Số lần đọc/download: 1680 / 28
Cập nhật: 2016-08-12 10:09:53 +0700
Chương 58: Hôn Trộm
K
iều Phong đang ngồi dưới bóng râm của những tàng cây bên thềm Linh Ẩn Tự. Anh mở email.
Anh có thói quen đăng nhập ẩn với tất cả các nhóm trò chuyện, chỉ trừ một nhóm, đó là nhóm thành viên gia đình họ. Nhóm này có tên là “Đại Ngô, Tiểu Kiều cùng các chú gấu con của họ”. Thành viên trong nhóm chỉ gồm có bốn người, Đại Ngô là cha anh, Tiểu Kiều là mẹ anh, anh và anh trai anh ở trong mắt ba mẹ đều là “những chú gấu con”.
Lúc này, trên diễn đàn có tin tức nhắc nhở, là Ngô Văn đang ngồi đó mà oán oán niệm niệm: Cha không có ở bên, mẹ cũng không ở bên, ngay cả em trai cũng chẳng ở bên…
Ngô Văn: Kiều Phong, lúc nào em mới về?
Ngô Văn: Lão Ngô không phải ngài nói đến kỳ nghỉ hè sẽ về sao, bây giờ nghỉ hè ngay lập tức đi!
Ngô Văn: Mẹ ruột ơi, đừng hát dân ca nữa, nhanh nhanh về đây đi…
Không một ai để ý đến anh.
Nếu như không phải vì có tâm sự, Kiều Phong hẳn sẽ quan tâm đến ông anh của mình một chút, nhưng bây giờ đầu óc anh có phần hỗn loạn, luôn chỉ nghĩ đến Lam Sam, nên liền nói:
Kiều Phong: Hình như em thích một cô gái.
Ngô Văn: Không phải đàn ông là tốt rồi.
Đại Ngô: Không phải đàn ông là tốt rồi.
Kiều Phong: ….
Ngô Văn: Lão Ngô cuối cùng cũng lên tiếng rồi à? Con nói nhiều như vậy mà cha không thèm để ý đến con, Kiều Phong vừa nói cha đã lập tức trả lời nó, thật ra con có phải nhặt được không? Nói đi ban đầu cha nhặt con ở đâu, nhanh nhanh trả lại luôn đi…
Đại Ngô: Có bản lĩnh thì con thử thích một cô gái để cha được kích động đi?
Đại Ngô: Còn nữa, lão đây không thèm trả lời ngươi đấy, đó là tiếng lòng của ta đấy.
Trong lòng Kiều Phong có phần vi diệu. Hóa ra cha anh và anh trai anh không tin rằng anh đang yêu một người khác phái sao…
Tiểu Kiều: Không phải đàn ông là tốt rồi.
Đại Ngô:…
Ngô Văn: …
Kiều Phong: Mẹ….
Tiểu Kiều: Ngượng quá, tốc độ mạng hơi chậm. Con trai yêu của mẹ!
Kiều Phong: Ử!
Ngô Văn: Cọ ~
Đại Ngô: Vợ ơi, ôm ~
Tiểu Kiều: Cọ cái gì mà cọ, ôm cái gì mà ôm, đi ra chỗ khác! Kiều Phong, kể cho mẹ một chút về tình hình của con đi, cô gái đó là con cái nhà ai, có ảnh không? Nhân phẩm thế nào? Các con đã phát triển đến bước nào rồi?
Kiều Phong: Con nghĩ là con thích cô ấy.
Tiểu Kiều: Sau đó thì sao?
Kiều Phong: không có gì hết.
Tiểu Kiều:…
Tiểu Kiều: Mẹ đã sớm nói với con rồi, từ hồi con học cao trung mẹ đã nói con đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến học nữa, nên quan tâm đến chuyện yêu đương một chút, con không nghe, bao nhiêu năm cũng chẳng hề giao du với cô bạn gái nào, bây giờ mới đi thích người ta thì con có gì hay ho đây? Nhìn xem con thở ra, chẳng có điểm nào giống con trai mẹ hết.
Đại Ngô: Vợ đại nhân ơi bớt giận, xoa xoa tay~
Ngô Văn: Mẫu hậu, Kiều Phong có thể đến được bước này đã là có tiến bộ lắm rồi, bây giờ mấu chốt là phải làm rõ xem nó có thật sự thích người ta hay không, và cô gái đó có thích nó hay không. Đúng không Kiều Phong?
Kiều Phong: Ừ
Tiểu Kiều: Tốt, bây giờ để nương đây hỏi con mấy vấn đề, thành thật trả lời. Thứ nhất, có phải con luôn luôn muốn gặp cô ấy hay không?
Kiều Phong: Đúng.
Tiểu Kiều: Thứ hai, khi nhìn thấy cô ấy hoặc lại gần cô ấy có phải con sẽ cảm thấy tim đập rộn ràng không? Chuyện này chưa từng xảy ra đối với người khác phái khác đúng không?
Kiều Phong: Đúng.
Tiểu Kiều: Có phải ở bên cô ấy tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, cho dù trước đó đang khó chịu cũng có thể lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái giống như uống thuốc tăng lực không?
Kiều Phong: Đúng.
Tiểu Kiều: Có thể không để ý đến sự chênh lệch chỉ số thông minh giữa con và cô ấy, cũng không quan tâm đến việc cô ấy có vượt qua 60 điểm của cái bài thi chó má của con hay không?
Kiều Phong: Con nghĩ một chút… Mặc dù có hơi đáng tiếc nhưng đúng vậy.
Tiểu Kiều: Tình nguyện nấu cơm cho cô ấy? Nếu cô ấy muốn ăn cái gì con sẽ lập tức không hề do dự mà nghĩ mọi cách để nấu cho cô ấy ăn không?
Kiều Phong: Đúng, đúng.
Tiểu Kiều: Chúc mừng con, con trai ta con đã rơi vào biển tình rồi (^^*)
Đại Ngô: Khua chiêng gõ trống bắn pháo hoa.~
Ngô Văn: Tung ra hoa cổ múa đương ca.~
Kiều Phong: Vì sao mọi người có vẻ còn kích động hơn cả con thế?
Tiểu Kiều: Bớt ăn nói vớ vẩn đi, bây giờ mẹ đang muốn xem là thần thánh phương nào mà lại có thể hạ gục trái tim của con trai mẹ thế. Chờ một chút … Không phải là người máy đó chứ?
Kiều Phong bị sét đánh tạm thời chưa phục hồi nổi.
Tiểu Kiều; Vì sao mẹ thấy càng ngày càng có khả năng này thế nhỉ.
Ngô Văn: Ban đầu anh nghĩ là Lam Sam, nhưng mẹ mầ nói vậy,… Kiều Phong! Rốt cuộc có phải người máy không, nói mau!
Đại Ngô: Vợ, anh hận em, ban đầu anh cũng tưởng là Lam Sam, nhưng bây giờ Kiều Phong, mau nói chuyện!
Kiều Phong: Không phải là người máy, chính là Lam Sam.
Đại Ngô: Khua chiêng gõ trống bắn pháo hoa.
Ngô Văn: Tung ra hoa cổ múa đương ca.
Tiểu Kiều: Lam Sam là cái vị nào mà sao mọi người đều biết thế? Có phải mẹ đã bỏ lỡ chuyện gì không?
Kiều Phong: Chuyện này kể ra thì rất dài dòng, để sau này con sẽ giải thích với mẹ. Bây giờ con chỉ muốn biết con phải làm thế nào để theo đuổi cô ấy, mẹ, cha, anh, mọi người thử góp ý đi.
Tiếp đó, cả diễn đàn trò chuyện rơi vào im lặng, Kiều Phong cho rằng mọi người đang chăm chú suy nghĩ, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy nói gì, anh thắc mắc:
Kiều Phong: Có phải cả ba người đều bị out rồi không?
Tiểu Kiều: mẹ nói thật với con con đừng tức giận nhé.
Kiều Phong: Con không giận đâu, mẹ muốn nói gì?
Tiểu Kiều: mẹ đặc biệt đặc biệt đặc biệt muốn thử nhìn xem không có sự trợ giúp của người địa cầu chúng ta, loại người ngoài hành tinh như con sẽ theo đuổi con gái nhà người ta thế nào đây?
Đại Ngô: Như trên +1
Ngô Văn: +2
Kiều Phong: Đừng vậy mà…
Tiểu Kiều: Cố gắng bên con trai! Yên tâm chúng ta sẽ kiên trì hậu thuẫn, vào lúc cần thiết sẽ giúp đỡ con.
Đại Ngô: Tất cả đều nghe vợ hết.
Ngô Văn: Mậu hậu luôn đúng!
Kiều Phong: Thế nhưng con phải làm sao bây giờ?
Tiểu Kiều: làm gì thì làm đi, cứ yên tâm, nhớ rõ ngày nào cũng phải thông báo tình hình với chúng ta, để chúng ta còn đi trước một bước giải quyết các phiền phức cho con.
Kiều Phong: Được rồi.
Tiếp đó, Ngô ba và Ngô ca cùng phổ cập khoa học cho Kiều mẹ về Lam Sam, Kiều Phong thì không ngừng quét đi quét lại cái tên đó, trái tim anh cũng rung động từng hồi.
Anh cất xong điện thoại di động rồi đứng dậy, thong thả bước ra ngoài. Ánh nắng chiều chói chang được che khuất bởi ngọn tháp cổ 1000 năm tuổi, không khí vừa trong lành lại hơi ẩm ướt, đôi khi văng vẳng tiếng chuông chùa xa xa như đang đưa ta về với tiếng gọi xa xưa và gột rửa mọi bụi trần. Anh chậm rãi dạo quanh ngôi đền thanh tịnh và suy ngẫm về những phiền não chốn hồng trần.
Hóa ra thích một người lại là một trải nghiệm kỳ diệu đến thế. Lồng ngực dường như luôn bị đè nén, như luôn không ngừng tích lũy những nôn nao cùng nghi hoặc cho đến khi có thể tìm thấy manh mối và làm sáng tỏ mọi chuyện. Cảm giác ấy có chút gì đó triền miên, không giống như những công thức hay hàm số chính xác rõ ràng, mà cứ mơ mơ hồ hồ nhưng không sao gạt bỏ được, lại hơi hơi giống như bị những sợi tơ tằm đang trói chặt không thể cựa quậy, không thể chết tâm, chỉ chờ ngày hóa thành bướm bay lên.
Kiều Phong móc từ trong túi ra tấm thẻ bài đỏ hồng nhỏ bé, anh nắm chặt nó trong tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái tên Lam Sam, sau đó anh áp tên cô lên ngực, ngửa đầu, híp mắt nhìn những tia sáng rực rỡ đang luồn qua tán lá. Những tia sáng ấy khá chói mắt, tạo lên trước mắt anh muôn vàn màu sắc, anh dường như đang rơi vào một khoảng không gian kỳ diệu, khóe miệng hơi mỉm cười, tự lẩm bẩm: Làm thế nào để theo đuổi được em đây…
-----***----
Sau khi rời khỏi Linh Ẩn Tự, Lam Sam và Tống Tử Thành cùng nhau ăn cơm, sau đó vòng vo một hồi quanh chợ, đi thăm một vài danh lam kiến trúc tiêu điểm rồi về khách sạn.
Cả ngày không được nói một câu “Thật khéo” với Kiều Phong, Lam Sam vừa bất ngờ lại có phần không thích ứng được, cô luôn có cảm giác anh sẽ ở bên cạnh để cô chạm mặt bất cứ lúc nào. Thế nhưng Kiều Phong nhất định không xuất hiện, nói vậy hẳn anh đang rất vui vẻ ở nhà dì anh rồi nhỉ.
Ngày hôm sau Lam Sam và Tống Tử Thành lại tiếp tục đến tham dự đại hồi, mặc dù ở đó có trang trải chi phí tham quan nhưng hai người vẫn thấy nhàm chán nên ngay trưa đã ra về, đến xế chiều đi dạo bên Tây hồ, phong cảnh nơi đây không thiếu cảnh đẹp.
Đến lần thứ hai gặp Kiều Phong ở Tây Hồ, Lam Sam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ba người cùng nhau du ngoạn quanh Tây Hồ, sau đó thu dọn hành lý rồi đi ra sân bay.
Kiều Phong đặt vé cùng chuyến bay với Lam Sam nhưng không cùng hàng ghế. Sau khi lên đến máy bay, Tống Tử Thành nhìn sang Lam Sam ngồi bên cạnh, lại nhìn về phía Kiều Phong ngồi phía sau, cuối cùng cũng cảm thấy có chút gì đó an ủi.
- Lam Sam Lam Sam- Kiều Phong ngồi phía sau gọi cô.
- Làm sao vậy?
- Lam Sam, tôi muốn ngồi cùng cô.
Nếu là một người khác nói câu này hẳn Lam Sam sẽ có những suy nghĩ lan man, thế nhưng đây lại là Kiều Phong…. Thôi quên đi, trải qua sự đả kích cách đấy hai ngày, cô không còn khí lực để suy nghĩ nhiều nữa đâu.
Cô cũng muốn được ngồi cùng với Kiều Phong, hiện anh đã lên tiếng, Lam Sam liền hỏi Tống Tử Thành:
- Sếp tổng, có thể chứ?
Tống Tử Thành mở rộng ghế ngồi an tọa, lù lù bất động như là không nghe thấy gì hết.
Lam Sam hơi thất vọng, lắc đầu với Kiều Phong.
Kiều Phong chỉ chỉ vào người phụ nữ ngoài tứ tuần có dáng vẻ khá ôn hòa ngồi bên cạnh:
- Quý phu nhân đây tình nguyện đổi chỗ với cô đấy.
Lam Sam liền hứng khởi đổi chỗ với cô ấy.
Cô là một cô gái có thể chất ngủ đến mịt mờ, bắt đầu từ sau khi máy bay cất cánh cô đã ngủ rồi.
Sau khi Lam Sam ngủ say, Kiều Phong móc từ trong túi ra một xấp giấy A4 các tư liệu đã được photo, tất cả đều là luận văn. Kiều Phong có sở thích sưu tầm luận văn, ngoại trừ đại đa số là những luận văn chuyên ngành, anh còn thường xuyên xem những luận văn thuộc chuyên ngành khác, nếu phát hiện ra nó không tồi anh liền lập tức in lại để lưu giữ, khi nào buồn chán có thể lấy ra xem để giết thời gian.
Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi ngang qua nhìn thấy vị tiểu soái ca này đang cầm một đống giấy tờ mà toàn bộ bằng tiếng Anh trông rất ngon mắt, không nén được mà thầm tán thưởng trong lòng.
Đọc luận văn một lúc, Kiều Phong ngẩng đầu lên để cho mắt thư giãn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay hiện đã bay lên trên tầng mây, bầu trời đều là một màu xanh lam thăm thẳm. Những đám mây trắng sạch sẽ bồng bềnh xếp chồng chất lên nhau tạo nên một biển mây mênh mông, thoạt nhìn như một chiếc kẹo bông mãi mãi chẳng thể ăn hết trên bầu trời bao la.
Anh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lam Sam đang ngồi bên cạnh. Cô ngủ rất say, thần thái bình an, hơi thở đều đều, có lẽ vì không khí trong máy bay hơi thấp nên gương mặt cô hồng hồng.
Anh dường như bị một thứ gì đó đầu độc, không sao kìm lòng được mà nghiêng người tiến về phía trước. Anh sát thật gần để ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của cô, anh chỉ cảm nhận được rằng tim mình đang đập thình thịch.
Tâm động chẳng bằng hành động.
Kiều Phong cúi sát đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô, sau khi hôn xong anh lại liếm liếm môi, nghĩ nghĩ lại thấy nghiện, anh lại cúi đầu cẩn thận hôn lên khóe môi cô.
Anh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung rung, vừa chột dạ lại vừa kích thích, trái tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trong giấc mơ, Lam Sam chợt khẽ cử động.
Kiều Phong nhanh như chớp ngồi trở lại, anh dựa vào ghế, đỡ lấy tay vịn, thở dốc, khuôn mặt nóng bừng.
Lam Sam vẫn chưa tỉnh giấc.
Kiều Phong vỗ vỗ ngực, anh đột nhiên phát hiện ra Tống Tử Thành ngồi trước mặt đang nghiêng đầu quay lại, không biết đã nhìn bao lâu. Ánh sáng trong mắt Tống Tử Thành tăng mạnh, nhìn anh dáo diết như nhìn kẻ thù giết cha anh ta vậy.
Kiều Phong nhướn mi khiêu khích, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nói với anh ta trong im lặng: LOSER!
Khẩu hình phát âm quá tiêu chuẩn nên Tống Tử Thành có muốn vờ không hiểu cũng khó khăn. Anh ta giận dữ quay lên, ngồi tại chỗ mà từ từ nghiến răng nghiến lợi. Trước đây Tống Tử Thành chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người tốt, nhưng nếu để so sánh với Kiều Phong, anh nghĩ anh vẫn còn đạo đức mẫu mực chán.