Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 30: Quyển 3:Bốn Bề Báo Hiệu Bất Ổn
Tôi hoang mang rối loạn chạy đến cục cảnh sát, Đinh Đang đang ngồi trướcmặt một viên cảnh sát, vô cùng nhu nhược khẩn cầu anh ta: “Anh cảnh sát, tôi làm sao phải hung dữ đánh người như vậy? Tôi chỉ là tự mình phòngvệ!”
Viên cảnh sát chỉ cúi đầu làm bút lục, tỉnh thoảng nói: “Cô chỉ cần đem sự thật nói cho rõ rãng là được, không cần dài dòng.”
Tôi sốt ruột vô cùng, nhưng lại không được vào bên trong phòng thẩm vấn, cách lớp song sắt, tôi gọi: “Đinh Đang.”
Đinh Đang vừa nhìn thấy tôi, hệt như thấy chúa cứu thế, khóc lóc gọi: “Chị.”
Chuyện là như vầy, rốt cục mẹ tôi cũng thiếu kiên nhẫn, đi tìm Quách Sắc tínhsổ, mẹ đến phòng khám của Quách Sắc, không nói hai lời, liền chỉ vào màmắng cô ta, tại sao lại đi quyến rũ chồng của người khác? Phòng khám của Quách Sắc còn có bệnh nhân, ồn ào như vậy, trên mặt cô ta không nénđược giận, lập tức gọi bảo an đến đuổi mẹ tôi ra ngoài.
Tôi không biết chi tiết cụ thể trong lúc đó là như thế nào, theo như suyđoán của tôi, với tính tình lẫm liệt của mẹ tôi nhất định sẽ không nóilời gì hay đâu, quá xúc động là ma quỷ, tôi ấn ấn đầu, đau đầu kinhkhủng.
Thật vất vả mới có thể chờ Đinh Đang làm xong bút lục, tôi có thể bảo lãnh nó ra, tôi hỏi nó: “Hiện tại mẹ thế nào rồi?”
Đinh Đang giận dữ nói: “Mẹ đang nằm trong bệnh viện đó!”
Trời đất ơi!
ĐÚng vậy, bảo an muốn mời mẹ tôi ra ngoài, nhưng lúc này, mẹ tôi lại nổinóng lên, tư tưởng truyền thống của người già vỗn chính là nghĩ: côquyến rũ con rể của tôi, bây giờ còn muốn đuổi tôi ra ngoài? Thiên lý ởđâu chứ? Cho nên dưới cơn giận dữ đã đánh Quách Sắc một bạt tai, tấtnhiên Quách Sắc này cũng không phải là một con sói ăn chay, vốn bị sỉnhục trước mặt mọi người đã không biết nên xử lý thế nào rồi, bây giờcòn bị mẹ tôi giáng cho một bạt tay, xé rách quần áo, cho nên dưới sựquấy nhiễu này, cô ta dùng sức đẩy một cái, có phải là người già haykhông thì trong lúc này cũng sẽ thuận thế nằm dài trên đất, sau đó khóclóc mà nói: ôi cái lưng của tôi, cái lưng của tôi không thẳng lên được,tiếp đó rõ ràng là không đứng lên được?
Bên này còn đang tiếp tục tranh chấp, Đinh Đang lại vọt tới, bởi vì ĐinhĐang phát hiện ra mẹ đi tìm Quách Sắc, nó đi phía sau gọi xe đuổi theođến đây, vào cửa thì đúng lúc thấy mẹ và Quách Sắc đang xô xát, cònthoáng cái bị Quách Sắc đẩy ngã trên đất, tuy rằng Đinh Đang cũng là một sinh viên, nhưng mà nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp, có ai còn lý trí đểchiến thắng tình cảm chứ? Nó dũng cảm quên mình xông đến ngăn cản, kếtquả bốn bề trong phòng khám của Quách Sắc lập tức báo hiện bất ổn, tấtcả bệnh nhân đến khám cũng đều tránh ra ngoài, trong lúc giằng co khôngbiết đã dùng sức thế nào mà đẩy Quách Sắc, Quách Sắc ngã sấp xuống, đáng lẽ chỉ ngã sấp một cú cũng không có gì đáng kể, thế nhưng trên mặt đấttoàn là mảnh vụ thủy tinh vỡ, Quách Sắc ngã xuống, khuỷu tay phải đúnglúc chống xuống một mảnh thủy tinh nhỏ, mảnh vỡ kia chính là cắm vàotrong khuỷu tay cô ta.
Cho nên Đinh Đang bị bắt vào cục cảnh sát.
Mẹ tôi thì nằm ở bệnh viện.
Rõ là chiến tranh của phụ nữ, chấn động lòng người.
Tôi cho rằng hành động như thế chỉ có những người phụ nữ đanh đá mới có thể làm ra được, mẹ tôi lại làm như vậy.
Mẹ thật sự quá thương tôi.
Tôi áy náy muốn chết.
Hai chị em chúng tôi ở cổng cục cảnh sát lo lắng gọi taxi, lập tức chạy đến bệnh viện, lúc đến bệnh viện mời thấy sắc mặt u ám của ba.
Mẹ nằm trên giường bệnh, vẫn đang lẩm bẩm, “Ôi chao, cái lưng của tôi, cái lưng của tôi không thẳng lên được!”
Tôi hỏi bác sĩ: “Xin hỏi mẹ tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ là đồng nghiệp của Quách Sắc, đương nhiên sẽ không đứng về phái củachúng tôi, anh ta nghiến đầu liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, hồ hữngnói: “Trật khớp xương nhỏ thôi, chuyện không quá lớn.” Sau đó anh tanhìn tôi, lại nói thêm một câu: “Bác sĩ Quách bị thương không nhẹ.”
Tôi tức giận nói lại: “Ừ, thương tích không nhẹ, cần dán mấy miếng băng keo cá nhân?”
Anh ta đóng bệnh án lại, hơi khinh miệt mà nói với tôi: “Tay phải của conngười là một tứ chi linh hoạt nhất, dây thần kinh trên cánh tay phảicũng hoạt động mạnh hơn, sở trường của bác sĩ ngoại khoa là kỹ thuậtdùng dao, nếu như bị thương trên cánh tay, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tay, nếu một bác sĩ ngoại khoa không thể cầm dao, cô nói xemvết thương này là lớn hay nhỏ?”
Tôi lập tức ngây dại, “Ý của anh nói chính là mảnh thủy tinh kia đã làm tổn thưởng đến dây thần kinh của cô ta?”
“Viện trưởng và hai vị chủ nhiệm cũng đã qua đây, đang kiểm tra tình hình vết thương cho bác sĩ Quách, tình trạng vết thương cụ thể như thế nào, tựnhiên sẽ có người nói cho các người biết.”
Tôi xụi lơ.
Bác sĩ đi rồi, ba người phụ nữ chúng tôi cũng không dám lên tiếng, bởi vì biết ba nhất định sẽ nổi giận.
Quả nhiên sắn mặt của ba thay đổi, ba trách mẹ: “Nhìn bà thế nào cũng thấykhông giống chó, lại kích động như vậy đi tìm người phụ nữ đó tính sổchứ?”
Mẹ từ trên gối quay đầu sang, hổn hển rống lên: “Đinh Lượng, ông dám mắng tôi, ông dám mắng tôi!”
Tôi thực sự rất đau đầu, sự việc càng lúc càng rối loạn.
????????????????