhìn thấy nữ nhân, giống như lúc trước, nữ tử xinh đẹp là phàm nhân, ta còn chướng mắt, nói cho ngươi biết, lão tổ ngay cả mỹ nữ Ảnh tộc cũng đã chơi đùa rồi.
- Ảnh tộc?
Diệp Không nghe xong, chú ý tới, hỏi:
- Mươi vạn năm trước, Ảnh tộc còn không phải diệt vong rồi sao?
Không thể ngờ là Hoàng Tuyền lão tổ lại kinh ngạc hỏi lại.
- Chẳng lẽ Ảnh tộc đã diệt vong sao?
Sau đó hắn hú lên vui mừng rất quái dị.
- Oa ah! Ảnh tộc bị diệt, rốt cuộc không còn người truy sát ta, ha ha...
- Ảnh tộc đuổi giết ngươi? Tại sao bọn họ đuổi giết ngươi?
Diệp Không tò mò hỏi.
- Bởi vì, bởi vì... Ta làm hai mỹ nữ Ảnh tộc có bầu...
Hoàng Tuyền lão tổ rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Không biết rõ có hỏi, hắn cũng không nói sự thật, vì vậy cười nói.
- Khoác lác, chắc chắn là ngươi đã trộm thứ gì đó của người ta, nhìn ngươi như thế, pháp bảo Nguyên Anh kỳ cũng không có, lưu lại di vật chỉ là mấy khối linh thạch và thanh kiếm mẻ.
- 'Thôi đi pa ơi... Ngươi nói rằng, ngươi thật sự cho rằng đó là túi trữ vật của ta sao? Ngươi cho rằng ta một Nguyên Anh trung kỳ còn dùng túi trữ vật sao?
Hoàng Tuyền lão tổ đắc ý giảng thuật.
- Lúc ấy ta bị tám cao cấp chiến sĩ Ảnh tộc vây công, lão tổ ta nhất thời không cẩn thận, bị cướp đi trữ vật giới chỉ, trận chiến ấy đánh thiên hôn địa ám, đến cuối cùng, bọn họ nhiều người hơn, lão tổ ta không địch lại chúng, pháp bảo đều bị làm hỏng, nhưng ta cũng đánh chết hai tên chiến sĩ Ảnh tộc, còn trốn thoát khỏi vòng vây của chúng, ngươi nói ai lợi hại hơn chứ?
Diệp Không không có để ý đến hắn, hỏi.
- Cái túi trữ vật là của ai đấy?
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
- Năm đó ta vừa vặn chạy trốn tới sơn động kia, phát hiện tên tu tiên giả Man tộc, ta vừa vặn tiêu diệt hắn, đoạt đồ vật của hắn, nhưng thân thể của ta thật sự không chống đỡ được, cuối cùng đành phải đem Nguyên Anh và công lực truyền vào thanh kiếm mẻ rác rưởi kia mà tồn tại.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Không gật đầu, trách không được trong di vật của Hoàng Tuyền lão tổ lại chỉ có vài thứ thế này.
Ngẫm lại, hắn lại hỏi.
- Linh khí có thể tồn tại bên trong pháp khí sao? Còn nữa, Nguyên Anh kỳ chỉ có thọ nguyên tám trăm năm, vì cái gì ngươi lại có thể ngủ say mười vạn năm?
- Bởi vì lão tổ ta lợi hại rồi, ta bổn sự lớn nha.
Rõ ràng Hoàng Tuyền lão tổ lại bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng Diệp Không cũng không ép hỏi hắn.
- Được rồi, ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, nên để ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Lúc này đến phiên Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.
- Được rồi, ngươi hỏi đi.
Kỳ thật Diệp Không cũng biết mình vừa đặt chân lên tu tiên giới, hỏi hắn cũng chẳng khác gì so với hỏi tảng đá.
Quả nhiên vấn đề đầu tiên, hắn không trả lời được.
- Ảnh tộc bị diệt vong như thế nào?
- Ách... Không biết!
- Hiện tại tình huống tu tiên giới Thương Nam đại lục thế nào?
- Ách. . . Tình huống này, rất phức tạp, một lời khó nói hết nha.
Hoàng Tuyền lão tổ quan tâm nhất là hai vấn đề này mà không có câu trả lời, cả giận nói ra.
- Vậy ngươi tổng những quốc gia mà ngươi đã biết kể cho ta nghe, quốc gia của ngươi là gì, môn phái tu tiên sau lưng là ai, xung quanh có mấy gia tộc tu tiên?
- A, cái này biết một chút.
Diệp Không vội vàng nói ra.
- Quốc gia của ta gọi là An Quốc, hoàng đế chính là An Như Sơn, bên cạnh còn có quốc gia gọi là Vũ Quốc, gia tộc tu tiên sau lưng, không biết được, nhưng ta biết rõ phương Bắc có Hoàng Châu, chỗ đó có gia tộc Vạn gia là tu tiên.
- Còn gì nữa không?
Diệp Không mặt đỏ lên.
- Những chuyện này... Ta mới được biết khi vừa tu luyện, mỗi ngày bận rộn muốn chết, làm sao có thời giờ quản nhiều chuyện như vậy chứ? Ta là một tán tu cấp thấp, nào dám nghe lóng loạn? Ngay cả thành thị ở gần đây tên gì ta còn không biết đấy.
- Không có tiền đồ, ngươi còn nói lý.
Hoàng Tuyền lão tổ mỉa mai một câu, sau đó lại thở dài, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu.
- Ảnh tộc cuối cùng vẫn bị Bắc tộc diệt tộc a.
- Làm sao ngươi biết? Lúc ngươi ngủ say, Ảnh tộc đã bị diệt sạch sao? Vì cái gì ngươi biết Ảnh tộc là bị Bắc tộc tiêu diệt chứ?
Diệp Không tò mò hỏi, bởi vì trong miệng Trương Ngũ Đức, Ảnh tộc là chiến đấu với Ma tộc, cho nên thực lực giảm mạnh, sau đó bởi vì Ảnh tộc sanh con rất gian nan, cho nên càng ngày càng ít, cuối cùng tiêu vong trong lịch sử.
Nhưng Hoàng Tuyền lão tổ lại nói, Ảnh tộc là bị Bắc tộc tiêu diệt.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên